Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
-
Chương 7: Đại náo hôn lễ
Hôn lễ.
Khi Triển Mộ Nham đến, cô dâu chú rể đã đến nhà thờ.
Anh lặng yên đi vào xem lễ. Cô dâu đang đứng dưới thánh giá, trên đầu phủ lụa trắng, được một bó hoa bách hợp làm nổi bật, thánh khiết đến mức giống như là thiên sứ giáng xuống từ trên trời.
Triển Mộ Nham hơi híp mắt lại, chỉ hơi lướt qua một chút, tầm mắt của anh đã rơi trên người người anh Triển Mộ Khoa mà mình ngưỡng một nhất—— từ nhỏ, anh đã cảm thấy người phụ nữ có thể làm cô dâu của anh trai nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Mà hiển nhiên, thượng đế đã trao sự may mắn này cho Tịch Lương Yên.
"Con cũng thật là, tới bây giờ mới đến. Tối hôm qua con làm gì đó?" Mẹ Triển nhẹ nhàng khiển trách con trai ở thính phòng.
Triển Mộ Nham ngẫm lại chuyện đêm qua, bàn tay đặt ở trong túi nắm thật chặt cái bông tai trân châu kia theo bản năng, rồi mới nói: "Tối hôm qua con uống rượu quá mức."
"Không có chừng mực. Anh của con kết hôn mà con còn uống rượu ở bên ngoài tới thành như vậy."
"Suỵt... Mẹ, lúc nói lời thề nguyền hẹn ước bắt đầu rồi, chúng ta xem lễ trước đi." Mộ Nham chỉ ngón tay về trước mà tránh được một kiếp, ôm lấy vai mẹ.
Tùy rằng đêm qua uống rượu, nhưng dường như cũng không hỏng bét như thế.
...
Bên kia, Lương Yên đứng dưới thánh giá, gần như là trong chớp mắt Triển Mộ Nham xuất hiện, cô đã phát hiện ngay sự tồn tại của anh.
Trong nháy mắt đó, dường như toàn bộ trong nhà thờ đều trống rỗng, trong mắt cô hoàn toàn chỉ còn lại có sự tồn tại của anh...
Âu phục màu nâu nhạt phối với áo sơmi màu trắng. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống qua lăng kính màu vàng, chậm rãi tiến vào.
Thân hình cao ngất, vẻ mặt tuấn tú, khi anh giơ tay nhấc chân gian thì đều có một luồng khí phách làm cho không ai có thể nhìn thẳng.
Anh trai cô nói, chỉ cần có một cái bệ phát triển, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Triển Mộ Nham ưu tú hơn Triển Mộ Khoa, sự sắc sảo của anh đã định trước là không giấu được trong bóng tối.
"Quý cô Tịch Lương Yên, cô có tình nguyện lấy người đàn ông bên cạnh cô làm chồng, ký kết hôn ước với anh ta không? Bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất kể là những lý do khác, đều thương anh, chăm sóc anh, tôn trọng anh, đón nhận anh, vĩnh viễn trung trinh không thay lòng với anh cho đến cuối đời hay không?"
Cha sứ trang trọng hỏi một câu, Lương Yên còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ mang trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Mộ Nham. May mà có tấm vải lụa trên đầu chặn tầm mắt, cho nên người bên ngoài không có cách nào cảm nhận được tầm mắt nóng rực này.
Nhưng thính phòng đã ồn ào, ngay cả Triển Mộ Nham cũng không dấu vết mà nhướng mày.
Làm cái gì vậy?! Đã có thể gả cho Mộ Khoa mà cô gái này còn đang do dự cái gì? Tốt nhất là cô không có ý vào hôn lễ đã muốn bỏ trốn, nếu không, tôi là em trai của anh ấy thì cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Cha sứ kỳ lạ ngắm nhìn cô dâu, đành phải lặp lại: "Quý cô Tịch Lương Yên, cô có tình nguyện lấy người đàn ông bên cạnh cô làm chồng, ký kết hôn ước với anh ta không? Bất kể là ốm đau hay..."
"Cha sứ, cha không cần hỏi nữa!" Đột nhiên, một tiếng nói bén nhọn cắt ngang lời cha sứ nói.
Tầm mắt của mọi người nhìn về chỗ phát ra tiếng. Lúc này Lương Yên mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô híp mắt nhìn bóng người xuất hiện ở cửa nhà thờ. Là phù dâu Man Thanh sao?
"Man Thanh, làm sao vậy?" Anh của Lương Yên là Tịch Khuynh Viễn đi về phía Man Thanh.
"Không có làm sao cả. Hôm nay tôi là đến nói cho mọi người, cuộc hôn lễ này căn bản không cần cử hành nữa." Tầm mắt của Lê Man Thanh từ từ lướt qua toàn bộ nhà thờ.
Lương Yên hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đành phải nhấc tấm lụa trên đầu lên.
Chú rể Triển Mộ Khoa vứt cho em trai mình một ánh mắt ra hiệu, Mộ Nham lập tức đi nhanh tới, kéo Lê Man Thanh ra ngoài, trong giọng nói trầm thấp là lời cảnh cáo sắc bén: "Lê tiểu thư, gây chuyện cũng phải chọn địa điểm và thời gian. Hôn lễ của Triển gia không phải là chỗ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể tới vui đùa!"
"Tôi không đến gây chuyện!" Lê Man Thanh rút tay ra khỏi tay Mộ Nham, quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lương Yên, lớn giọng nói: "Tôi chỉ tới để nói cho các người Triển gia biết, Tịch Lương Yên mà các người muốn cưới về có đời sống cá nhân bừa bãi, hỗn loạn như thế nào!"
Khi Triển Mộ Nham đến, cô dâu chú rể đã đến nhà thờ.
Anh lặng yên đi vào xem lễ. Cô dâu đang đứng dưới thánh giá, trên đầu phủ lụa trắng, được một bó hoa bách hợp làm nổi bật, thánh khiết đến mức giống như là thiên sứ giáng xuống từ trên trời.
Triển Mộ Nham hơi híp mắt lại, chỉ hơi lướt qua một chút, tầm mắt của anh đã rơi trên người người anh Triển Mộ Khoa mà mình ngưỡng một nhất—— từ nhỏ, anh đã cảm thấy người phụ nữ có thể làm cô dâu của anh trai nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Mà hiển nhiên, thượng đế đã trao sự may mắn này cho Tịch Lương Yên.
"Con cũng thật là, tới bây giờ mới đến. Tối hôm qua con làm gì đó?" Mẹ Triển nhẹ nhàng khiển trách con trai ở thính phòng.
Triển Mộ Nham ngẫm lại chuyện đêm qua, bàn tay đặt ở trong túi nắm thật chặt cái bông tai trân châu kia theo bản năng, rồi mới nói: "Tối hôm qua con uống rượu quá mức."
"Không có chừng mực. Anh của con kết hôn mà con còn uống rượu ở bên ngoài tới thành như vậy."
"Suỵt... Mẹ, lúc nói lời thề nguyền hẹn ước bắt đầu rồi, chúng ta xem lễ trước đi." Mộ Nham chỉ ngón tay về trước mà tránh được một kiếp, ôm lấy vai mẹ.
Tùy rằng đêm qua uống rượu, nhưng dường như cũng không hỏng bét như thế.
...
Bên kia, Lương Yên đứng dưới thánh giá, gần như là trong chớp mắt Triển Mộ Nham xuất hiện, cô đã phát hiện ngay sự tồn tại của anh.
Trong nháy mắt đó, dường như toàn bộ trong nhà thờ đều trống rỗng, trong mắt cô hoàn toàn chỉ còn lại có sự tồn tại của anh...
Âu phục màu nâu nhạt phối với áo sơmi màu trắng. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống qua lăng kính màu vàng, chậm rãi tiến vào.
Thân hình cao ngất, vẻ mặt tuấn tú, khi anh giơ tay nhấc chân gian thì đều có một luồng khí phách làm cho không ai có thể nhìn thẳng.
Anh trai cô nói, chỉ cần có một cái bệ phát triển, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Triển Mộ Nham ưu tú hơn Triển Mộ Khoa, sự sắc sảo của anh đã định trước là không giấu được trong bóng tối.
"Quý cô Tịch Lương Yên, cô có tình nguyện lấy người đàn ông bên cạnh cô làm chồng, ký kết hôn ước với anh ta không? Bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc bất kể là những lý do khác, đều thương anh, chăm sóc anh, tôn trọng anh, đón nhận anh, vĩnh viễn trung trinh không thay lòng với anh cho đến cuối đời hay không?"
Cha sứ trang trọng hỏi một câu, Lương Yên còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ mang trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Mộ Nham. May mà có tấm vải lụa trên đầu chặn tầm mắt, cho nên người bên ngoài không có cách nào cảm nhận được tầm mắt nóng rực này.
Nhưng thính phòng đã ồn ào, ngay cả Triển Mộ Nham cũng không dấu vết mà nhướng mày.
Làm cái gì vậy?! Đã có thể gả cho Mộ Khoa mà cô gái này còn đang do dự cái gì? Tốt nhất là cô không có ý vào hôn lễ đã muốn bỏ trốn, nếu không, tôi là em trai của anh ấy thì cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Cha sứ kỳ lạ ngắm nhìn cô dâu, đành phải lặp lại: "Quý cô Tịch Lương Yên, cô có tình nguyện lấy người đàn ông bên cạnh cô làm chồng, ký kết hôn ước với anh ta không? Bất kể là ốm đau hay..."
"Cha sứ, cha không cần hỏi nữa!" Đột nhiên, một tiếng nói bén nhọn cắt ngang lời cha sứ nói.
Tầm mắt của mọi người nhìn về chỗ phát ra tiếng. Lúc này Lương Yên mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô híp mắt nhìn bóng người xuất hiện ở cửa nhà thờ. Là phù dâu Man Thanh sao?
"Man Thanh, làm sao vậy?" Anh của Lương Yên là Tịch Khuynh Viễn đi về phía Man Thanh.
"Không có làm sao cả. Hôm nay tôi là đến nói cho mọi người, cuộc hôn lễ này căn bản không cần cử hành nữa." Tầm mắt của Lê Man Thanh từ từ lướt qua toàn bộ nhà thờ.
Lương Yên hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đành phải nhấc tấm lụa trên đầu lên.
Chú rể Triển Mộ Khoa vứt cho em trai mình một ánh mắt ra hiệu, Mộ Nham lập tức đi nhanh tới, kéo Lê Man Thanh ra ngoài, trong giọng nói trầm thấp là lời cảnh cáo sắc bén: "Lê tiểu thư, gây chuyện cũng phải chọn địa điểm và thời gian. Hôn lễ của Triển gia không phải là chỗ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể tới vui đùa!"
"Tôi không đến gây chuyện!" Lê Man Thanh rút tay ra khỏi tay Mộ Nham, quay đầu lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lương Yên, lớn giọng nói: "Tôi chỉ tới để nói cho các người Triển gia biết, Tịch Lương Yên mà các người muốn cưới về có đời sống cá nhân bừa bãi, hỗn loạn như thế nào!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook