Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng
-
Chương 3: Thác (hỗn tạp)
Đêm lạnh như đang tẩy rửa đi bao tội lỗi.
Là ai mang trong lòng nỗi rét buốt
Giữa chúng ta, ai mới là người đã phá hủy đi tín niệm
“Bốp!!!”
Một chưởng chém đứt mộc án trước mặt, gương mặt Long Dương lộ ra tức giận, lạnh lùng dị thường, chư vị tướng lãnh trong trướng lòng thầm khiếp sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trên mộc án bị gãy đôi kia mà hoàng cẩm bị xé nát, hồng bút hiện lên nổi bật, Quốc sư Lâm Nghiệp Bình tạo phản, mang theo mưu đồ quân phòng trốn đến Dương Quốc.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể xảy ra! Cả người Long Dương run rẩy, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, nặng nề và sầu muộn, vải băng ở đầu vai rỉ ra vài vệt nhỏ màu đỏ sẫm.
“Điện hạ, phản thần tặc tử như thế, tội không thể dung xá! Xin điện hạ hạ lệnh, lùng bắt phản thần, viên môn chém đầu, dẹp yên lòng quân!”
“Câm miệng!” Long Dương tức giận nói, hướng thẳng vào vẻ mặt khiếp sợ của tướng lãnh, hung bạo gầm lên, “Ai nói y là phản thần! Có chứng cứ gì Nếu không có chứng cứ thì bổn vương chết cũng không tin y phản bội bổn vương!”
“Điện hạ!” Một gã tướng lãnh khác rốt cuộc không nhịn được, giận dữ nói, “Xin điện hạ cho bọn thần được nói, doanh trại quân ta kính đáo, vì cái gì liên tục bị đánh bất ngờ, liên chiến liên bại Kính xin điện hạ cho bọn thần được biết, Quốc sư Lâm Nghiệp Bình đang ở nơi nào”
Gương mặt Long Dương tái nhợt, hoàn toàn không có huyết sắc, những lời nói kia như kim châm gắt gao đâm vào hắn, đau nhói. Hắn nhắm chặt song nhãn, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi cất giọng, “Bổn vương đã nói rồi, nếu không có chứng cứ thì bổn vương tuyệt đối không tin!”
“Điện hạ sao lại chấp mê bất ngộ Lâm Nghiệp Bình kia dựa vào cái gì để được điện hạ đối xử như thế”
Thần sắc Long Dương trở lại bình thường, mâu quang chợt ánh lên một chút ôn nhu, kiên định nói, “Dựa vào ta yêu y!”
Tất cả chúng tướng đều thở ra một hớp lãnh khí, họ nhìn vào thiếu niên anh tuấn trước mặt mình, không dám tin vào những gì vừa nghe được, hắn cư nhiên thốt ra chuyện phi luân thường như thế mà chẳng chút e dè.
Trong quân ngũ ai cũng biết mối quan hệ của Quốc sư và Thái tử mập mờ không rõ. Chỉ là mọi người giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói. Giờ đây, tất cả đều hiểu rõ, Thái tử đối với người này thật sự rất si mê.
“Điện hạ!” Tướng lãnh kinh sợ dị thường nhưng vẫn muốn mở miệng phản bác, nào ngờ lại bị phó soái Trùng Lâu bên cạnh kéo lại, không khỏi ngẩn ra. Trùng Lâu nhìn thật sâu vào mắt Long Dương, chậm rãi nói, “Thái tử hãy nhớ kĩ những lời hôm nay ngài đã nói, ngày sau đừng hối hận!”
Thoáng một cái, thân thể Long Dương cơ hồ mất đi toàn bộ khí lực, nhưng thanh âm vẫn vô cùng kiên định, “Bổn vương tuyệt không hối hận!”
Long Dương thống khổ đứng trước màn trướng, bóng tối dường như đang kéo dài vô tận. Ai có thể biết được, người bị bóng tối cắn nuốt có phải là chính mình hay không…
Nhưng hắn biết, có một người bây giờ đang bị bóng tối nuốt chửng!
Nghiệp Bình… Ngươi đang ở đâu
~*~
Mấy ngày trước, tại đại trướng của Dương Quốc.
Trong soái trướng mịt mờ, một nam tử khôi ngô đứng trước sa bàn, có lúc trầm tư, có lúc hốt hoảng.
“Khấu kiến Dương vương!”
Chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm nhu mị của nữ nhân, nam tử cười một tiếng, lạnh lùng cất giọng mà không quay đầu lại, “Đã lấy được vật ta cần”
“Không dám phụ sự phó thác của Dương vương, mưu đồ binh phòng ở đây!”
Ánh mắt nam tử chợt lóe tinh quang, rốt cuộc cũng xoay người lại nhìn thân ảnh tử sắc thướt tha kia, chợt nghe bên trong truyền ra một trận rung động của xích sắt, khóe môi Dương vương bỗng lộ ra nụ cười hung ác đầy toan tính, “Thật là làm phiền đến Nam Chiếu Thánh nữ rồi!”
Thanh âm rung động bên trong trướng tựa hồ lớn hơn, Tử Huyên không khỏi kinh hãi, nàng tất nhiên nhận ra sự khác thường của Dương vương, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ cung kính đối đáp, “Tử Huyên không dám nhận! Chỉ mong Dương vương có thể tuân thủ cam kết, bảo vệ tử dân của Nam Chiếu ta được bình an! Nam Chiếu nguyện quy thuận Dương Quốc, tuyệt không phản bội!”
“Ha!” Dương vương cười lạnh một tiếng, xoay người hướng về phía trướng màn, âm trầm nói, “Cho nên… Không ngại phản bội trượng phu của mình Lừa dối y rằng Long Dương bệnh nặng, còn nói sẽ biến thành hình dáng y, thay y trấn thủ Khương Đô Thành, sau đó trộm đi mưu đồ binh phòng cơ mật của Khương Quốc”
Từng câu, từng chữ được gằn mạnh, trực thẳng vào Tử Huyên, khiến lòng nàng như nổi cơn cự chấn, mồ hôi đầm đìa!
Đột nhiên, bên trong trướng truyền tới một tiếng vang thật lớn, tiếng khóc nặng nề phát ra như đang cố đè nén nỗi đau đang gào thét, thanh âm xuyên thấu trướng mành, truyền vào tai Tử Huyên. Trong nháy mắt, sắc mặt Tử Huyên không còn chút máu, thân thể cơ hồ mềm nhũn trên đất.
“Ha ha ha! Thánh nữ, còn không vào chiếu cố thật tốt trượng phu của mình đi!”
Dương vương cầm lấy mưu đồ, cuồng tiếu rời đi, không thèm nhìn đến Tử Huyên đang ngã ngồi trên đất một cái.
Tử Huyên nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, tâm như ngây dại. Nàng cảm thấy toàn thân run rẩy, vô lực áp chế.
Đại trướng hiện giờ trống không, cách một bức mành là thân ảnh Nghiệp Bình bị trói cả tay chân, vải rách nhét chặt vào miệng, từng tiếng khóc phát ra, như đang đè nén cảm giác tuyệt vọng. Tử Huyên đã không còn sức lực, nàng buông thõng thân thể xuống nền đất băng lãnh, răng cắn chặt lấy môi, nước mắt rơi như mưa.
Đêm lạnh như đang tẩy rửa đi bao tội lỗi.
Là ai mang trong lòng nỗi rét buốt
Giữa chúng ta, ai mới là người đã phá hủy đi tín niệm
Hoàn
~oOo~
“Dựa vào ta yêu y!”
A a a a~~~~ bấn loạn anh Dương quá! Dám đứng trước mặt ba quân tướng sĩ khẳng định tình yêu luôn! Anh quả là hảo công xứng đáng được tôn vinh! Hahaha~~~
Là ai mang trong lòng nỗi rét buốt
Giữa chúng ta, ai mới là người đã phá hủy đi tín niệm
“Bốp!!!”
Một chưởng chém đứt mộc án trước mặt, gương mặt Long Dương lộ ra tức giận, lạnh lùng dị thường, chư vị tướng lãnh trong trướng lòng thầm khiếp sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Trên mộc án bị gãy đôi kia mà hoàng cẩm bị xé nát, hồng bút hiện lên nổi bật, Quốc sư Lâm Nghiệp Bình tạo phản, mang theo mưu đồ quân phòng trốn đến Dương Quốc.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể xảy ra! Cả người Long Dương run rẩy, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, nặng nề và sầu muộn, vải băng ở đầu vai rỉ ra vài vệt nhỏ màu đỏ sẫm.
“Điện hạ, phản thần tặc tử như thế, tội không thể dung xá! Xin điện hạ hạ lệnh, lùng bắt phản thần, viên môn chém đầu, dẹp yên lòng quân!”
“Câm miệng!” Long Dương tức giận nói, hướng thẳng vào vẻ mặt khiếp sợ của tướng lãnh, hung bạo gầm lên, “Ai nói y là phản thần! Có chứng cứ gì Nếu không có chứng cứ thì bổn vương chết cũng không tin y phản bội bổn vương!”
“Điện hạ!” Một gã tướng lãnh khác rốt cuộc không nhịn được, giận dữ nói, “Xin điện hạ cho bọn thần được nói, doanh trại quân ta kính đáo, vì cái gì liên tục bị đánh bất ngờ, liên chiến liên bại Kính xin điện hạ cho bọn thần được biết, Quốc sư Lâm Nghiệp Bình đang ở nơi nào”
Gương mặt Long Dương tái nhợt, hoàn toàn không có huyết sắc, những lời nói kia như kim châm gắt gao đâm vào hắn, đau nhói. Hắn nhắm chặt song nhãn, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi cất giọng, “Bổn vương đã nói rồi, nếu không có chứng cứ thì bổn vương tuyệt đối không tin!”
“Điện hạ sao lại chấp mê bất ngộ Lâm Nghiệp Bình kia dựa vào cái gì để được điện hạ đối xử như thế”
Thần sắc Long Dương trở lại bình thường, mâu quang chợt ánh lên một chút ôn nhu, kiên định nói, “Dựa vào ta yêu y!”
Tất cả chúng tướng đều thở ra một hớp lãnh khí, họ nhìn vào thiếu niên anh tuấn trước mặt mình, không dám tin vào những gì vừa nghe được, hắn cư nhiên thốt ra chuyện phi luân thường như thế mà chẳng chút e dè.
Trong quân ngũ ai cũng biết mối quan hệ của Quốc sư và Thái tử mập mờ không rõ. Chỉ là mọi người giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói. Giờ đây, tất cả đều hiểu rõ, Thái tử đối với người này thật sự rất si mê.
“Điện hạ!” Tướng lãnh kinh sợ dị thường nhưng vẫn muốn mở miệng phản bác, nào ngờ lại bị phó soái Trùng Lâu bên cạnh kéo lại, không khỏi ngẩn ra. Trùng Lâu nhìn thật sâu vào mắt Long Dương, chậm rãi nói, “Thái tử hãy nhớ kĩ những lời hôm nay ngài đã nói, ngày sau đừng hối hận!”
Thoáng một cái, thân thể Long Dương cơ hồ mất đi toàn bộ khí lực, nhưng thanh âm vẫn vô cùng kiên định, “Bổn vương tuyệt không hối hận!”
Long Dương thống khổ đứng trước màn trướng, bóng tối dường như đang kéo dài vô tận. Ai có thể biết được, người bị bóng tối cắn nuốt có phải là chính mình hay không…
Nhưng hắn biết, có một người bây giờ đang bị bóng tối nuốt chửng!
Nghiệp Bình… Ngươi đang ở đâu
~*~
Mấy ngày trước, tại đại trướng của Dương Quốc.
Trong soái trướng mịt mờ, một nam tử khôi ngô đứng trước sa bàn, có lúc trầm tư, có lúc hốt hoảng.
“Khấu kiến Dương vương!”
Chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm nhu mị của nữ nhân, nam tử cười một tiếng, lạnh lùng cất giọng mà không quay đầu lại, “Đã lấy được vật ta cần”
“Không dám phụ sự phó thác của Dương vương, mưu đồ binh phòng ở đây!”
Ánh mắt nam tử chợt lóe tinh quang, rốt cuộc cũng xoay người lại nhìn thân ảnh tử sắc thướt tha kia, chợt nghe bên trong truyền ra một trận rung động của xích sắt, khóe môi Dương vương bỗng lộ ra nụ cười hung ác đầy toan tính, “Thật là làm phiền đến Nam Chiếu Thánh nữ rồi!”
Thanh âm rung động bên trong trướng tựa hồ lớn hơn, Tử Huyên không khỏi kinh hãi, nàng tất nhiên nhận ra sự khác thường của Dương vương, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ cung kính đối đáp, “Tử Huyên không dám nhận! Chỉ mong Dương vương có thể tuân thủ cam kết, bảo vệ tử dân của Nam Chiếu ta được bình an! Nam Chiếu nguyện quy thuận Dương Quốc, tuyệt không phản bội!”
“Ha!” Dương vương cười lạnh một tiếng, xoay người hướng về phía trướng màn, âm trầm nói, “Cho nên… Không ngại phản bội trượng phu của mình Lừa dối y rằng Long Dương bệnh nặng, còn nói sẽ biến thành hình dáng y, thay y trấn thủ Khương Đô Thành, sau đó trộm đi mưu đồ binh phòng cơ mật của Khương Quốc”
Từng câu, từng chữ được gằn mạnh, trực thẳng vào Tử Huyên, khiến lòng nàng như nổi cơn cự chấn, mồ hôi đầm đìa!
Đột nhiên, bên trong trướng truyền tới một tiếng vang thật lớn, tiếng khóc nặng nề phát ra như đang cố đè nén nỗi đau đang gào thét, thanh âm xuyên thấu trướng mành, truyền vào tai Tử Huyên. Trong nháy mắt, sắc mặt Tử Huyên không còn chút máu, thân thể cơ hồ mềm nhũn trên đất.
“Ha ha ha! Thánh nữ, còn không vào chiếu cố thật tốt trượng phu của mình đi!”
Dương vương cầm lấy mưu đồ, cuồng tiếu rời đi, không thèm nhìn đến Tử Huyên đang ngã ngồi trên đất một cái.
Tử Huyên nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, tâm như ngây dại. Nàng cảm thấy toàn thân run rẩy, vô lực áp chế.
Đại trướng hiện giờ trống không, cách một bức mành là thân ảnh Nghiệp Bình bị trói cả tay chân, vải rách nhét chặt vào miệng, từng tiếng khóc phát ra, như đang đè nén cảm giác tuyệt vọng. Tử Huyên đã không còn sức lực, nàng buông thõng thân thể xuống nền đất băng lãnh, răng cắn chặt lấy môi, nước mắt rơi như mưa.
Đêm lạnh như đang tẩy rửa đi bao tội lỗi.
Là ai mang trong lòng nỗi rét buốt
Giữa chúng ta, ai mới là người đã phá hủy đi tín niệm
Hoàn
~oOo~
“Dựa vào ta yêu y!”
A a a a~~~~ bấn loạn anh Dương quá! Dám đứng trước mặt ba quân tướng sĩ khẳng định tình yêu luôn! Anh quả là hảo công xứng đáng được tôn vinh! Hahaha~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook