Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng
-
Chương 4: Chiến
Quân bất kiến Thanh Hải đầu,
Cổ lai bạch cốt vô nhân thu
Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc,
Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu.
Tranh giành Thục Quốc, đao phong tương kiến!
Lưỡng quân đối đầu, kiếm bạt nỗ trương!
Vậy mà, điều làm cho hắn đau lòng đến hít thở không thông chính là thân ảnh bạch y như tuyết đứng phía sau lưng Dương vương, trường sam phiêu nhiên, phảng phất như vũ hóa đăng tiên. Và y, từ đầu đến cuối là cùng một chiến tuyến với ma quỷ địa ngục kia
Nghiệp Bình… Ngươi thật phản bội ta sao
Nước mắt mơ hồ ướt đẫm song nhãn, Long Dương gắt gao siết dây cương, từng ngụm từng ngụm thở gấp, cố đè nén những bi thống cùng tuyệt vọng không ngừng vùng vẫy từ sâu tận bên trong.
“Điện hạ! Ngày trước điện hạ đã nói tuyệt không hối hận, hôm nay không nên có biểu hiện như thế!” Giọng điệu Trùng Lâu lạnh nhạt mỉa mai.
Cả người Long Dương run lên, cả giận nói, “Không cần ngươi nhắc nhở!”
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Long Dương quát to, “Cung nỏ quân chuẩn bị chiến đấu!”
Dương vương liên tục cười lạnh, ôm sát bên người nam tử sắc mặt lạnh lùng, hắn giảm thấp thanh âm nói, “Huyễn hình chi thuật của Thánh nữ quả nhiên tinh diệu! Đáng tiếc trượng phu nàng tính tình quá cương trực, nếu y có thể ôn thuận đi theo trẫm như nàng thì cho dù bảo trẫm chắp tay giao ra giang sơn, trẫm cũng cam nguyện.”
Tử Huyên biến sắc, cả giận nói, “Ngài muốn làm gì”
Dương vương bật cười, sau đó lạnh nhạt ra lệnh, “Người đâu! Lâm ái khanh đã mệt mỏi, đưa y xuống nghỉ ngơi đi!”
Hai thị vệ tiến đến bên Tử Huyên, nàng phẫn hận nhìn Dương vương, cố đè nén lửa giận trong lòng, nói, “Dương vương đã đáp ứng Tử Huyên, nếu ta có thể trộm được mưu đồ binh phòng thì sẽ để ta mang Nghiệp Bình đi!”
“Nàng cho là y bây giờ sẽ chấp nhận đi cùng nàng”
Sắc mặt Tử Huyên trắng nhợt, cả người run rẩy, thị vệ bên cạnh âm thầm phát ra lực đạo, đem “Lâm Nghiệp Bình” trước mắt xuống đài cao.
Long Dương thấy mạt tuyết ảnh kia phóng người lên ngựa, dần dần biến mất ở cuối chân trời, bất giác gào lên đau đớn, “Nghiệp Bình!”
Nhưng mà, tiếng la bi phẫn và tuyệt vọng của hắn chỉ có thể bị nhấn chìm trong chiến trường chém giết rung trời.
Hỏa quang xung thiên, huyết lưu thành hà, nhân tính mất đi, một mảnh đỏ sẫm phủ khắp ngàn dặm bình nguyên, thú tính nổi dậy, chém giết điên cuồng.
Quân bất kiến Thanh Hải đầu,
Cổ lai bạch cốt vô nhân thu
Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc,
Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu.[*]
Ngàn vạn tướng sĩ, uống máu sa trường!
Mắt Long Dương đã phủ đầy tia đỏ, hắn chém giết điên cuồng. Nhân tính tham lam đã không ngừng mang đến tội ác. Người đó lại là người mà hắn từng hứa hẹn, hắn muốn cho y nhìn thấy một thế giới đại đồng chân chính. Vậy mà, bây giờ y lại ly khai hắn, phản bội hắn.
Không có y thì mọi thứ đều đã trở nên vô nghĩa. Dù có bảo vệ được cả giang sơn thì vẫn chẳng thể nào trọn vẹn.
~*~
“Nghiệp Bình…”
Tử Huyên run rẩy gọi, chỉ mong nam tử không có chút tức giận kia có thể trả lời nàng một tiếng, dù cho y có đánh nàng, mắng nàng thì nàng cũng cam nguyện nhận lấy. Tất cả là lỗi của nàng, là nàng vì Nam Chiếu mà ích kỷ, là nàng đã chia rẽ bọn họ, nàng lừa dối Nghiệp Bình, bán đứng Nghiệp Bình.
Thế mà, nam tử kia vẫn như hàn ngọc lạnh lùng, nằm trên giường tịch mịch, ánh mắt chỉ nhìn vào lỗ hổng trên đỉnh trướng, dù cho bên ngoài có động tĩnh gì thì y cũng không hề có nửa điểm phản ứng.
Nước mắt Tử Huyên lăn dài, nàng nhìn thấy tay nam tử kia đang vo tròn một bức mật thư. Tử Huyên muốn mở tay của Nghiệp Bình ra, ngờ đâu y lại gắt gao siết chặt, móng tay bấm thẳng vào da thịt, máu tươi thẩm thấu lên nét mực trên giấy.
“Nghịch thần Lâm Nghiệp Bình, phản bội đất nước, trốn đến địch quốc, tội không thể tha! Phàm là tướng sĩ trong quân tróc nã được Lâm Nghiệp Bình thì sẽ được ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, quan tiến tam cấp!”
Tử Huyên khóc không thành tiếng, nàng quỳ trước giường Lâm Nghiệp Bình, nức nở, “Nghiệp Bình, ta cầu xin huynh! Hãy nói với ta một câu thôi cũng được, huynh… Huynh… Huynh chẳng lẽ không muốn gặp lại Long Dương sao”
Tay nam tử kia run lên, ánh mắt tựa hồ đã có tiêu cự, y chậm rãi quay đầu về phía Tử Huyên, tràn ngập trong nhãn quang là màn nước tuyệt vọng. Y khẽ mở miệng, thanh âm phát ra đứt quãng, “Long… Dương… Long…”
Tim Tử Huyên mơ hồ loạn nhịp, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí đập mạnh vào khứu giác của nàng. Nghiệp Bình… Nghiệp Bình tự cắn lưỡi của mình Y muốn chết sao
~*~
Đêm tối, tại trại lính Khương Quốc.
Trùng Lâu chắp tay đứng bên ngoài trướng, thần sắc lãnh đạm.
“Phó soái, quân y vào trướng cũng đã hơn hai canh giờ, không biết thương thế Thái tử thế nào!” Phó tướng bên cạnh lo lắng hỏi.
Trùng Lâu hừ lạnh một tiếng, Thái tử bị thương ở trong lòng, dược vật bên ngoài như thế nào có thể chữa được
“Thái tử thương thế như thế nào không phải là điều chúng ta nên hỏi! Ngươi hãy lui ra sau đi!” Trùng Lâu lạnh lùng nói.
“Nhưng… Nhưng phó soái dùng trộm kim ấn của Thái tử, ban xuống một đạo quân lệnh như vậy. Ngày sau, nếu Thái tử biết được thì…”
Mâu quang Trùng Lâu nhàn nhạt quét qua phó tướng kia một cái, khiến hắn không khỏi run rẩy, vạt áo lay động.
Khóe miệng Trùng Lâu vẽ ra một nụ cười lãnh khốc, lạnh nhát nói, “Bổn soái xuống quân lệnh lúc nào Người nhìn thấy sao”
Cả người phó tướng kia rung lên, không dám đáp ứng.
Trùng Lâu hừ lạnh một tiếng, “Tên hèn nhát! Ngươi chinh chiến ở sa trường nhiều năm như vậy mà còn không hiểu Ngày nào Lâm Nghiệp Bình vẫn chưa chết thì ngày đó Thái tử sẽ mãi chìm trong nỗi chán chường. Vô dục mới khiến con người trở nên kiên cường. Đã đến lúc Thái tử phải vứt bỏ thứ tình cảm dơ bẩn kia rồi!”
Phó tướng kia ngẩn ra, ánh mắt nhiều lần biến đổi, rốt cuộc cúi đầu chắp tay nói, “Tất cả do phó soái phân phó!”
Trùng Lâu nheo mắt nhìn về phía lãnh thổ của bọn hổ lang Dương Quốc, trầm giọng nói: “Ngươi thủ tại đây, nếu như có tin tức về Lâm Nghiệp Bình, hết thảy đều không tấu!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Hoàn
~oOo~
[*] – Trích trong bài thơ “Bình Xa Hành” của Đỗ Phủ
Dịch thơ:
Người không thấy bãi đầu Thanh Hải
Xương trắng xưa nay chẳng kẻ hoài.
Ma mới sầu hoang, ma cũ hận,
Trời mưa dầm, tiếng khóc bi ai!
~oOo~
Sao cái số anh Dương cứ bị Dương vương cướp ái nhân vậy nhỉ Từ “Cố Nhân Thán” qua đến “Giang Sơn Vi Trọng”. Đây gọi là sức mạnh của mỹ nhân thụ, khuynh đảo Đế vương.
Càng ngày càng thấy rõ gian tình của anh Lâu với anh Dương nha.
Cổ lai bạch cốt vô nhân thu
Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc,
Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu.
Tranh giành Thục Quốc, đao phong tương kiến!
Lưỡng quân đối đầu, kiếm bạt nỗ trương!
Vậy mà, điều làm cho hắn đau lòng đến hít thở không thông chính là thân ảnh bạch y như tuyết đứng phía sau lưng Dương vương, trường sam phiêu nhiên, phảng phất như vũ hóa đăng tiên. Và y, từ đầu đến cuối là cùng một chiến tuyến với ma quỷ địa ngục kia
Nghiệp Bình… Ngươi thật phản bội ta sao
Nước mắt mơ hồ ướt đẫm song nhãn, Long Dương gắt gao siết dây cương, từng ngụm từng ngụm thở gấp, cố đè nén những bi thống cùng tuyệt vọng không ngừng vùng vẫy từ sâu tận bên trong.
“Điện hạ! Ngày trước điện hạ đã nói tuyệt không hối hận, hôm nay không nên có biểu hiện như thế!” Giọng điệu Trùng Lâu lạnh nhạt mỉa mai.
Cả người Long Dương run lên, cả giận nói, “Không cần ngươi nhắc nhở!”
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng Long Dương quát to, “Cung nỏ quân chuẩn bị chiến đấu!”
Dương vương liên tục cười lạnh, ôm sát bên người nam tử sắc mặt lạnh lùng, hắn giảm thấp thanh âm nói, “Huyễn hình chi thuật của Thánh nữ quả nhiên tinh diệu! Đáng tiếc trượng phu nàng tính tình quá cương trực, nếu y có thể ôn thuận đi theo trẫm như nàng thì cho dù bảo trẫm chắp tay giao ra giang sơn, trẫm cũng cam nguyện.”
Tử Huyên biến sắc, cả giận nói, “Ngài muốn làm gì”
Dương vương bật cười, sau đó lạnh nhạt ra lệnh, “Người đâu! Lâm ái khanh đã mệt mỏi, đưa y xuống nghỉ ngơi đi!”
Hai thị vệ tiến đến bên Tử Huyên, nàng phẫn hận nhìn Dương vương, cố đè nén lửa giận trong lòng, nói, “Dương vương đã đáp ứng Tử Huyên, nếu ta có thể trộm được mưu đồ binh phòng thì sẽ để ta mang Nghiệp Bình đi!”
“Nàng cho là y bây giờ sẽ chấp nhận đi cùng nàng”
Sắc mặt Tử Huyên trắng nhợt, cả người run rẩy, thị vệ bên cạnh âm thầm phát ra lực đạo, đem “Lâm Nghiệp Bình” trước mắt xuống đài cao.
Long Dương thấy mạt tuyết ảnh kia phóng người lên ngựa, dần dần biến mất ở cuối chân trời, bất giác gào lên đau đớn, “Nghiệp Bình!”
Nhưng mà, tiếng la bi phẫn và tuyệt vọng của hắn chỉ có thể bị nhấn chìm trong chiến trường chém giết rung trời.
Hỏa quang xung thiên, huyết lưu thành hà, nhân tính mất đi, một mảnh đỏ sẫm phủ khắp ngàn dặm bình nguyên, thú tính nổi dậy, chém giết điên cuồng.
Quân bất kiến Thanh Hải đầu,
Cổ lai bạch cốt vô nhân thu
Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc,
Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu.[*]
Ngàn vạn tướng sĩ, uống máu sa trường!
Mắt Long Dương đã phủ đầy tia đỏ, hắn chém giết điên cuồng. Nhân tính tham lam đã không ngừng mang đến tội ác. Người đó lại là người mà hắn từng hứa hẹn, hắn muốn cho y nhìn thấy một thế giới đại đồng chân chính. Vậy mà, bây giờ y lại ly khai hắn, phản bội hắn.
Không có y thì mọi thứ đều đã trở nên vô nghĩa. Dù có bảo vệ được cả giang sơn thì vẫn chẳng thể nào trọn vẹn.
~*~
“Nghiệp Bình…”
Tử Huyên run rẩy gọi, chỉ mong nam tử không có chút tức giận kia có thể trả lời nàng một tiếng, dù cho y có đánh nàng, mắng nàng thì nàng cũng cam nguyện nhận lấy. Tất cả là lỗi của nàng, là nàng vì Nam Chiếu mà ích kỷ, là nàng đã chia rẽ bọn họ, nàng lừa dối Nghiệp Bình, bán đứng Nghiệp Bình.
Thế mà, nam tử kia vẫn như hàn ngọc lạnh lùng, nằm trên giường tịch mịch, ánh mắt chỉ nhìn vào lỗ hổng trên đỉnh trướng, dù cho bên ngoài có động tĩnh gì thì y cũng không hề có nửa điểm phản ứng.
Nước mắt Tử Huyên lăn dài, nàng nhìn thấy tay nam tử kia đang vo tròn một bức mật thư. Tử Huyên muốn mở tay của Nghiệp Bình ra, ngờ đâu y lại gắt gao siết chặt, móng tay bấm thẳng vào da thịt, máu tươi thẩm thấu lên nét mực trên giấy.
“Nghịch thần Lâm Nghiệp Bình, phản bội đất nước, trốn đến địch quốc, tội không thể tha! Phàm là tướng sĩ trong quân tróc nã được Lâm Nghiệp Bình thì sẽ được ban thưởng hoàng kim ngàn lượng, quan tiến tam cấp!”
Tử Huyên khóc không thành tiếng, nàng quỳ trước giường Lâm Nghiệp Bình, nức nở, “Nghiệp Bình, ta cầu xin huynh! Hãy nói với ta một câu thôi cũng được, huynh… Huynh… Huynh chẳng lẽ không muốn gặp lại Long Dương sao”
Tay nam tử kia run lên, ánh mắt tựa hồ đã có tiêu cự, y chậm rãi quay đầu về phía Tử Huyên, tràn ngập trong nhãn quang là màn nước tuyệt vọng. Y khẽ mở miệng, thanh âm phát ra đứt quãng, “Long… Dương… Long…”
Tim Tử Huyên mơ hồ loạn nhịp, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí đập mạnh vào khứu giác của nàng. Nghiệp Bình… Nghiệp Bình tự cắn lưỡi của mình Y muốn chết sao
~*~
Đêm tối, tại trại lính Khương Quốc.
Trùng Lâu chắp tay đứng bên ngoài trướng, thần sắc lãnh đạm.
“Phó soái, quân y vào trướng cũng đã hơn hai canh giờ, không biết thương thế Thái tử thế nào!” Phó tướng bên cạnh lo lắng hỏi.
Trùng Lâu hừ lạnh một tiếng, Thái tử bị thương ở trong lòng, dược vật bên ngoài như thế nào có thể chữa được
“Thái tử thương thế như thế nào không phải là điều chúng ta nên hỏi! Ngươi hãy lui ra sau đi!” Trùng Lâu lạnh lùng nói.
“Nhưng… Nhưng phó soái dùng trộm kim ấn của Thái tử, ban xuống một đạo quân lệnh như vậy. Ngày sau, nếu Thái tử biết được thì…”
Mâu quang Trùng Lâu nhàn nhạt quét qua phó tướng kia một cái, khiến hắn không khỏi run rẩy, vạt áo lay động.
Khóe miệng Trùng Lâu vẽ ra một nụ cười lãnh khốc, lạnh nhát nói, “Bổn soái xuống quân lệnh lúc nào Người nhìn thấy sao”
Cả người phó tướng kia rung lên, không dám đáp ứng.
Trùng Lâu hừ lạnh một tiếng, “Tên hèn nhát! Ngươi chinh chiến ở sa trường nhiều năm như vậy mà còn không hiểu Ngày nào Lâm Nghiệp Bình vẫn chưa chết thì ngày đó Thái tử sẽ mãi chìm trong nỗi chán chường. Vô dục mới khiến con người trở nên kiên cường. Đã đến lúc Thái tử phải vứt bỏ thứ tình cảm dơ bẩn kia rồi!”
Phó tướng kia ngẩn ra, ánh mắt nhiều lần biến đổi, rốt cuộc cúi đầu chắp tay nói, “Tất cả do phó soái phân phó!”
Trùng Lâu nheo mắt nhìn về phía lãnh thổ của bọn hổ lang Dương Quốc, trầm giọng nói: “Ngươi thủ tại đây, nếu như có tin tức về Lâm Nghiệp Bình, hết thảy đều không tấu!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Hoàn
~oOo~
[*] – Trích trong bài thơ “Bình Xa Hành” của Đỗ Phủ
Dịch thơ:
Người không thấy bãi đầu Thanh Hải
Xương trắng xưa nay chẳng kẻ hoài.
Ma mới sầu hoang, ma cũ hận,
Trời mưa dầm, tiếng khóc bi ai!
~oOo~
Sao cái số anh Dương cứ bị Dương vương cướp ái nhân vậy nhỉ Từ “Cố Nhân Thán” qua đến “Giang Sơn Vi Trọng”. Đây gọi là sức mạnh của mỹ nhân thụ, khuynh đảo Đế vương.
Càng ngày càng thấy rõ gian tình của anh Lâu với anh Dương nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook