Giang Sơn Vi Trọng | Lấy Giang Sơn Làm Trọng
-
Chương 2: Dối Lừa
Nghiệp Bình sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hét lớn, “Thả ta ra! Thả ta ra!” Nghiệp Bình vùng vẫy khỏi sợi xích sắt trói buộc mình, cổ tay cổ chân y đã bị siết đến xuất ra huyết ngấn. Bỏ mặc tất cả, y vẫn liều mạng vùng vẫy.
Nam tử nhướng mày, thân ảnh chợt lóe, một chưởng bổ vào gáy Lâm Nghiệp Bình, sau đó ôn nhu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của y.
Nam tử ngẩn ra, hắn làm sao thế này Đau lòng ư Nhìn thấy y điên cuồng tự làm thương tổn đến bản thân, hắn cư nhiên đau lòng
Rừng trúc xanh biếc như ngọc bích phía sau núi Huyền Đạo Quan, một người cầm trong tay phất trần, đạo bào nhẹ lay động, tiên phong đạo cốt, xuất trần tuyệt thế.
Lâm Nghiệp Bình ngồi ngay ngắn trên ghế đá, thần sắc ngây dại, không có lấy nửa điểm sinh khí. Mở đạo trường truyền thụ thiên đạo chi thư, cuộc sống như thế đã kéo dài bao lâu Lại còn phải tiếp tục bao lâu
Long Dương chiến đấu tại sa trường, cửu tử nhất sinh! Mà y lại không thể ở bên cạnh hắn…
Khương Đô Thành không thể không có người trấn thủ, thân là nhất quốc chi sư, điều duy nhất y có thể làm và y phải làm chính là trấn an lòng người, để cho hắn không lo lắng.
Một tấm khăn lụa chậm rãi bay xuống bên người Nghiệp Bình, tử sắc sáng ngời khiến y cả kinh, nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
Y nhặt khăn lụa trên đất lên, tim có chút loạn nhịp, bên tai bỗng truyền đến thanh âm nhu mị đến nỗi khảm sâu vào xương cốt, “Muốn gặp hắn sao”
Chẳng qua chỉ là bốn chữ, nhưng lại làm cho tâm trí Lâm Nghiệp Bình nổi lên sóng thần cuồn cuộn, y run run nói, “Không thể…”
“Cho dù hắn bị thương nặng, bệnh tình nguy kịch, đã vô lực chống đỡ, vẫn không thể sao”
“Cái gì” Lâm Nghiệp Bình run giọng, trong đầu hình thành một mảng vo ve. Y đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng đại thụ chọc trời bên cạnh, nơi đó xuất hiện một nữ tử vận trên người Miêu phục, vẻ đẹp của nàng phải nói là tuyệt sắc giai nhân. Nghiệp Bình cơ hồ là đang cố gắng áp chế tâm tình của mình, cả giận nói, “Tình báo từ chiến trường không hề nói đến việc hắn bị thương! Đây không phải là thật, không phải! Tử Huyên, cô… Cô đang gạt ta, đúng không”
Tử Huyên nhìn vào sắc mặt của nam tử trước mặt mình, cho tới bây giờ vẫn là một cỗ nộ khí, không có lấy chút hân hoan nào, tim nàng như bị đao xoắn vào… Trong lòng y cho đến giây phút này vẫn không có nàng, cho đến tận giây phút này cũng không có!
Đột nhiên, Tử Huyên cười lên, mang theo cảm giác tàn nhẫn, khóe miệng thốt ra câu nói mê người, sâu xa thâm ý, “Nghiệp Bình, ngươi ở lại Khương Đô Thành, không cùng hắn đi chiến trường là vì cái gì”
Đôi môi Nghiệp Bình khẽ run lên, “Lãnh binh xuất chinh, tướng sĩ một lòng mới có thể vô kiên bất thôi [1], thủ đô một nước nếu loạn, lòng quân của tướng sĩ nơi tiền tuyến chắc chắn ly tán! Ta… Hắn…”
Tử Huyên lại cười, dường như ngày càng mê hoặc lòng người, gót sen yếu ớt lay động, khẽ nói, “Đúng vậy, lòng quân ly tán coi như không ổn! Nghiệp Bình, ngươi nói có đúng hay không…”
Sắc mặt Nghiệp Bình tái xanh, Long Dương che giấu thương thế
Thoáng một cái, tử ảnh phiêu nhiên đáp xuống mặt đất, nhìn trực diện vào người trước mặt, nam tử đó dường như bị tinh thiên phích lịch giáng vào người, không thể cử động. Người này đã hoàn tục cưới nàng, vì nàng mặc cho thế nhân phỉ nhổ, vì nàng cơ hồ bỏ mạng ở Nam Chiếu…
Thế nhưng, tất cả chỉ là nói dối! Lừa gạt!
Khi nghe được Dương Quốc tấn công Khương Quốc, y đã tàn nhẫn bỏ rơi nàng, vứt đi cốt nhục của mình, dứt khoát kiên quyết trở về Khương Đô Thành. Lâm Nghiệp Bình, nhất quốc chi sư, tu đạo chi nhân, cuối cùng lại chỉ vì một Long Dương Thái tử mà ném vợ bỏ con.
Thì ra là, mình chẳng qua chỉ là phù mộc[2] mà y dùng để trốn tránh, nhưng khi nguồn nước cạn kiệt, y lại thà bị khô khốc mà chết!
Cưỡng bách bản thân đè xuống hận ý trong lòng, Tử Huyên ôn nhu nói, “Không đi gặp hắn sao”
Nghiệp Bình ngơ ngác nhìn nàng, thất kinh, đôi mắt đã sớm mông lung. Trước mắt Tử Huyên, mâu quang người đối diện hiện lên màng nước nhu nhuận, cơ hồ đã bị nhấn chìm.
Tử Huyên không khỏi kinh hãi, nàng chưa từng thấy qua y chật vật bất kham như thế, bộ dáng lục thần vô chủ, Long Dương ở trong lòng y thâm ái đến thế sao
“Không! Ta đã đáp ứng Long Dương, ta sẽ chờ hắn trở lại! Khương Đô Thành… Không thể loạn!” Thanh âm Lâm Nghiệp Bình kiên định nhưng yếu ớt.
Ôn nhuận như ngọc, tu thân nhược liên[3], dung mạo tuyệt thế! Tử Huyên dường như đã hiểu ra, tuyệt sắc nam tử như vậy, cho dù là nam nhân nhìn thấy thì cũng sẽ…
Nhưng nếu ta mang Nghiệp Bình đến tiền tuyến, có thật người kia sẽ làm cho y trở lại bên ta
Tử Huyên không dám suy nghĩ nhiều, việc đã đến nước này, nàng đã không có đường lui. Nàng đánh mất quá nhiều rồi, cũng không còn cầu Nghiệp Bình trở về bên nàng, nàng cùng y sớm đã không còn liên quan.
Nếu như phải tìm một sợi dây kết nối thì giữa họ chỉ duy nhất có một điểm tương đồng, đó chính là nàng và y như nhau, cả hai đều muốn bảo vệ tử dân của đất nước mình.
“Ta có thể giúp ngươi!” Tử Huyên cười nói, nàng không nhìn lấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nghiệp Bình mà xoay người một cái, ngay lập tức biến hóa thành hình dáng của Lâm Nghiệp Bình, Tử Huyên ôn nhu nói, “Ngươi có thể không đi! Dĩ nhiên, cõi đời này cũng không có loại thuốc mang tên hối hận!”
Một câu nói đánh trúng ngay yếu điểm của Lâm Nghiệp Bình, y nắm chặt hai quả đấm, tâm trí đã bị Tử Huyên lay động.
Dường như sợ y suy nghĩ quá lâu, Tử Huyên lại nói, “Cảm giác mất đi người thương thống khổ như thế nào ta đã một lần trải qua, Nghiệp Bình, ta giúp ngươi không phải bởi vì ta tha thứ cho ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn người mình yêu chết đi! Loại trừng phạt này, ngươi nên vui vẻ mà tiếp nhận đi!”
Thoáng một cái, thân ảnh Nghiệp Bình kịch liệt run lên, từ ngực truyền đến một cảm giác như đao thắt, chẳng mấy chốc máu đã phun đầy trên đất, y thốt lên một tiếng bi thương rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Tử Huyên ngơ ngác đứng lặng, nước mắt rơi như mưa. Một tiếng lại một tiếng nỉ non,, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
~*~
Yếu ớt mở mắt ra, Lâm Nghiệp Bình cảm thấy cả người đau nhức, đầu y như có lửa thiêu đốt, chỉ muốn nổ tung ra. Cố gắng lay động thân thể, chỉ nghe thanh âm u lãnh bởi xích sắt va vào nhau.
Cả người Lâm Nghiệp Bình run lên, trong đầu y hiện ra cảnh tượng lâm ly đầy máu trước khi hôn mê.
Một lòng chỉ nghĩ hướng đến Long Dương, y phóng ngựa ngày đêm khiến tuấn mã gần như kiệt sức, khi y tiến đến trạm dịch để thay ngựa…
Hắc y nhân, chém giết, ánh lửa, đao khởi đao hạ, vô tận kêu gào…
Một nam tử cẩm y hoa phục đứng trên sườn núi, ngửa mặt lên trời cười to, thị huyết điên cuồng trong ánh mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào y, cười lạnh, “Lâm Nghiệp Bình, Lâm ái khanh, mấy năm qua ở bên Long Dương làm nội ứng, thật là cực khổ cho khanh!”
Tâm của y phảng phất như tiến vào vực sâu không đáy, bên tai là thanh âm phẫn hận rống giận của quân coi giữ trạm dịch, “Lâm Nghiệp Bình, ngươi là phản thần tặc tử!”
Bỗng nhiên, lưỡi đao chém xuống như tuyết rơi giữa trời, kiến huyết phong hầu![4]
Thủ quân phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào y, vô tận thống hận, không ngừng không nghỉ!
“Không! Dừng tay! Dừng tay!” Y tức giận, hướng về phía hoa phục nam tử kia hét lớn, nào ngờ lại bị một lực mạnh mẽ áp chế, đánh ngất đi!
Sau đó, sau đó thì sao…
Tâm thần Nghiệp Bình đại loạn, y đã ngất trong bao lâu, Long Dương, Long Dương hắn…
“Ái khanh tỉnh rồi à” Thanh âm lãnh khốc như ma quỷ vang lên bên tai, Lâm Nghiệp Bình ngước mắt nhìn lại, hắn chính là hoa phục công tử kia.
“Ngươi đừng hồ ngôn! Cái gì ái khanh, ngươi rốt cuộc là ai”
“Ta là ai à Nhanh như như vậy mà ái khanh đã quên trẫm rồi sao Đã làm phiền ái khanh mang mưu đồ quân phòng Khương Quốc đến cho trẫm!” Nam tử mỉm cười âm tà.
“Cái gì” Lâm Nghiệp Bình phảng phất như bị sét đánh ngang tai, y run rẩy nói, “Ngươi nói bậy! Ta mang mưu đồ quân phòng cho ngươi khi nào!”
Nam tử hừ một tiếng, hắn đến gần Lâm Nghiệp Bình, nâng cằm của y lên, buộc y nhìn thẳng vào mâu quang mình, cười lạnh nói, “Nhưng những người khác không nghĩ như vậy! Nhất là Long Dương, hắn càng không nghĩ như vậy!”
Long Dương! Vừa nghe đến cái tên này thì nhãn thần Nghiệp Bình trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ thanh minh, y chế trụ cổ tay nam tử kia thật chặt, thanh âm phát ra dồn dập, “Long Dương thế nào Van cầu ngươi nói cho ta biết, Long Dương hắn… Hắn có khỏe không”
Mâu quang nam tử kia phức tạp, hắn chăm chú nhìn vào người trước mặt mình, tuy y phục đã lam lũ nhưng vẫn không thể nào che giấu được tuyệt thế dung nhan của Lâm Nghiệp Bình, tâm hắn tựa hồ bị nhiệt điện hung hăng kích thích. Cõi đời này thật sự có loại tình yêu tồn tại giữa hai nam tử sao
Nhưng điều làm hắn không ngừng nổi giận chính là hắn phát hiện bản thân cư nhiên trong phút chốc phát sinh vô tận ghen tị, là ghen tị với Long Dương!
“A! Hắn không khỏe đâu, người hắn yêu nhất lại phản bội hắn, hắn làm sao có thể khỏe được!” Nam tử đè nén lửa giận, hắn muốn đánh sụp thần trí của y.
“Không! Ta không có phản bội! Ta không có…” Lâm Nghiệp Bình thét to, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt y tái xanh nhợt nhạt. Những lời người này nói có ý là…
“Xem ra, ngươi đã thông suốt tất cả! ta cũng không cần nhiều lời nữa!” Nam tử cười to nói, “Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ gặp lại Long Dương, nhất định!”
Nghiệp Bình sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hét lớn, “Thả ta ra! Thả ta ra!” Nghiệp Bình vùng vẫy khỏi sợi xích sắt trói buộc mình, cổ tay cổ chân y đã bị siết đến xuất ra huyết ngấn. Bỏ mặc tất cả, y vẫn liều mạng vùng vẫy.
Nam tử nhướng mày, thân ảnh chợt lóe, một chưởng bổ vào gáy Lâm Nghiệp Bình, sau đó ôn nhu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của y.
Nam tử ngẩn ra, hắn làm sao thế này Đau lòng ư Nhìn thấy y điên cuồng tự làm thương tổn đến bản thân, hắn cư nhiên đau lòng
Đưa tay mơn trớn vầng trán như ngọc của Lâm Nghiệp Bình, cơ thể mềm mại dọc theo Chỉ Phúc truyền đến trận trận cảm giác khác thường! Lâm Nghiệp Bình mất đi ý thức khẽ run lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống, miệng không ngớt thì thầm, “Long Dương… Long Dương…”
Tay nam tử kia bất giác ngừng lại, đáy mắt ánh lên sự tức giận khôn cùng, người trước mắt hắn chỉ sợ sớm đã thuộc về Long Dương.
“Long Dương!” Nam tử cất giọng căm hận, “Ta muốn ngươi cầu sinh không được, cầu tử không xong!”
Hoàn
~oOo~
[1] – Vô kiên bất thôi: sức mạnh vô địch
[2] – Phù mộc: Gỗ trôi giạt trên nước
[3] – Tu thân nhược liên: thân thể giống như một đóa sen
[4] – Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là cổ họng khép lại, hiểu sâu xa hơn là máu vừa chảy ra thì đã chết ngay lập tức
Nam tử nhướng mày, thân ảnh chợt lóe, một chưởng bổ vào gáy Lâm Nghiệp Bình, sau đó ôn nhu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của y.
Nam tử ngẩn ra, hắn làm sao thế này Đau lòng ư Nhìn thấy y điên cuồng tự làm thương tổn đến bản thân, hắn cư nhiên đau lòng
Rừng trúc xanh biếc như ngọc bích phía sau núi Huyền Đạo Quan, một người cầm trong tay phất trần, đạo bào nhẹ lay động, tiên phong đạo cốt, xuất trần tuyệt thế.
Lâm Nghiệp Bình ngồi ngay ngắn trên ghế đá, thần sắc ngây dại, không có lấy nửa điểm sinh khí. Mở đạo trường truyền thụ thiên đạo chi thư, cuộc sống như thế đã kéo dài bao lâu Lại còn phải tiếp tục bao lâu
Long Dương chiến đấu tại sa trường, cửu tử nhất sinh! Mà y lại không thể ở bên cạnh hắn…
Khương Đô Thành không thể không có người trấn thủ, thân là nhất quốc chi sư, điều duy nhất y có thể làm và y phải làm chính là trấn an lòng người, để cho hắn không lo lắng.
Một tấm khăn lụa chậm rãi bay xuống bên người Nghiệp Bình, tử sắc sáng ngời khiến y cả kinh, nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
Y nhặt khăn lụa trên đất lên, tim có chút loạn nhịp, bên tai bỗng truyền đến thanh âm nhu mị đến nỗi khảm sâu vào xương cốt, “Muốn gặp hắn sao”
Chẳng qua chỉ là bốn chữ, nhưng lại làm cho tâm trí Lâm Nghiệp Bình nổi lên sóng thần cuồn cuộn, y run run nói, “Không thể…”
“Cho dù hắn bị thương nặng, bệnh tình nguy kịch, đã vô lực chống đỡ, vẫn không thể sao”
“Cái gì” Lâm Nghiệp Bình run giọng, trong đầu hình thành một mảng vo ve. Y đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng đại thụ chọc trời bên cạnh, nơi đó xuất hiện một nữ tử vận trên người Miêu phục, vẻ đẹp của nàng phải nói là tuyệt sắc giai nhân. Nghiệp Bình cơ hồ là đang cố gắng áp chế tâm tình của mình, cả giận nói, “Tình báo từ chiến trường không hề nói đến việc hắn bị thương! Đây không phải là thật, không phải! Tử Huyên, cô… Cô đang gạt ta, đúng không”
Tử Huyên nhìn vào sắc mặt của nam tử trước mặt mình, cho tới bây giờ vẫn là một cỗ nộ khí, không có lấy chút hân hoan nào, tim nàng như bị đao xoắn vào… Trong lòng y cho đến giây phút này vẫn không có nàng, cho đến tận giây phút này cũng không có!
Đột nhiên, Tử Huyên cười lên, mang theo cảm giác tàn nhẫn, khóe miệng thốt ra câu nói mê người, sâu xa thâm ý, “Nghiệp Bình, ngươi ở lại Khương Đô Thành, không cùng hắn đi chiến trường là vì cái gì”
Đôi môi Nghiệp Bình khẽ run lên, “Lãnh binh xuất chinh, tướng sĩ một lòng mới có thể vô kiên bất thôi [1], thủ đô một nước nếu loạn, lòng quân của tướng sĩ nơi tiền tuyến chắc chắn ly tán! Ta… Hắn…”
Tử Huyên lại cười, dường như ngày càng mê hoặc lòng người, gót sen yếu ớt lay động, khẽ nói, “Đúng vậy, lòng quân ly tán coi như không ổn! Nghiệp Bình, ngươi nói có đúng hay không…”
Sắc mặt Nghiệp Bình tái xanh, Long Dương che giấu thương thế
Thoáng một cái, tử ảnh phiêu nhiên đáp xuống mặt đất, nhìn trực diện vào người trước mặt, nam tử đó dường như bị tinh thiên phích lịch giáng vào người, không thể cử động. Người này đã hoàn tục cưới nàng, vì nàng mặc cho thế nhân phỉ nhổ, vì nàng cơ hồ bỏ mạng ở Nam Chiếu…
Thế nhưng, tất cả chỉ là nói dối! Lừa gạt!
Khi nghe được Dương Quốc tấn công Khương Quốc, y đã tàn nhẫn bỏ rơi nàng, vứt đi cốt nhục của mình, dứt khoát kiên quyết trở về Khương Đô Thành. Lâm Nghiệp Bình, nhất quốc chi sư, tu đạo chi nhân, cuối cùng lại chỉ vì một Long Dương Thái tử mà ném vợ bỏ con.
Thì ra là, mình chẳng qua chỉ là phù mộc[2] mà y dùng để trốn tránh, nhưng khi nguồn nước cạn kiệt, y lại thà bị khô khốc mà chết!
Cưỡng bách bản thân đè xuống hận ý trong lòng, Tử Huyên ôn nhu nói, “Không đi gặp hắn sao”
Nghiệp Bình ngơ ngác nhìn nàng, thất kinh, đôi mắt đã sớm mông lung. Trước mắt Tử Huyên, mâu quang người đối diện hiện lên màng nước nhu nhuận, cơ hồ đã bị nhấn chìm.
Tử Huyên không khỏi kinh hãi, nàng chưa từng thấy qua y chật vật bất kham như thế, bộ dáng lục thần vô chủ, Long Dương ở trong lòng y thâm ái đến thế sao
“Không! Ta đã đáp ứng Long Dương, ta sẽ chờ hắn trở lại! Khương Đô Thành… Không thể loạn!” Thanh âm Lâm Nghiệp Bình kiên định nhưng yếu ớt.
Ôn nhuận như ngọc, tu thân nhược liên[3], dung mạo tuyệt thế! Tử Huyên dường như đã hiểu ra, tuyệt sắc nam tử như vậy, cho dù là nam nhân nhìn thấy thì cũng sẽ…
Nhưng nếu ta mang Nghiệp Bình đến tiền tuyến, có thật người kia sẽ làm cho y trở lại bên ta
Tử Huyên không dám suy nghĩ nhiều, việc đã đến nước này, nàng đã không có đường lui. Nàng đánh mất quá nhiều rồi, cũng không còn cầu Nghiệp Bình trở về bên nàng, nàng cùng y sớm đã không còn liên quan.
Nếu như phải tìm một sợi dây kết nối thì giữa họ chỉ duy nhất có một điểm tương đồng, đó chính là nàng và y như nhau, cả hai đều muốn bảo vệ tử dân của đất nước mình.
“Ta có thể giúp ngươi!” Tử Huyên cười nói, nàng không nhìn lấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nghiệp Bình mà xoay người một cái, ngay lập tức biến hóa thành hình dáng của Lâm Nghiệp Bình, Tử Huyên ôn nhu nói, “Ngươi có thể không đi! Dĩ nhiên, cõi đời này cũng không có loại thuốc mang tên hối hận!”
Một câu nói đánh trúng ngay yếu điểm của Lâm Nghiệp Bình, y nắm chặt hai quả đấm, tâm trí đã bị Tử Huyên lay động.
Dường như sợ y suy nghĩ quá lâu, Tử Huyên lại nói, “Cảm giác mất đi người thương thống khổ như thế nào ta đã một lần trải qua, Nghiệp Bình, ta giúp ngươi không phải bởi vì ta tha thứ cho ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn người mình yêu chết đi! Loại trừng phạt này, ngươi nên vui vẻ mà tiếp nhận đi!”
Thoáng một cái, thân ảnh Nghiệp Bình kịch liệt run lên, từ ngực truyền đến một cảm giác như đao thắt, chẳng mấy chốc máu đã phun đầy trên đất, y thốt lên một tiếng bi thương rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Tử Huyên ngơ ngác đứng lặng, nước mắt rơi như mưa. Một tiếng lại một tiếng nỉ non,, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
~*~
Yếu ớt mở mắt ra, Lâm Nghiệp Bình cảm thấy cả người đau nhức, đầu y như có lửa thiêu đốt, chỉ muốn nổ tung ra. Cố gắng lay động thân thể, chỉ nghe thanh âm u lãnh bởi xích sắt va vào nhau.
Cả người Lâm Nghiệp Bình run lên, trong đầu y hiện ra cảnh tượng lâm ly đầy máu trước khi hôn mê.
Một lòng chỉ nghĩ hướng đến Long Dương, y phóng ngựa ngày đêm khiến tuấn mã gần như kiệt sức, khi y tiến đến trạm dịch để thay ngựa…
Hắc y nhân, chém giết, ánh lửa, đao khởi đao hạ, vô tận kêu gào…
Một nam tử cẩm y hoa phục đứng trên sườn núi, ngửa mặt lên trời cười to, thị huyết điên cuồng trong ánh mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào y, cười lạnh, “Lâm Nghiệp Bình, Lâm ái khanh, mấy năm qua ở bên Long Dương làm nội ứng, thật là cực khổ cho khanh!”
Tâm của y phảng phất như tiến vào vực sâu không đáy, bên tai là thanh âm phẫn hận rống giận của quân coi giữ trạm dịch, “Lâm Nghiệp Bình, ngươi là phản thần tặc tử!”
Bỗng nhiên, lưỡi đao chém xuống như tuyết rơi giữa trời, kiến huyết phong hầu![4]
Thủ quân phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào y, vô tận thống hận, không ngừng không nghỉ!
“Không! Dừng tay! Dừng tay!” Y tức giận, hướng về phía hoa phục nam tử kia hét lớn, nào ngờ lại bị một lực mạnh mẽ áp chế, đánh ngất đi!
Sau đó, sau đó thì sao…
Tâm thần Nghiệp Bình đại loạn, y đã ngất trong bao lâu, Long Dương, Long Dương hắn…
“Ái khanh tỉnh rồi à” Thanh âm lãnh khốc như ma quỷ vang lên bên tai, Lâm Nghiệp Bình ngước mắt nhìn lại, hắn chính là hoa phục công tử kia.
“Ngươi đừng hồ ngôn! Cái gì ái khanh, ngươi rốt cuộc là ai”
“Ta là ai à Nhanh như như vậy mà ái khanh đã quên trẫm rồi sao Đã làm phiền ái khanh mang mưu đồ quân phòng Khương Quốc đến cho trẫm!” Nam tử mỉm cười âm tà.
“Cái gì” Lâm Nghiệp Bình phảng phất như bị sét đánh ngang tai, y run rẩy nói, “Ngươi nói bậy! Ta mang mưu đồ quân phòng cho ngươi khi nào!”
Nam tử hừ một tiếng, hắn đến gần Lâm Nghiệp Bình, nâng cằm của y lên, buộc y nhìn thẳng vào mâu quang mình, cười lạnh nói, “Nhưng những người khác không nghĩ như vậy! Nhất là Long Dương, hắn càng không nghĩ như vậy!”
Long Dương! Vừa nghe đến cái tên này thì nhãn thần Nghiệp Bình trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ thanh minh, y chế trụ cổ tay nam tử kia thật chặt, thanh âm phát ra dồn dập, “Long Dương thế nào Van cầu ngươi nói cho ta biết, Long Dương hắn… Hắn có khỏe không”
Mâu quang nam tử kia phức tạp, hắn chăm chú nhìn vào người trước mặt mình, tuy y phục đã lam lũ nhưng vẫn không thể nào che giấu được tuyệt thế dung nhan của Lâm Nghiệp Bình, tâm hắn tựa hồ bị nhiệt điện hung hăng kích thích. Cõi đời này thật sự có loại tình yêu tồn tại giữa hai nam tử sao
Nhưng điều làm hắn không ngừng nổi giận chính là hắn phát hiện bản thân cư nhiên trong phút chốc phát sinh vô tận ghen tị, là ghen tị với Long Dương!
“A! Hắn không khỏe đâu, người hắn yêu nhất lại phản bội hắn, hắn làm sao có thể khỏe được!” Nam tử đè nén lửa giận, hắn muốn đánh sụp thần trí của y.
“Không! Ta không có phản bội! Ta không có…” Lâm Nghiệp Bình thét to, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt y tái xanh nhợt nhạt. Những lời người này nói có ý là…
“Xem ra, ngươi đã thông suốt tất cả! ta cũng không cần nhiều lời nữa!” Nam tử cười to nói, “Ngươi yên tâm, ngươi nhất định sẽ gặp lại Long Dương, nhất định!”
Nghiệp Bình sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hét lớn, “Thả ta ra! Thả ta ra!” Nghiệp Bình vùng vẫy khỏi sợi xích sắt trói buộc mình, cổ tay cổ chân y đã bị siết đến xuất ra huyết ngấn. Bỏ mặc tất cả, y vẫn liều mạng vùng vẫy.
Nam tử nhướng mày, thân ảnh chợt lóe, một chưởng bổ vào gáy Lâm Nghiệp Bình, sau đó ôn nhu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của y.
Nam tử ngẩn ra, hắn làm sao thế này Đau lòng ư Nhìn thấy y điên cuồng tự làm thương tổn đến bản thân, hắn cư nhiên đau lòng
Đưa tay mơn trớn vầng trán như ngọc của Lâm Nghiệp Bình, cơ thể mềm mại dọc theo Chỉ Phúc truyền đến trận trận cảm giác khác thường! Lâm Nghiệp Bình mất đi ý thức khẽ run lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống, miệng không ngớt thì thầm, “Long Dương… Long Dương…”
Tay nam tử kia bất giác ngừng lại, đáy mắt ánh lên sự tức giận khôn cùng, người trước mắt hắn chỉ sợ sớm đã thuộc về Long Dương.
“Long Dương!” Nam tử cất giọng căm hận, “Ta muốn ngươi cầu sinh không được, cầu tử không xong!”
Hoàn
~oOo~
[1] – Vô kiên bất thôi: sức mạnh vô địch
[2] – Phù mộc: Gỗ trôi giạt trên nước
[3] – Tu thân nhược liên: thân thể giống như một đóa sen
[4] – Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là cổ họng khép lại, hiểu sâu xa hơn là máu vừa chảy ra thì đã chết ngay lập tức
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook