Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 52: Sự Khác Lạ

ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH

Chương 52: Sự Khác Lạ

 

Đôi mắt của Limon mở to ra, và anh rút thanh kiếm từ dưới gối lên rồi vào tư thế tấn công.

"Là ai?", anh chậm rãi hỏi.

Lời cảnh báo đầy máu lạnh dành cho bất kỳ ai dám gây rối với anh, lời cảnh báo của một kiếm sĩ mà ngay cả một Quân chủ cũng không thể xem thường.

Ở đầu bên kia, một giọng nói lịch sự trả lời.

“Dịch vụ phòng, thưa ngài.”

“… Dịch vụ gì?”

"Dịch vụ phòng. Bữa sáng của ngài đến rồi ạ.”

Một câu trả lời hết sức lịch sự vang lên từ phía bên kia cánh cửa. Limon ngây người chớp mắt và nhìn ngó xung quanh.

Một chiếc giường lớn trong một căn phòng đặc biệt rộng. Một tấm thảm trải sàn và những bức tranh treo đầy trên tường.

Chỉ sau khi từ từ quan sát căn phòng sang trọng đến khó hiểu, Limon mới thả lỏng người ra.

'Ồ, đúng rồi. Đây là khách sạn Leviathan có phải không?'

Có thể nói thói quen là một điều vô cùng đáng sợ.

Và những người già thường hay bảo thủ.

Đã ở khách sạn Leviathan được nhiều ngày thế nhưng Limon vẫn thế, tỉnh dậy và rút thanh kiếm ra đầu tiên.

Limon thở dài vì sự ngu ngốc của chính mình.

Trong đầu anh biết là an toàn, nhưng mà cơ thể anh chỉ có thể coi nơi này là lãnh thổ của kẻ thù từ mối thù truyền kiếp với Hiệp hội Thất Long.

“Tôi có thể vào được không?”

"Ừ, tất nhiên là được rồi."

Kengg

Limon cất thanh kiếm của mình đi.

Một người đàn ông lớn tuổi mặc vest đang đẩy một chiếc xe đẩy vào. Ông ta không hề bối rối một chút nào khi nhìn thấy Limon rút kiếm ra.

Như thể đã quen với cách hành xử của Limon, ông ta bình tĩnh dọn bàn ăn.

Từ việc bày biện bộ dụng cụ ăn bằng bạc bọc khăn ăn, món súp bí ngô nóng hổi, ​​bánh mì nướng với trứng và thịt xông khói cho đến nước chanh, tất cả đều giống như một đoạn video đã tắt tiếng.

Không có một chút âm thanh nào và thậm chí gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của Yo Ouin ở trong phòng.

Limon khẽ tặc lưỡi.

‘Vậy nên mình mới không thể thư giãn được…’

Những người không biết sẽ chỉ ngưỡng mộ rằng phương pháp im lặng và ngắn gọn của Yo Ouin là hình mẫu lý tưởng của ngành dịch vụ.

Nhưng mà Limon biết.

Sự im lặng đó không phải nhằm mục đích an ủi vị khách mà chỉ đơn thuần là kết quả của công việc sát thủ mà thôi.

Tất nhiên…

Đây là khách sạn Leviathan. Về cơ bản thì nó căn cứ của Hắc Long Tộc trước khi trở thành khách sạn tốt nhất thế giới.

Và Limon buộc miệng đưa ra lời nhận xét mỉa mai khi đang cắn một miếng bánh mì nướng của mình.

“Tổng giám đốc của một khách sạn có thể phục vụ như thế này hay sao?”

“Nhiệm vụ của tổng giám đốc là cung cấp dịch vụ đặc biệt cho những vị khách đặc biệt mà.”

“Thật là vinh dự quá.”

“Đó cũng là vinh dự của tôi mà.”

Limon nhìn Yo Ouin từ trên xuống dưới.

Không biết là ông ta đang mỉa mai hay là thành thật nữa, trong khi anh chưa bao giờ mong đợi sẽ được phục vụ với tư cách là khách.

Trong đầu vẫn càu nhàu về cách cư xử của Hắc Long Tộc, anh đã ăn xong miếng bánh mì nướng của mình.

“Chà… Dịch vụ đặc biệt hay không thì tùy ông vậy. Đồ ăn… ngon lắm.”

"Cảm ơn."

“Tôi không nói với ông. Ý tôi là đầu bếp đã làm ra món ăn này mà.”

“Đó chính là lý do khiến cho tôi phải cảm ơn ngài đấy.”

"Hở?"

Limon chớp mắt nhìn chiếc đĩa trống của mình rồi lại nhìn Yo Ouin.

“Đừng nói với tôi là ông đã làm đấy nhé.”

“Như đã nói đấy, nhiệm vụ của tổng giám đốc là cung cấp các dịch vụ đặc biệt mà.”

“… Cái đầu tôi ấy. Tổng giám đốc phải giỏi quản lý những thứ vớ vẩn chứ. Tại sao ông lại giỏi nấu ăn đến như vậy?”

Limon vô thức nhíu mày.

Bánh mì nướng giòn, trứng rán có lượng lòng đỏ vừa phải, và gia vị cũng thật đặc biệt.

Sự đơn giản của món ăn càng làm cho món ăn trở nên nổi bật hơn nữa. Bất cứ ai cũng có thể nói rằng đó là do một đầu bếp hạng nhất làm ra.

Thế nhưng Yo Ouin không hề khoe khoang. Ông ta chỉ trả lời đơn giản như thể đó là một sở thích tầm thường nào đó của ông ta.

“Người ta thường có xu hướng đạt được nhiều kỹ năng khác nhau sau khi sống quá lâu mà.”

“… Ông đang chọc tức tôi có phải không? Ý ông bảo tôi chỉ là một lão già không biết làm gì khác ngoài vung kiếm thôi sao?”

“Tôi không có đâu, thưa ngài.”

"Ồ, phải. Ông làm gì có đâu."

Limon chế giễu sự lịch sự của tổng giám đốc và húp trọn muỗng súp bí ngô.

Cho dù câu trả lời của ông ta có gây khó chịu thì cũng không có lý do gì để từ chối một bữa ăn hoàn hảo, trừ khi nó bị đầu độc.

Anh kết thúc bữa sáng của mình bằng ly nước chanh và rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

“Còn công chúa thì sao?”

“Cô ấy hiện đang ở ngoài rồi.”

“Mới sáu giờ thôi mà. Cô ấy bận gì thế?”

“Có một vài vấn đề cấp bách cần phải giải quyết vì một người nào đó.”

'Tất cả là do cậu nên cô ấy mới bận còn gì?'

“Đáng lẽ ông phải chú ý hơn đến các thành viên trong Hiệp hội chứ. Cô ấy sẽ giảm bớt gánh nặng trên vai nếu như có ai đó để giao phó công việc.”

‘Công chúa bận rộn bởi vì cậu không đáng tin cậy còn gì.’

“Tôi cũng rất tiếc về vấn đề đó, nhưng mà có một số việc trong gia tộc mà chỉ có công chúa mới có thể giải quyết được.”

‘Đó không phải là việc của người ngoài.’

"Tiếc quá. Phải chi tôi có thể giúp đỡ được. Giá như chúng tôi đã tổ chức đám cưới rồi thì tốt biết mấy!"

'Sau khi kết hôn thì tôi sẽ là cấp trên của ông.'

Đó chính là định nghĩa của một trận chiến âm thầm.

Không ngần ngại phun nọc độc vào đối phương.

Nhưng mà trái ngược với những lời lẽ kinh khủng đó, cả hai đều bình tĩnh, quá bình tĩnh.

Limon và Yo Ouin đều là những con người giàu kinh nghiệm và mạnh mẽ.

Cả hai đều trải qua những cuộc chiến có thể khiến cho đầu bị nổ tung chỉ trong chớp mắt. Những thứ như thế này chẳng qua là một trò đùa vui vẻ khi mà họ có thể đâm một lưỡi dao vào tim ai đó với nụ cười trên môi.

Sau cuộc trò chuyện thân thiện, Yo Ouin lịch sự hỏi khi đang lau bàn.

“Hôm nay ngài dự định làm gì vậy ạ?”

“Làm gì làm làm gì. Làm như tôi có việc gì đó để làm ở đây vậy.”, Limon chế giễu.

Chỉ có một điều mà anh có thể làm trong vài ngày qua.

“Tôi sẽ đi tập thể dục buổi sáng.”

 

***

 

Anh vung kiếm.

Không nhanh và chậm rãi.

Bàn tay anh siết chặt như đang ôm một tảng đá.

Đường kiếm của anh là một tác phẩm nghệ thuật, chậm đến mức tưởng chừng như đông cứng lại, nhưng mà thật ra chưa bao giờ ngừng cử động.

Nó chứa đựng nghệ thuật giải phóng cực độ, thật mê hoặc, một khi đã nhìn thấy thì ta không thể nào rời mắt khỏi nó.

“A, chết tiệt.”

Nhưng mà người cầm kiếm bất ngờ kết thúc 4 giờ tập luyện khắc kỷ của mình bằng những lời thô tục.

Anh nhăn mặt và cất thanh kiếm vào rồi lau mồ hôi trên mặt bằng một chiếc khăn.

“Vẫn chưa đủ.”

Đây là một tình huống đặc biệt và anh không nói về quá trình tập luyện của mình.

Việc rèn luyện kiếm thuật là thói quen của Limon. Trừ khi anh quá bận rộn, còn nếu không thì đó là một phần thường xuyên trong cuộc sống mà anh sẽ dành hàng giờ để làm.

Vấn đề chính là ở biểu hiện của anh.

Rất hiếm khi Limon tỏ ra không sảng khoái sau buổi tập mà lại chán nản đến như vậy.

Nó chỉ xảy ra khi anh dừng lại bởi vì những vấn đề khẩn cấp, hoặc là khi anh không hài lòng với kiếm thuật của mình.

Tất nhiên là không có ai làm phiền Limon vì bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, và đường kiếm của anh đã rất chuẩn mực.

Chỉ có một lý do duy nhất khiến cho anh trở nên như vậy.

Anh không tìm ra được bất kỳ kết quả nào.

“Cái tên khốn đó, nó đã để lại cái quái gì trong người mình chứ?”

Limon tặc lưỡi.

Việc không thể ra ngoài nơi công cộng vì bị buộc tội phản quốc không phải là lý do duy nhất khiến cho anh dồn hết tâm sức vào việc tập luyện trong vài ngày qua.

Kể từ khi xử lý 'Mạt Liên Xà', trong người anh có một cảm giác khá kỳ lạ.

Lúc đầu anh nghĩ đó là một lời nguyền.

Trước đây anh đã bị rất nhiều kẻ ngốc nguyền rủa trước khi chết, và sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu như một chòm sao nổi cơn thịnh nộ với anh.

Nhưng mà anh đã nhận ra rằng…

Đây là một điều gì đó rất rắc rối và không đáng có hơn nhiều so với một lời nguyền.

Đó là những mảnh vỡ của Chòm sao đã được hấp thụ vào người anh sau khi anh giết được con rắn.

“Chết tiệt, chuyện gì xảy ra với những chòm sao ngu ngốc này vậy, chúng tiêm mấy thứ này vào bất kỳ ai giết được chúng sao? Thật là điên rồi. Điên thật rồi.”

Anh đã trải qua các triệu chứng này được một thời gian rồi.

Từ việc có thể nhìn thấy các chòm sao, cho đến các thông báo hệ thống thể hiện có thứ gì đó đang hấp thụ vào cơ thể anh mỗi khi nào anh giết chết một chòm sao.

Thật là dễ dàng để khẳng định rằng có ‘thứ gì đó’ đang ở bên trong anh.

Vấn đề là thứ đó là thứ gì.

‘Cho đến bây giờ thì nó vẫn hữu ích.’

Đó chắc hẳn là sức mạnh của chòm sao, và mặc dù không được đón nhận, nhưng mà nó cũng không tệ cho lắm nếu như điều duy nhất có được từ nó chính là có thể nhìn thấy chúng.

Dù sao thì cũng thật là thuận tiện khi có thể biết ta muốn giết ai.

Có lẽ là còn những cách khác để sử dụng sức mạnh này và anh vẫn chưa biết về nó.

Nhưng mà nếu như đó không phải là tất cả thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu như có những thứ khác trộn lẫn với các Chòm sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu như tính cách của các Chòm sao cũng được hấp thụ vào anh?

Điều gì sẽ xảy ra nếu như điều đó biến anh thành một trong số chúng?

“Mình có cảm giác không tốt một chút nào.”

Limon khẽ tặc lưỡi.

Có thể đó chỉ là do anh tưởng tượng, nhưng mà anh cũng phải cảnh giác.

Đặc biệt là khi anh nhìn thấy số phận của Park Hyun-gun với bộ não cũng thông minh sau khi ngấu nghiến tất cả cơ hội giành được sức mạnh từ các Chòm sao.

Chưa kể đến sự khác lạ mà anh cảm nhận được.

Sự khác lạ ở đây có nghĩa là một thứ gì đó có tính chất hơi khác.

Việc anh có thể cảm nhận được điều này ngay từ đầu đã cho anh biết rằng các bánh xe không xoay đúng hướng.

‘Có lẽ là mình chỉ bị táo bón thôi.’

Một lần trước khi anh quay ngược thời gian, một lần khi anh đã hạ gục ba chòm sao đó, và một lần khác khi anh đang cố gắng hạ gục Lee Chun-gi. Đó là những lúc anh hấp thụ những mảnh vỡ của các Chòm sao.

Tuy nhiên anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác khác lạ này trước khi giết chết con rắn. Có lẽ là do anh cảm thấy quá no và bị táo bón vì đã hấp thụ quá nhiều từ con rắn đó.

Hoặc có thể nó chỉ là vấn đề về thích nghi mà thôi. Chắc anh sẽ thích nghi với nó theo thời gian.

'Không biết là mình bị ngộ độc kim loại nặng hay chỉ là chứng táo bón đơn giản nữa.'

Limon cũng không lạc quan lắm về việc này.

Trở nên tốt hơn cũng có thể là trở nên tồi tệ hơn.

Anh đặc biệt không thể chỉ phụ thuộc vào thời gian, bởi vì anh không biết mình sẽ xử lý bao nhiêu chòm sao trong tương lai.

Trên hết thì cảm giác khác lạ sẽ không thể giải quyết được mọi vấn đề của anh.

‘Có được sức mạnh mà mình không thể kiểm soát được chắc chắn sẽ sớm trở thành vấn đề.’

Khả năng 'nhìn thấy các chòm sao' của Limon không có ở đó vì anh muốn.

Nó chỉ tự kích hoạt mà thôi.

Nhưng mà điều gì sẽ xảy ra nếu như anh có những sức mạnh như 'nhìn vào mắt với ai đó và biến họ thành đá' hay là 'bất cứ ai nghe thấy giọng nói của anh chết' và nó tự động kích hoạt?

Điều đó sẽ trở thành thảm họa.

‘Ít nhất thì mình phải học được cách kiểm soát nó…’

Đó là lý do tại sao Limon phải tập luyện cho đến khi đổ mồ hôi, điều mà vốn dĩ không xảy ra thường xuyên.

Suy cho cùng thì không có cách nào tốt hơn để cho một kiếm sĩ thiền định và kiểm soát bản thân hơn là kiếm thuật.

Vấn đề là kết quả không đạt yêu cầu.

Cho dù anh thay đổi tác phong tập luyện, không làm gì ngoài vung kiếm cả ngày, hay thậm chí khi anh thiền định, bất kể là anh sử dụng phương pháp nào thì cũng không có thứ gì cho phép anh kiểm soát khả năng của mình cả

Về mặt tích cực thì sự khác lạ đó đã biến mất một chút.

Với tốc độ này thì sẽ mất thêm 10 năm nữa.

Anh thất vọng cũng là lẽ đương nhiên.

“Chậc, hay là mình phải làm theo cách khác?”

Anh gãi gãi phía sau gáy.

Anh có thể là một kiếm sĩ, nhưng mà anh cũng biết rằng không phải mọi vấn đề đều có thể giải quyết được bằng kiếm.

Kiếm thuật cuối cùng cũng là để chiến đấu. Anh có mối quan hệ những người có chuyên môn về những vấn đề phức tạp khác cũng chính vì lý do này.

Chỉ là anh không muốn nhờ họ giúp đỡ, thế thôi.

Tất nhiên là không có lý do gì để anh không bắt tay với một nhóm người khác trong khi anh đã làm điều đó với kẻ thù không đội trời chung của mình, Hiệp hội Thất Long…

“… Được rồi, bây giờ mình sẽ xem xét về chuyện đó.”

Limon đã đưa ra kết luận.

Chỉ mới được vài ngày kể từ khi anh bắt đầu tập luyện.

Không chỉ còn quá sớm để xác định rằng những nỗ lực của anh thật sự không có kết quả, đây cũng không phải là lúc để anh gặp gỡ những người khác một cách vội vàng như vậy.

“Dù sao thì trước tiên mình cũng phải giải quyết tội phản quốc này cái đã.”

Limon nhẹ nhàng tặc lưỡi cho đến khi chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi anh lật lịch ra.

‘Nghĩ lại thì, không phải là hôm nay hay sao?’

Rồi anh bắt đầu đếm từng ngày một.

Sau khi xác định vẫn chưa muộn, Limon rời khỏi phòng tập luyện và lẩm bẩm một mình.

“Để xem nào, mình không muốn về phòng và nằm xem TV… Đi đến đâu là ổn áp nhất nhỉ…”

Limon nheo mắt và tiếp tục tiến về phía trước rồi bất ngờ quay đầu sang bên cạnh.

“À, mình biết một nơi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương