Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
-
Chapter 44: Phương Án Cuối Cùng
Chương 44: Phương Án Cuối Cùng
“T-Thưa ngài…!”
Đầu óc họ Park trống rỗng.
Trước đây chưa một lần các bánh răng trong đầu hắn ta ngừng hoạt động— kể cả khi cơ thể của hắn ta bị gươm đâm, bị gãy xương hay bị Limon đánh đập.
Đó là nhờ vào sức mạnh của 「Bí danh giả thần」. Nó cho hắn ta khả năng nói dối trong mọi tình huống.
Nhưng vào lúc này, hắn ta không thể làm gì khác hơn là há hốc mồm.
Tình huống này không chỉ gây hoang mang…
“Ghê tởm sao? Không phải ngươi đang quá khắt khe với vị trợ lý đáng tin cậy của mình sao?”
“Ngươi đã muốn ta nói thật lòng mình, phải không?”
“Chà, có vẻ là ta đã nói như thế nhỉ?” Limon cười khúc khích.
Lee Chun-gi vừa cho phép Limon phê bình phán quyết của mình.
Nhìn thấy hai người đàn ông trò chuyện trước mặt mình, Họ Park sững sờ.
'Làm sao…?'
Theo những gì mà hắn ta biết, hai người này hoàn toàn không tương thích với nhau.
Lee Chun-gi đã cố gắng trục xuất Limon, người đang cản trở địa vị Quân Chủ của hắn ta.
Và Limon đã từng tạo ra một tình huống lấy con tin ra để gây sức ép với Lee Chun-gi.
Tuy nhiên, hiện tại thì họ lại đang đứng ở cùng một chỗ - không chỉ đứng cạnh nhau mà còn trò chuyện một cách hòa bình.
Trên thực tế, họ Park không chỉ cảm thấy bối rối. Đôi mắt của hắn ta gần như bật ra khỏi hốc mắt.
“Cái gì, ngươi cảm ngạc nhiên sao? Rằng ta và cái thứ chết tiệt này đều còn sống sao?” Limon nhếch mép khi nhìn thấy sự bối rối của người đàn ông trước mặt.
“……”
Họ Park không thể trả lời.
Mắt hắn ta đảo quanh phòng, tỏ vẻ bối rối.
“Thành thật mà nói, ta đã suýt giết chết vị trợ lý thân cận của ngươi đấy,” Limon chế giễu.
Suy nghĩ duy nhất mà Limon có thể nghĩ lúc này là anh sẽ giết Lee Chun-gi theo cách nào đây, một cách thật dã man chăng?
Không có lý do gì để giữ hắn ta còn sống.
“Nhưng dù ta có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa, thì ta cũng không chắc liệu cái thứ chết tiệt này có phải là thứ để trả món nợ máu của ta hay không.”
Sau khi thẩm vấn Lee Chun-gi đang hấp hối, Limon bị đẩy vào một tình huống khó xử khác.
Anh nhận ra rằng có một người khác đứng đằng sau tất cả những chuyện này - Lee Chun-gi chỉ là một con rối bị giật dây.
Anh cân nhắc liệu anh có thực sự nên giết hắn ta hay không khi Lee Chun-gi là manh mối duy nhất để anh có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau giật dây mọi chuyện, có thể nói kẻ đó cũng là một cá thể kiệt xuất.
Và vì vậy, anh đã đi đến một quyết định.
“Vì vậy, ta quyết định tạm dừng việc giết ngươi cho đến khi ta tìm ra người mà ta phải trả món nợ máu của mình thực sự là ai.”
Nó thực sự khác thường.
Không ai dám nói một điều như vậy trừ khi họ coi Vô Hạn Quân Chủ như một thứ rác rưởi dưới gầm giường của họ.
Nhưng Lee Chun-gi trông có vẻ tự mãn.
Có vẻ như hắn biết tình thế hiện tại của bản thân. Hắn ta biết Limon có thể giết hắn ta một cách dễ dàng bất cứ khi nào anh muốn.
'C-Cái quái gì vậy...!'
Họ Park vô tình bật ra một tiếng thút thít.
Đã sát cánh bên Lee Chun-gi quá lâu, hắn ta biết rõ lòng kiêu hãnh của người đàn ông này lớn đến mức nào.
Hắn ta không thể tin được rằng Vô Hạn Quân Chủ lại có thể bình tĩnh lắng nghe một điều vô nghĩa như thế.
Nhưng giữa sự hoài nghi, Họ Park cảm thấy rằng nhiều câu hỏi của mình đã được trả lời.
Limon đã xuất hiện ở đây bằng cách nào?
Tại sao các thành viên bang hội khác không đến giúp đỡ Vô Hạn Quân Chủ?
Làm thế nào mà Limon tìm thấy thông tin về ngân hàng của hắn ta?
Seo Yongchan đã khai ra những gì với Limon?
Tất cả những điều này sẽ mang tới sự nghi ngờ nếu đó là Limon, nhưng tất cả những điều này lại có mang lại một ý nghĩa rất lớn nếu đó là Lee Chun-gi.
Điều đó cũng có nghĩa là Lee Chun-gi đã biết mọi chi tiết nhỏ mà Limon vừa tiết lộ về bản thân hắn ta là do Họ Park để lộ ra.
"Thưa ngài, đã có một sự hiểu lầm ở đây, thưa ngài!"
“Một sự hiểu lầm, ngươi dám nói đây chỉ là sự hiểu lầm sao…”
Trong tâm trạng hoang mang, họ Park càng cố gắng bào chữa cho những sai lầm của hắn ta.
Nhưng Lee Chun-gi đã bịt tai lại.
“Có phải tất cả chỉ là hiểu lầm khi ta ra lệnh cho ngươi ăn cắp tiền của bang hội và bắt những đứa trẻ mồ côi làm con tin không?” hắn ta hỏi một cách bình tĩnh.
“Đ-Đó là… tôi—”
"Họ Park."
Lee Chun-gi ngắt lời hắn ta.
“Từ nãy tới giờ tai ta đã nghe đủ những thứ bẩn thỉu được phun ra từ cái miệng của ngươi rồi. Làm ơn đừng có mồm mép nữa.”
Giọng Lee Chun-gi làm cho hắn ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Đôi mắt bình tĩnh, thờ ơ thường ngày của hắn ta tràn ngập sự ghê tởm, một sự ghê tởm đến tột độ. Cứ như thể ngay cả việc nhìn thấy Họ Park cũng khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn.
Mặt Họ Park méo xệch. Bây giờ hắn ta có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh đang hiện ra trước mắt mình.
Hắn ta dần nhận ra rằng nói dối sẽ không còn tác dụng nữa.
Hắn ta nhận ra rằng Lee Chun-gi không còn tin tưởng vào những điều mà hắn ta nói nữa.
Và hắn ta biết vị trí của mình trong 『Hội Vô Cực』không còn nữa.
Đúng thế, đó là một kết quả không thể tránh khỏi.
「Bí danh giả thần」có thể là một kỹ năng mạnh mẽ, nhưng nó không thể biến mọi lời nói dối thành sự thật.
Không chỉ tất cả các âm mưu của hắn ta bị bại lộ, hắn ta còn bị bắt quả tang đang đổ lỗi cho Lee Chun-gi. Làm thế nào hắn ta lại có thể làm cho hắn ta tiếp tục tin tưởng mình sau tất cả những điều đó nữa cơ chứ?
Nếu có thể làm được như vậy, thì đã có một vị Quân Chủ thứ mười một rồi.
Và Lee Chun-gi sẽ không bao giờ tha thứ cho những sai sót dù là nhỏ nhất.
Hắn ta sẵn sàng đuổi việc cấp dưới của mình nếu họ không mang lại kết quả tốt nhất mặc dù họ có cố gắng hết sức hay không.
Hoàn toàn không có chuyện hắn ta sẽ tha thứ cho Họ Park sau một màn hổ thẹn như vậy.
Biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác, Họ Park đã đứng yên khi Lee Chun-gi tuyên bố.
"Ngươi bị sa thải."
Không có sự thất vọng, thương cảm hay hối tiếc.
Lee Chun-gi đã sa thải hắn ta như thể hắn ta chỉ vứt đi một mớ rác mà thôi.
***
'Bị sa thải? Ngài đang đá tôi sang một bên? Tôi, bị đuổi khỏi『Hội vô cực』sao?'
Họ Park cảm thấy có thứ gì đó bên trong hắn ta vỡ ra.
Nỗi tuyệt vọng khi bị đuổi khỏi hội đối với hắn ta như đang đánh mất tất cả.
Mọi thứ hắn ta có trước giờ đã tan biến hết.
Nó tạo nên cơn thịnh nộ của hắn ta đối với Limon và Lee Chun-gi.
Giờ đây hắn ta đã bị đẩy vào đường cùng.
Tầm nhìn của anh chuyển sang màu đỏ máu và—
“Aaaaaaaargh!”
Họ Park vung nắm đấm với một tiếng gầm.
Nứt-!
hắn ta đã căng mình ra với một thanh kiếm đâm vào vai.
Âm thanh của xương bị nghiền nát vang lên trong không khí.
Nhưng Họ Park không quan tâm.
Lợi dụng bước lùi của Limon khi anh tránh nắm đấm của hắn ta, hắn ta rút thanh kiếm ra khỏi vai.
“Trong khi ngài đang vui đùa trong Hầm ngục, thì ta đã là người đã tạo ra 『Hội Vô Cực』thành như bây giờ! Ta đã làm mọi việc vì hội, không nề hà bất cứ việc gì. Mọi việc ta làm đều vì lợi ích của hội, chưa có việc gì trong hội mà ta chưa động tới!
hắn ta đã làm việc cho 『Hội Vô Cực』ngay từ khi hội mới thành lập, thậm chí là còn trước khi Lee Chun-gi được trao danh hiệu Quân chủ.
Trong khi các thành viên bang hội khác đang bận rộn thăng cấp trong Hầm Ngục, thì hắn ta đang thiết lập cấu trúc bang hội, xây dựng mối quan hệ với các chính trị gia, xây dựng mạng lưới bán hàng cho các sản phẩm trong Hầm Ngục và tuyển dụng những tài năng mới cho hội.
Hắn ta chính là người chịu trách nhiệm quản lý của toàn bang hội
Đó là lý do tại sao hắn ta lại tự tin rằng mình được ghi nhận là người đã đưa 『Hội Vô Cực』vào top 10 bang hội trên toàn thế giới.
Và vì vậy, hắn ta tin rằng bang hội phát triển nhờ công lao to lớn của hắn ta. hắn ta tin rằng bang hội này như thể đã được hắn ta xây dựng nên và nó là của hắn ta.
“Ngài đang sa thải tôi chỉ vì điều này thôi sao? Ngươi được phong hiệu Quân Chủ chỉ vì ngươi có được sự may mắn mà thôi, nhà ngươi đã may mắn hơn ta với kỹ năng đặc biệt của mình, vì thế hãy câm họng mày lại và ăn nói cho cẩn thận đi thằng khốn hỗn xược!”
Họ Park nghiến răng.
Nếu anh ta có một kỹ năng đặc biệt như 「Sao chép kỹ thuật」, thì hắn ta đã làm『Hội Vô Cực』phát triển một cách mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều.
Lee Chun-gi không hề quan tâm đến các hoạt động về sự phát triển của hội khi hắn ta được lên làm Hội Chủ. Tất cả những gì mà hắn ta làm là dọn sạch Hầm Ngục trong khi đóng vai trò là bộ mặt của bang hội. Còn tất cả những việc khác đều do một tay họ Park gây dựng nên.
Vậy thì làm thế nào mà đồ vô dụng đó có thể sa thải hắn ta?
Sao hắn ta dám vô ơn như vậy?!
Cơn thịnh nộ của hắn ta làm mất đi tất cả lý trí bên trong hắn ta. Và vì vậy, họ Park đã chuyển sang phương sách cuối cùng của mình.
“Nếu là như vậy, ta sẽ tàn sát cả hai ngươi!”
Đó là tuyên bố của một kẻ hoàn toàn mất trí.
Thử điều đó với Vô Hạn Quân Chủ và người đàn ông đã đánh bại Vô Hạn Quân Chủ không khác gì tự sát.
Nhưng Họ Park có một thứ mà hắn ta đang trông đợi.
[76% cơ hội mô phỏng thành công khi mượn tên đối tượng của bạn.]
[Sự tín nhiệm của bạn đã đáp ứng các điều kiện tối thiểu.]
[Kỹ năng độc nhất 「Bí danh giả thần」kích hoạt.]
[Có thể mô phỏng tới tới 76% tất cả các kỹ năng và trạng thái của Lee Chun-gi trong 152 phút.]
[Tuy nhiên, 「Bí danh giả thần」sẽ khởi tạo hiệu chuẩn của đối tượng mô phỏng sau khi hoàn thành mô phỏng.]
“Hửm…?”
Lee Chun-gi cảm thấy toàn thân mệt mỏi khi thông báo hệ thống hiện lên. Hắn ta méo mặt.
Họ Park nhìn hắn ta với vẻ khát máu.
“Đã quá muộn để hối hận rồi, Lee Chun-gi! Ngươi đã khiến ta sử dụng kỹ năng này và ta chắc chắn ngươi sẽ chết vì nó!
“…Ngươi, ngươi đã che giấu một kỹ năng như thế này suốt thời gian qua sao.”
「Mô Phỏng Hoàn Hảo」
Quân bài cuối cùng của Họ Park.
Một kỹ năng phụ của 「Bí danh giả thần」, nó đánh lừa các kỹ năng và phước lành của mục tiêu bằng cách đánh lừa Chòm Sao bảo hộ của đối phương.
Đương nhiên, có nhược điểm là các kỹ năng được mô phỏng sẽ yếu hơn so với kỹ năng gốc và chỉ có thể được sử dụng trong một khoảng thời gian giới hạn.
Nhưng nó có thể sao chép ngay cả những kỹ năng độc nhất.
Chưa kể, càng nhiều phước lành bị đánh cắp, mục tiêu sẽ càng yếu đi.
Tác dụng của nó đem đến cho người dùng một sức mạnh to lớn là điều không thể phủ nhận.
Trong khi Lee Chun-gi chỉ có thể phát huy 24% sức mạnh thực sự của mình, Họ Park hiện đang sử dụng 76% còn lại của hắn ta.
Họ Park về cơ bản mạnh gấp ba lần Lee Chun-gi lúc này.
Hắn ta có thể giết chết Lee Chun-gi mà không đổ mồ hôi.
Nhưng Limon vẫn là một vấn đề đáng lo ngại, nhưng Họ Park lại không hề cảm thấy lo lắng về anh.
‘Không đời nào một Kiếm Thánh có thể chống lại mình!’
hắn ta đã nhận thức rõ ràng rằng Limon đã đánh bại Lee Chun-gi.
Nhưng đó chỉ là vì Lee Chun-gi là một người Neanderthal* chết tiệt, người thậm chí không thể quản lý các kỹ năng của chính mình một cách hoàn hảo.
(*Người Neanderthal là một loài hoặc một phân loài của người cổ xưa sinh sống tại đại lục Á-Âu cho tới tầm 40.000 năm trước.)
Hắn ta tự tin rằng mình có thể biến lão già Limon đó thành một thằng ngốc bằng sức mạnh mới của mình.
Tóm lại, không thể thua một thường dân chết tiệt nào khi hắn ta vừa mới có được hàng ngàn kỹ năng của một vị Quân Chủ!
“Ngươi chính là người đầu tiên, Limon Aspelder!”
Và vì vậy, hắn ta nhắm Limon làm mục tiêu trước.
Bằng cách đó, hắn ta có thể làm bẽ mặt Lee Chun-gi bằng cách cho hắn ta thấy hắn ta kém cỏi như thế nào.
“Di—”
Nhưng trước khi anh ta có thể sử dụng những kỹ năng mới của mình, Họ Park đã đứng hình.
Hắn ta đã vươn tay phải ra định thi triển một kỹ năng tấn công.
Và chính bàn tay đó giờ đang lăn trên mặt đất, một vết cắt hoàn hảo.
“GAAAAAAH!”
"Ta chưa từng nói với ngươi sao?"
Limon gạt máu khỏi thanh kiếm khi nhìn thấy Họ Park nắm lấy bên tay bị mất của mình.
“Đừng gọi ta bằng tên, đồ ngu xuẩn.”
“T-Thằng già khốn nạn, đó chỉ là sự sơ suất của ta mà thôi—!”
"Sơ suất sao?"
Limon trông có vẻ bối rối khi nghe Họ Park gọi anh trong cơn thịnh nộ vì đã tấn công quá đột ngột.
“Đừng sủa bậy, thằng chó. Ta không ở đây để chơi đánh nhau. Ta ở đây để giết những thằng khốn không đáng được sống.
Nếu ngươi muốn có một cuộc chiến sau khi 'sẵn sàng, ổn định, bắt đầu'? Thì ngươi nên đi làm vận động viên thì hơn.
Họ Park hyun-gun lườm anh, mắt hắn ta đỏ ngầu.
“Đừng hành động như thể ta sẽ chết ở đây chỉ vì ta đã dính một đòn trong khi ta đang mất cảnh giác chứ!”
“Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng có thể, chỉ là có thể thôi, ngươi sẽ là một thằng ngu chính hiệu khi đã mất cảnh giác trước kẻ thù của mình chưa?”
“Đồ khốn kiếp…!”
Họ Park nghiến răng trước sự chế giễu có chủ ý của Limon.
Lần này với ánh mắt ngập tràn sát khí, hắn ta đã sẵn sàng sử dụng các kỹ năng của mình.
'Ta sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi!'
Hắn ta chặn cơn đau và tái tạo bàn tay của mình bằng các kỹ năng chữa bệnh như 「Tái sinh」, 「Siêu tái sinh」, 「Phục hồi chiến đấu」và 「Gây Tê」.
Hắn ta đã tăng cường khả năng thể chất của mình đến mức cực đoan bằng các kỹ năng tăng cường như 「Siêu gia tốc」, 「Siêu giác quan」 và 「Sức mạnh Titan」.
Hắn ta tìm kiếm điểm yếu của đối thủ bằng cách dự đoán tương lai bằng các kỹ năng như 「Phản xạ」, 「Xạ Thần」và 「Nhược Điểm」.
Tất cả những gì mà hắn ta phải làm là giải phóng hàng trăm kỹ năng tấn công ngay khi nhìn thấy sơ hở của đối phương!
Hắn ta vừa mới dính đòn đầu tiên vì chưa kích hoạt kỹ năng của mình.
Họ Park nghĩ rằng nếu hắn ta đồng thời kích hoạt các kỹ năng, hoàn toàn chắc chắn rằng hắn ta sẽ có thể hạ gục Limon nếu hắn ta sử dụng các kỹ năng này một cách hợp lý.
Một sức mạnh khổng lồ từ hàng chục và hàng chục kỹ năng quét qua cơ thể và tâm trí hắn ta.
Trong chốc lát, hắn ta cảm thấy mình như một đấng toàn năng.
Hắn ta tò mò xem không biết Limon cảm thấy như…
NHƯ THẾ NÀO VỚI NGẦN NÀY SỨC MẠNH, NGƯƠI CÓ THỂ LÀM GÌ ĐƯỢC TA SAO—
“Gì cơ?!”
Từ mắt, mũi, tai và miệng.
Máu phun ra từ các lỗ trên khuôn mặt của Họ Park cho đến khi hắn ta nằm co quắp trên sàn.
Limon ngây người chớp mắt.
“…Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook