Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 43: Ý Của Ngươi?

ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH

Chương 43: Ý Của Ngươi?

 

Ầm!

Bị dồn vào đường cùng, họ Park ném cả ghế và bàn của mình ra đằng sau trong cơn hoảng loạn ngay khi nghe thấy giọng nói của Limon, một hành động nhanh chóng nhưng không có chủ đích.

Giống như một con chuột chạy vào hang sau khi nhìn thấy một con mèo.

Thế nhưng họ Park lại không nhận thức được điều đó.

Hắn ta lặng nhìn Limon với dòng mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Hắn ta đã không còn chỗ để nghĩ về bất cứ điều gì khác khi mà sức sống trong đôi mắt vàng đó quá tàn bạo.

Thế nhưng Limon không quan tâm liệu họ Park có bị chà đạp hay van xin trên sàn nhà hay không.

“Ngươi có biết vì sao ta cười hay không?”

Anh cười khẩy và nói.

“Ngươi không biết ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm ngươi đâu.”

Anh vui mừng vì cuối cùng cũng đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm sao?

Hay là anh tức giận vì bao nhiêu công sức mà mình đã bỏ ra?

Có lẽ là cả hai.

Ẩn chứa trong nụ cười của Limon là một cảm xúc hỗn độn khôn lường.

“Nhưng cuối cùng thứ mà ta nghĩ là một tên trùm khốn kiếp chẳng qua chỉ là một thứ công cụ không hơn không kém, và ta thấy như mình đang đầu hàng trước một thứ quyền lực vô danh nào đó vậy.”

Anh lắc đầu như thể bị bối rối bởi chính lời nói của mình.

Và rồi anh gạt đi nụ cười trên gương mặt, hướng ánh mắt lạnh thấu xương về phía Park.

Như thể giọng nói vui tươi vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

"Làm sao ta có thể không vui sướng được chứ? Người mà ta đã tìm thấy sau bao nhiêu công sức cũng chỉ là một tên khốn vô tri, dối trá mà thôi."

“……!”

Không có gì để tìm hiểu, cũng không cần phải xem xét giữa thiện và ác.

Hắn ta đúng là một kẻ thủ ác đích thực, chỉ cần cắt cổ hắn ta mà thôi!

Họ Park gần như nín thở. Trái ngược với những lời nói vui vẻ, giọng điệu của Limon cực kỳ nghiêm trọng.

Hắn ta không biết tại sao, nhưng mà hắn ta chắc chắn rằng Limon đến đây để giết hắn ta.

'Mình có nên chiến đấu không…? Không, mình không thể.'

Limon là một con quái vật đã tiêu diệt được 150 Người chơi cấp cao chỉ trong một đêm.

Hắn ta đã mất liên lạc với Vô hạn Quân chủ, Limon vẫn còn đứng ở đây mà không có một vết xước nào trên người.

Vậy thì chỉ có thể là...

Họ Park ngay lập tức hiểu ra rằng mình đang gặp bất lợi.

Hắn ta đã từ bỏ việc chiến đấu với Limon, và từ bỏ việc trông đợi vào bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Bởi vì hắn ta cũng đã nhấn nút khẩn cấp được một lúc khá lâu rồi.

Cuối cùng hắn ta quyết định kích hoạt kỹ năng độc nhất của mình.

[Bí danh Giả thần], 'nhân danh một vị thần giả'.

Đúng với cái tên hoành tráng của nó, [Bí danh Giả Thần] sẽ mang đến cho Park những kỹ năng ngụy trang, đánh lừa và thuyết phục.

Tác dụng của nó là không thể xem thường được, đến mức ngay cả Lee Chun-gi cũng không thể nhìn thấu được nó bằng các kỹ năng như [Phát hiện Sự thật] hay [Phán quyết Tử thần].

Và chính vì vậy nên họ Park tin chắc rằng mình sẽ thuyết phục được Limon, bất kể anh có hung hãn đến đâu.

Nếu như hắn ta có thể nói chuyện với anh.

“Có vẻ như đã có một sự hiểu lầm nào đó…”

Xoẹt-

“…?”

Thế nhưng hắn ta đã bất ngờ khựng lại khi vẫn còn chưa nói xong.

Hắn ta không kịp phản ứng,

Hắn ta không biết chuyện gì vừa mới xảy ra với mình cả. Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh.

“Ugh… Arrrrgh!”

Chỉ sau khi cảm nhận được cơn đau nhói, hắn ta mới nhận ra có thanh kiếm ở trên vai mình và hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Thế nhưng Limon không hề để ý đến điều đó.

“Sự hiểu lầm sao… Đúng là một từ rất hay. Nó có thể khiến cho những tên tội phạm khó bào chữa nhất cũng trở nên vô tội và những kẻ xấu xa nhất cũng có trái tim nhân hậu.”, anh khẽ gật đầu.

Cứ như thể không hề nghe thấy bất kỳ tiếng la hét nào.

“Nhưng làm sao ngươi có thể nói là mình không liên quan trong khi ta vẫn chưa nói cho ngươi biết Na-kyung là ai?”

Limon túm lấy tóc của Park Hyun-Gun.

Họ Park vẫn còn quằn quại trong cơn đau đớn.

Hắn ta đã nhận ra sai lầm của mình.

Hắn ta đã trả lời quá vội vàng bởi vì bị choáng ngợp trước sự hiện diện của Limon.

Nhưng rồi sự bối rối của hắn ta cũng kéo dài không lâu.

Sử dụng [Bí danh Giả thần], hắn ta lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng đưa ra một cái cớ.

“T-ta đã biết đặc vụ Yoo Na-kyung là thành viên trong nhóm của ngươi từ trước rồi kia mà!”

“Nhưng mà ngươi đã nói là ngươi không biết gì hết còn gì?”

“Ta chỉ nói là ta không biết gì về việc bắt cô ấy làm con tin hay biến cô ấy thành kẻ đánh bom tự sát thôi!”

"Ồ, vậy sao?"

Limon tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ôi trời, hình như ta hiểu lầm rồi.”, anh gãi gãi đầu với vẻ mặt hối lỗi.

“Ngươi không nói…!”

Rắc!

“Gaaaa!”

Họ Park lại hét lên với đôi mắt đầy nước.

Limon dùng chân nghiền nát các ngón tay của hắn ta.

“Vậy thì ngươi không nên làm cho ta hiểu lầm chứ. Ngươi không thấy chuyện đó làm cho ta xấu hổ như thế nào à?”

Khiến cho anh hiểu lầm chính là lỗi của hắn ta.

“Để cho chúng ta không còn hiểu lầm nữa, ta sẽ hỏi ngươi lại một câu.”

Limon kéo họ Park cùng với thanh kiếm về phía mình giống như đang kéo một con cá bị mắc vào lưỡi câu.

Anh thì thầm vào tai người đàn ông kia, "Ngươi biết bao nhiêu về Trại trẻ mồ côi Hanbit?"

“T-ta không biết! Ta chỉ biết là đặc vụ Yoo Na-kyung đến từ đó thôi!”

“A, là vậy sao? Thật là thú vị.”

Limon cười khẩy trước câu trả lời của họ Park.

Có vẻ như cơn đau ở vai đã khiến cho câu trả lời của cậu ta trở nên điên kém cỏi hơn.

Limon cho tay vào túi quần và nói.

"Ngươi biết đấy, gần đây ta đã đi thám thính khắp nơi, và ta quyết định sẽ xem xét một số thứ trước khi đến đây hôm nay. Và rồi cuối cùng ta đã tìm thấy một số thứ khá là thú vị."

Trên tay anh là một tờ giấy.

Và trên đó không có gì khác ngoài một vài số tài khoản ngân hàng và tên công ty.

Nhưng mà ngay khi mắt của họ Park kia nhìn thấy nó thì mặt hắn ta đã không còn một giọt máu. Cả người hắn ta đơ ra như vừa mới nhìn thấy ma.

Limon mỉm cười lạnh nhạt một tiếng.

“Hóa ra là có dấu vết ai đó lợi dụng Trại trẻ mồ côi Hanbit để rửa tiền.”

“……!”

“Và bọn ta đã bắt được một tên sau khi theo dõi tài khoản ngân hàng đó. Trông nó quen đến kỳ lạ có phải không?”

Tất nhiên là sẽ quen rồi.

Đó là tên của kẻ đã tạo ra cái vỏ trống rỗng cho một cơ sở mang danh là trại trẻ mồ côi.

Thủ phạm đã vơ vét một lượng tài sản khổng thông qua số tiền quyên góp cho hội [Vô cực] để được 'giảm thuế'.

Đó chính là tên của hắn ta, Park Hyun-gun.

 

***

 

Cả người hắn ta như chết lặng.

Chúng chính là những khoản tiền đã được rửa nhiều lần bằng cách sử dụng không chỉ tài khoản của Hội Vô cực, mà còn là vô số công ty ma và tài khoản cho vay khác.

Hắn ta không thể tưởng tượng được rằng sẽ có ai đó truy ra được việc làm của hắn ta.

Trông hắn ta còn kinh hoàng hơn cả khi bị chém.

“Nghĩ lại thì ta thật là ngu ngốc.”

Limon bật cười nhưng rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng

“Không ai ngu đến mức bắt giữ trẻ con làm con tin hay biến Na-kyung thành kẻ đánh bom tự sát cả, cho dù là Chòm sao có liên quan đến việc này hay không.”, anh lẩm bẩm với một ánh mắt lạnh lùng.

Kang Jungsoo biết về sức mạnh của Limon, nhưng mà ngay cả khi ông ta phải đánh đổi chức vị giám đốc của mình thì tất cả những gì ông ta có thể làm là tập hợp 200 Người chơi cấp cao.

Giết một đặc vụ PAB và bắt trẻ con làm con tin chỉ để truy sát Limon sao?

Đó là một điều điên rồ mà ngay cả Hiệp hội Thất Long cũng không bao giờ dám phạm phải, cho dù có bị Kiếm Thánh lật đổ.

Không chỉ khiến cho Limon nổi điên, các phương tiện và công việc cần thiết để che đậy cho hậu quả đó cũng quả thật là không đáng.

Nếu như chỉ tập hợp 100 Người chơi cấp cao khác thì sẽ tốn kém ít hơn khá nhiều.

Cho dù có các Chòm sao có tham gia vào kế hoạch này thì chúng cũng sẽ không dẫn dắt những con tốt của mình làm một việc kém hiệu quả như vậy.

Vậy thì tại sao hắn ta lại phải làm như vậy?

Câu trả lời đã quá rõ ràng ngay từ đầu rồi.

“Trừ khi kẻ đó không phải là đang muốn loại bỏ ta, mà là Na-kyung và trại trẻ mồ côi.”

Một trại trẻ mồ côi được sử dụng để rửa tiền và một đặc vụ PAB đến thăm nơi đó hàng tuần.

Đối với họ Park kia thì nó giống như một quả bom hẹn giờ vậy.

Các đặc vụ PAB có rất nhiều đặc quyền điều tra để trấn áp những Người chơi cấp cao.

Yoo Na-kyung đã dành phần lớn tiền lương của mình vào trại trẻ mồ côi, vậy thì việc cô ấy phát hiện ra những việc làm của họ Park chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Đó là lý do tại sao ngươi lại hỗ trợ tên khốn Seo Yong-chan đó đột nhập vào trụ sở PAB khi hắn ta bị Na-kyung và ta bắt giữ. Có phải không?”

"Chuyện đó…!"

Phập—!

“Kugh! Argh, agh!!”

Limon đã đấm vào bụng họ Park.

“Đừng nghĩ đến việc tỏ ra vô tội trước mặt ta. Ta đã nói chuyện với tên khốn đó rồi.”, Limon cảnh  áo bằng một tông giọng trầm điềm tĩnh.

Có lẽ là vì tất cả những điều khủng khiếp mà anh đã trải qua.

Seo Yong-chan đã nói với Limon tất cả mọi chuyện mà không hề do dự.

Chính họ Park kia đã khuyên hắn ta đến PAB để yêu cầu bồi thường và xin lỗi.

Cuối cùng ý định của hắn ta là gây ra sự thù địch giữa Lee Chun-gi và Limon.

Cuộc va chạm của họ sẽ là một cơ hội vàng để loại bỏ Yoo Na-kyung và Trại trẻ mồ côi Hanbit.

“Thật là bất ngờ.”, Limon lẩm bẩm, “Na-kyung đã phải gánh lấy hậu quả đó chỉ vì lòng nhân hậu của cô ấy.”

Giá như cô ấy nhẫn tâm và ích kỷ hơn một chút.

Giá như cô ấy ưu tiên mạng sống của bản thân mình hơn là những đứa trẻ trong cô nhi viện mà cô ấy đã lớn lên.

Thì có thể cô ấy đã không chết như vậy.

Nhưng mà Yoo Na-kyung đã quá chính trực.

Cô ấy không tiếc công sức hay tiền bạc để đền đáp công ơn mà cô nhi viện đã dành cho mình khi còn nhỏ mà không biết rằng mình sẽ vướng vào một kế hoạch tàn nhẫn và đón nhận lại cái chết.

Đó quả thật là một bi kịch.

“Có một số thứ không bao giờ thay đổi được trong cái thế giới chết tiệt này.”, Limon lẩm bẩm và khẽ vặn thanh kiếm của mình.

“Argh!”

Cho dù xã hội và các nền văn hóa phát triển đến đâu.

Cho dù có bao nhiêu luật lệ và chế độ mới được tạo ra.

Cho dù công nghệ có tiên tiến như thế nào.

Cái thiện sẽ luôn luôn phải hy sinh trong khi cái ác thì lại tồn tại lâu hơn bao giờ hết.

Anh nhìn chằm chằm vào họ Park đang quằn quại trong đau đớn bởi vì thanh kiếm đang càng ngày càng cắm sâu vào vai hắn ta.

"Bây giờ thì sao. Ngươi còn lời nói dối nào muốn trình với ta nữa không?"

Hãy thử nói hết những gì người còn có thể nói đi, ta thách ngươi đấy.

Park Hyun-Gun nhất thời tái mặt.

Hắn ta vừa chợt nhận ra.

Limon chưa bao giờ có ý định để cho hắn ta sống.

Hắn ta còn chẳng thể giả ngu khi mà Limon đã đưa ra bằng chứng chắc chắn như vậy.

Nhưng mà hắn ta vẫn không bỏ cuộc.

Hắn ta đã kêu lên thật thống thiết.

"C-chờ đã! Tất cả chỉ là do mệnh lệnh của Vô hạn Quân chủ mà thôi!"

“… Ngươi nói là đã sử dụng Trại trẻ mồ côi Hanbit để biển thủ tiền trong chính Hội của ngươi và giết chết Na-kyung bởi vì Lee Chun-gi đã bảo ngươi làm như thế sao?”

“Đúng vậy, tất cả những gì ta làm chỉ là làm theo mệnh lệnh thôi!”

Hắn ta không thể làm trái lệnh Vô hạn Quân chủ khi chỉ là một thư ký tầm thường được.

Quân chủ phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ.

Hắn ta không làm gì sai cả.

Hắn ta chỉ là một nạn nhân khác của sự lạm dụng quyền lực mà thôi!

Thế nhưng Limon không nói hay làm bất cứ điều gì. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Ngươi đã nghe thấy rồi đấy. Ngươi nghĩ sao?"

“……?”

Họ Park bất chợt bối rối.

Hắn ta không hiểu Limon đang nói chuyện với ai cả.

Nhưng mà ngay khi nghe thấy câu trả lời từ trong bóng tối, hắn ta chỉ còn biết chết lặng tại chỗ.

"Ngươi còn cần ý kiến ​​của ta sao?"

"Ngươi là người liên quan trực tiếp trong vấn đề này. Ta muốn nghe ý kiến của ngươi."

"Nếu như ngươi cứ khăng khăng thì ta chỉ có một điều muốn nói mà thôi."

Ai đó bước ra từ trong bóng tối.

Mái tóc vuốt ngược.

Một bộ vest trắng.

Cặp kính không gọng.

Và hơn hết, biểu cảm điềm tĩnh đến lạ lùng đó.

Mặc dù xanh xao hơn bình thường nhưng mà hắn ta không thể không nhận ra người đàn ông đó.

Lee Chun-gi nhìn họ Park đang đứng hình lại trong kinh hoàng như thể vừa mới nhìn thấy ma.

Hắn ta đưa ra lời nhận xét của mình chỉ bằng một từ duy nhất.

“Kinh tởm.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương