Sỡ dĩ vừa rồi Diệp Thu làm như vậy hoàn toàn là vì thức tỉnh nội tâm của Lâm Thanh Trúc, để nàng một lần nữa trở lại như trước kia.
Tuy nhiên dường như chỉ khi có hắn thì nàng mới thể hiện ra bộ dạng này, còn đối những người khác thì nàng vẫn là lạnh như băng.
Có khả năng chuyện này có quan hệ đến khối Huyền Băng Cốt trong thể nội Lâm Thanh Trúc, vì dù sao khối xương này sinh ra cùng nàng.
Tại trong quá trình Lâm Thanh Trúc tu luyện, Huyền Băng Cốt sẽ phát huy tác dụng cực lớn, theo tu vi nàng được đề cao thì nàng có thể sẽ trở nên càng ngày càng băng lãnh.
Tuy nhiên điều này cũng không trọng yếu, chỉ cần trong lòng Lâm Thanh Trúc không còn ý nghĩ tìm chết hay chịu đựng sự thống khổ bên trong là được.
Bộ dáng băng lãnh một chút cũng không sao, vì loại băng lãnh này giúp Lâm Thanh Trúc càng có khí chất hơn, giống như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất băng lãnh, tạo cho người ta một loại cảm giác thiêng liêng thần thánh không thể xâm phạm.
Thánh khiết không tì vết, áo trắng tuyệt trần, đây mới là tạo hình đệ tử hoàn mỹ của Diệp Thu.
Diệp Thu vui mừng nhìn xem Lâm Thanh Trúc và bình thản nói ra:
"Tốt! Trở lại chuyện chính! Tu vi của ngươi bây giờ đã là Huyền Chỉ cảnh, bắt đầu từ ngày mai vi sư sẽ dạy ngươi Tử Hà Kiếm Pháp."
"Thời điểm cũng không còn sớm, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, nhớ kỹ khổ nhàn kết hợp! Mặc dù tu luyện rất trọng yếu nhưng cũng không thể không nghỉ ngơi, vì thân thể mới là vốn liếng để tu luyện. Ngươi hiểu chưa?"
Lâm Thanh Trúc trịnh trọng gật nhẹ đầu, nói: "Sư tôn, đệ tử đã hiểu."
Mặc kệ cái gì, chỉ cần là lời Diệp Thu nói thì nàng đều cảm thấy đúng, dựa theo mà làm là được rồi.
"Vậy sư tôn có muốn ăn chút đồ ăn gì không, đệ tử sẽ đi nấu cho ngài. . ." Lâm Thanh Trúc nhìn sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, cái bụng cũng có chút đói nên liền hỏi thăm Diệp Thu.
Diệp Thu sửng sốt một chút.
"Ồ, dường như ta quên mất chuyện này. Nha đầu này mới chỉ là Huyền Chỉ cảnh nên không có hoàn toàn tích cốc mà còn cần phải ăn cơm"
"Haizz. . ."
Diệp Thu cảm thấy xấu hổ, mấy ngày trước bế quan lại hoàn toàn không nhớ rõ mình còn có đồ đệ ở trên núi. Cũng không biết rõ mấy ngày này nàng sinh hoạt ra sao
Tử Hà phong không giống với các mạch khác, không có đệ tử đông đảo hay quá nhiều đệ tử tạp dịch.
Một mạch Tử Hà Phong chỉ có hai người, bình thường ăn ở chỉ có thể dựa vào tự mình giải quyết.
Diệp Thu nhiều năm như vậy đều là tự mình nấu cơm ăn.
Đột nhiên xuất hiện một vị đồ đệ vậy mà hắn không có bàn giao rõ ràng thì liền đi bế quan.
Còn tốt là nha đầu này rất lanh lẹ, biết tự mình nấu ăn, nếu không thì chết đói thật.
Thường thường cách một đoạn thời gian, người của sơn môn phụ trách mua sắm nguyên liệu nấu ăn đều sẽ đưa tới một phần để chồng chất tại trong phòng bếp. Lâm Thanh Trúc có khả năng cũng là chịu đói mà tự mình tìm tới phòng bếp mới phát hiện ra.
"Ừm, cũng được! Tùy tiện làm chút đồ ăn đi!"
Diệp Thu ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười và cũng có chút hiếu kì tay nghề của đồ đệ mình như thế nào.
Kỳ thật tu vi hiện tại của hắn đã không cần ăn cơm, chỉ cần tu vi đạt tới Thiên Tướng cảnh thì liền có thể sơ bộ tích cốc. Mà tiến vào Vô Cự cảnh về sau thì hoàn toàn không cần ăn cơm. Nhưng mà chuyện thèm muốn ăn cũng không sao vì sẽ không ảnh hưởng gì.
"Vâng, sư tôn đợi chút, đệ tử sẽ lập tức đi làm."
Nghe được Diệp Thu muốn ăn thì Lâm Thanh Trúc lập tức hưng phấn chạy vào phòng bếp để chuẩn bị trổ tài trù nghệ.
Nàng hôm nay phải bộc lộ tài năng thật tốt cho sư tôn xem, nhằm thể hiện ra trù nghệ tuyệt hảo của mình để báo đáp sư tôn.
Trông thấy nàng hưng phấn rời đi mà Diệp Thu có một dự cảm bất thường.
"Nha đầu này thật sự biết nấu ăn sao?"
"Ăn vào sẽ không chết người chứ?"
Hắn đột nhiên có chút hối hận.
Ngồi bên trong đại sảnh Diệp Thu càng lúc càng có cảm giác bất an.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Trúc đem từng món lại từng món đặt lên bàn.
Nhìn các món ăn trang trí bắt mắt, hương vị cũng rất thơm.
Diệp Thu thầm nghĩ: "Ừm, nhìn qua rất hấp dẫn, hẳn là ăn được!"
Nhưng hắn vẫn có chút do dự.
"Sư tôn, đồ ăn đã lên đủ, ngài mau nếm thử đi."
Lâm Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh, hai tay chống cằm, dáng vẻ rất mong chờ.
Nhìn thấy thế Diệp Thu cũng không đành lòng, nếu hắn không ăn thì chẳng phải là cô phụ tấm lòng của đồ đệ mình rồi sao?
"Ừm, liều mạng vậy. . ."
Diệp Thu khẽ cắn môi và gắp lên một miếng thịt, sau đó nhắm mắt lại đưa vào miệng.
"Ồ. . ."
Vừa cắn một cái là hai mắt Diệp Thu liền tỏa sáng.
Thật ngon a! Nước thịt và mùi thơm tỏa ra khắp khoang miệng, cảm giác phi thường ngon!
Hoàn toàn không có như hắn tưởng tượng mà ngược lại còn đặc biệt thơm ngon.
Diệp Thu có hơi kinh ngạc, tiểu nha đầu này lại có được tay nghề nấu ăn cao như thế sao?
Vậy chẳng phải về sau ta sẽ có thể thường xuyên thưởng thức các món ăn ngon rồi ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook