Sau khi thức tỉnh, Diệp Thu rực rỡ hẳn lên, toàn bộ khí chất trên người đều phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nếu như nói trước đó hắn có chút tài hoa bộc lộ thì hiện tại khí tức của hắn đã hoàn toàn thu lại, có vẻ không khác người bình thường là bao.

Thế nhưng điều khác biệt giữa Diệp Thu và người bình thường chính là quanh người hắn luôn có một luồng tiên khí mờ ảo, giống như tiên nhân trên trời xuống trần gian du ngoạn vậy.

Dựa theo hiệu quả của Thần Tàng, loại khí chất này vốn không tồn tại. Khí chất này hoàn toàn là do Tiên Tuỷ mang lại.

"Ừm, sau khi đột phá Thần Tàng cảnh thì cảm giác thật không đồng dạng." Diệp Thu cẩn thận cảm thụ lực lượng cường đại trong thể nội mà cười nói.

Tất cả sự tự tin đều đến từ lực lượng cường đại. Có lực lượng cường đại thì cảm giác đi đường đều nhẹ nhàng, toàn thân tự tại.

Rất nhanh sau đó Lâm Thanh Trúc cũng dần dần tỉnh lại, nàng mở ra hai tay và cảm thụ lực lượng trong cơ thể rồi mừng rỡ như điên.

"Đây chính là lực lượng mà Huyền Chỉ nhất phẩm mang đến sao? Quả nhiên quá kinh khủng!"

Sau khi kích động một hồi, Lâm Thanh Trúc lại nghĩ tới một sự kiện.

"Hì hì, sư tôn đã từng nói chỉ cần ta đột phá đến Huyền Chỉ cảnh thì liền dạy ta kiếm pháp. Vậy chẳng phải là ngày mai ta liền có thể học kiếm pháp cường đại rồi ư?"

Nghĩ tới đây mà nàng lại mừng rỡ thêm một trận và vội vàng đứng lên quay đầu nhìn xem Diệp Thu rồi đột nhiên sửng sốt một cái.

"A! Tại sao ta lại có cảm giác sư tôn giống như đã biến thành người khác vậy? Ngài ấy càng ngày càng có tiên khí. . ."

"Mới chỉ trong chốc lát thì làm sao lại có thể có sự biến hóa to lớn như vậy được?"

Lâm Thanh Trúc không nghĩ ra, tuy nhiên nàng cũng không có để ý, vì thay đổi như thế nào thì Diệp Thu vẫn là sư tôn của nàng.

"Đa tạ sư tôn đã truyền công, đệ tử đã đột phá đến Huyền Chỉ cảnh." Lâm Thanh Trúc đi tới quỳ gối trước mặt Diệp Thu làm ra một cái đại lễ cảm kích xuất phát từ nội tâm.

Nàng cảm thấy rất may mắn vì ban đầu ở Ngọc Thanh điện những thủ tọa kia không có chọn nàng, nếu không nàng làm sao có thể bái một vị sư tôn tốt như Diệp Thu được chứ.

Từ khi nàng nhập môn cho tới hôm nay chỉ mới bốn ngày mà Diệp Thu đã giúp đỡ nàng nhiều như vậy. Nào là cho tiên đan diệu dược rồi đến truyền công.

Dưới gầm trời này đi đâu mới tìm được một vị sư tôn tốt như Diệp Thu?

Trong nội tâm Lâm Thanh Trúc trân quý mười phần và cũng rất vui mừng vì mình có thể được Diệp Thu dạy bảo, đây chính là sự kiện đúng đắn nhất của nàng trong kiếp này.

"Ừm, đứng lên đi. Ta và ngươi là sư đồ nên không cần nói lời cảm kích. Ta chỉ mong trong tương lai ngươi có thể nhớ đến vi sư là tốt rồi." Diệp Thu cười nhạt nói.

Lâm Thanh Trúc chân thành nói: "Sư tôn yên tâm, sư tôn đối xử tốt với Thanh Trúc thì Thanh Trúc cả một đời cũng sẽ không quên. Cả đời Thanh Trúc không có lý tưởng lớn lao mà trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là báo thù cho cha mẹ. Chờ đệ tử báo được thù thì liền quay trở lại Tử Hà phong vĩnh viễn lưu lại bên người sư tôn để hầu hạ báo đáp ngài."

Nhắc tới cha mẹ mình là nữ hài liền nhìn xuống phía dưới với đôi mắt ảm đạm vô quang, sau đó là một trận lệ nóng doanh tròng khiến cho nội tâm Diệp Thu trở nên nhu hòa.

Đối với sự tình hung thú bạo động dưới núi cho đến ngày hôm nay vẫn không tra được bất luận dấu vết gì để lại.

Ngay từ đầu Diệp Thu cũng không muốn quản chuyện này bởi vì nguyên nhân thực lực. Nhưng bây giờ hắn đã có năng lực thì có lẽ nên giúp Lâm Thanh Trúc tìm ra hung thủ thật sự.

Diệp Thu suy tư một chốc rồi nói: "Ừm, đợi sau khi thất mạch võ hội qua đi vi sư sẽ mang ngươi xuống núi lịch luyện một phen, cũng thuận tiện giúp ngươi điều tra rõ kẻ cầm đầu đã sát hại cha mẹ ngươi."

Nghe đến đây mà trong lòng Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên run lên, đôi mắt nàng ngấn lệ im lặng không nói gì.

Trong nội tâm nàng đã rõ ràng, trên đời này duy chỉ có Diệp Thu là thật tâm đối xử tốt với nàng.

Ngài ấy không chỉ ban thưởng cho nàng đan dược và truyền cho nàng công lực, mà lại còn nguyện ý giúp nàng báo thù.

"Sư tôn. . ."

Trong lòng cảm động không kìm lòng được nên Lâm Thanh Trúc liền bổ nhào vào trong ngực Diệp Thu và khóc rống lên như một đứa bé.

Nàng một mực rất hiếu thắng, từ khi lên núi cho đến bây giờ chưa từng khóc như thế, bởi vì nàng biết rõ sẽ không có ai để ý đến tâm tình của nàng. Duy chỉ có sư tôn yêu thương nàng mới là chỗ dựa duy nhất của nàng

"Được rồi, đừng khóc nữa. Nhìn ngươi khóc đến thật khó xem." Diệp Thu chậm rãi an ủi Lâm Thanh Trúc một hồi và rốt cuộc nàng cũng điều chỉnh lại cảm xúc.

Lâm Thanh Trúc phát hiện mình thế mà to gan như vậy khi dám nhào vào trong ngực sư tôn, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng và nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực Diệp Thu.

"Sẽ không đâu, sư tôn chỉ biết hù dọa ta." Lâm Thanh Trúc vừa lau nước mắt vừa nói.

Nghĩ tới sự tình điên cuồng vừa rồi mà sắc mặt nàng lại hiện lên một mảnh đỏ bừng.

Diệp Thu nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng thì trong lòng cũng vui mừng.

Hắn không hi vọng đệ tử mình suốt ngày mang bộ dạng lạnh như băng, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Vì dạng này cùng cái xác không hồn không khác nhau là mấy, hoàn toàn mất hết đi linh hồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương