"Sư tôn, thế nào! Ăn có ngon không?" Lâm Thanh Trúc vội vàng hỏi, đây là lần đầu tiên nàng xuất thủ trổ tài nấu nướng.

"Ừm, tay nghề không tệ! Vô luận là cảm quan hay hương vị đều rất không tệ."

"Vi sư thật không nghĩ tới trù nghệ của ngươi lại tốt như vậy, ta thật sự đã thay đổi cách nhìn về ngươi."

Diệp Thu nghiêm túc bình luận, Lâm Thanh Trúc lập tức vui mừng mà khoe khoang.

"Thời điểm đệ tử còn ở nhà đã cùng mẫu thân chuyên chú học tập rất lâu, nên tay nghề khẳng định không thể chê được."

"Mẫu thân nói muốn bắt lấy tâm của một nam nhân thì điều đầu tiên phải bắt được dạ dày của nam nhân đó."

"Mẫu thân để cho ta học tốt trù nghệ để về sau có thể nấu cho người trong lòng mình ăn."

Diệp Thu nghe vậy liền sững sờ, khóe miệng hắn có chút giương lên, biểu lộ ra nụ cười tà ác.

"Ừm, xem ra mẫu thân ngươi cũng dạy ngươi không ít đồ vật hữu dụng."

"Tuy nhiên ngươi cũng không nên vì thế mà kiêu ngạo, phải biét khiêm tốn."

"Từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa ở Tử Hà Phong đều do ngươi phụ trách."

"Mỗi ngày củng cố một chút, nhìn xem còn có thể tiến bộ hay không?"

He he, không nghĩ tới thu một người đồ đệ mà còn có thể hời thêm một tay đầu bếp đỉnh cấp.

Không tệ không tệ! Xem ra sau này ta thật có phúc ăn!

Lâm Thanh Trúc nghe vậy cũng không có cảm thấy có việc gì dị thường.

Chí ít sư tôn tán thành tài nấu nướng của nàng khiến cho nàng thật sự rất vui vẻ.

Xem ra mẫu thân nàng nói không sai.

"Chỉ cần sư tôn ưa thích thì đệ tử mỗi ngày đều có thể nấu đồ ăn ngon cho sư tôn! Ta còn có rất nhiều món ăn ngon chưa có trổ tài đây đâu đó."

Diệp Thu hài lòng nhẹ gật đầu và cũng có chút chờ mong. Nàng còn có món ăn ngon chưa làm nữa sao?

"Ừm, ăn cơm đi, ăn xong sớm còn đi về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tu luyện."

"Vâng!"

Lâm Thanh Trúc cũng cầm lấy đũa, tu luyện suốt một ngày nên bụng nàng cũng cảm thấy đói.

Hai người lập tức bắt đầu điên cuồng ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Trúc dọn dẹp đồ ăn gọn gàng rồi quay về nghỉ ngơi.

Một đêm vô sự, sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Trúc vặn eo ưỡn người rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước ra

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tu vi của nàng đã triệt để ổn định.

Ngày hôm qua nàng cũng không có tu luyện nên tu vi vẫn là Huyền Chỉ nhất phẩm.

Nàng nhìn thoáng qua cửa phòng Diệp Thu vẫn còn đóng chặt.

"Sư tôn giống như không còn chưa rời giường."

Lâm Thanh Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Thu.

Đợi mặt trời ló dạng hoàn toàn, Lâm Thanh Trúc đã làm xong bữa sáng và chuẩn bị đi đánh thức Diệp Thu. Đột nhiên bầu trời xuất hiện một đạo ánh sáng đang tiến tới.

Lâm Thanh Trúc sửng sốt vì lúc sáng sớm làm sao lại có người đến bái phỏng Tử Hà phong? Chẳng lẽ lại là Tề Vô Hối?

Khi đạo ánh sáng kia tiến đến càng ngày càng gần, Lâm Thanh Trúc rốt cuộc thấy rõ người tới là ai.

Đó là một vị tuyệt thế mỹ nữ áo đỏ đang nhẹ nhàng đáp xuống, ánh mắt Lâm Thanh Trúc vô tình dừng lại trên đôi gò bồng đào ngạo nghễ trên thân người tới mà vô ý thức sinh ra một tia tự ti.

Bên trong miệng Lâm Thanh Trúc còn vụng trộm lẩm bẩm: "Người này rốt cuộc ăn linh dan diệu dược gì mà nơi đó có thể lớn đến như thế? Không lẽ nàng đến để câu dẫn sư tôn? Không được, nữ nhân này rất nguy hiểm, chỉ sợ sư tôn nghe lời nói của nàng rồi sẽ bị câu dẫn đi, ta tuyệt đối không thể để cho nàng trông thấy sư tôn."

Lúc này Lâm Thanh Trúc chú ý tới phía sau người tới còn đi theo một vị tiểu cô nương.

"Nhã Nhã. . ."

Lâm Thanh Trúc nhận biết tiểu cô nương kia, đó chính là cô bé Tô Nhã ở cùng thôn, cả hai chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên rất là thân thiết.

Từ sau khi từ biệt ở Ngọc Thanh Điện thì nàng liền chưa từng nhìn thấy qua Tô Nhã.

"Thanh Thanh, ta tới thăm ngươi. . ." Vừa trông thấy Lâm Thanh Trúc thì Tô Nhã liền chạy thật nhanh tới và nhào vào trong ngực nàng.

Lâm Thanh Trúc cũng không có kháng cự, vì một lần nữa trông thấy Tô Nhã nên trong lòng nàng hết sức kích động mà lập tức ôm nhau.

"Nhã Nhã, sao ngươi lại tới đây?" Sau khi ôn lại chiện xưa, Lâm Thanh Trúc liền hỏi.

"Hì hì, là ta cầu sư tôn dẫn ta tới đó!" Tô Nhã chỉ về Minh Nguyệt ở phía sau và vui vẻ nói.

Lâm Thanh Trúc nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn xem nữ tử tuyệt sắc sau lung mình mà cảm thấy có chút ấn tượng.

Ban đầu lúc ở Ngọc Thanh điện chính người này đã nhận Tô Nhã làm đệ tử, nghe Liễu Thanh Phong nói nàng chính là thủ tọa của Thiên Thủy Phong, là nơi duy nhất trong thất mạch chỉ nhận nữ đệ tử.

Minh Nguyệt là một nữ nhân lòng dạ rộng lớn và tài trí tuyệt thế.

"Bái kiến Minh Nguyệt chân nhân!" Lâm Thanh Trúc vội vàng đi tới hành lễ.

Nàng làm vãn bối và đặc biệt còn là đại đệ tử của Tử Hà Phong nên nàng không thể đánh mất đi lễ nghĩa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương