Minh Nguyệt chỉ mỉm cười gật đầu. Nàng nhìn Lâm Thanh Trúc trước mắt mà trong lòng có chút ngượng ngùng.

Trước đây Minh Nguyệt vốn có thể thu nhận Lâm Thanh Trúc, tuy nhiên khi nàng phát hiện tư chất của Lâm Thanh Trúc quá thấp mà nàng không muốn hao phí thời gian nên chỉ chọn một đệ tử và cũng chính là Tô Nhã.

Khi Minh Nguyệt trông thấy Lâm Thanh Trúc đứng bất lực ở nơi đó thì nàng cũng sinh lòng hối hận, nhớ đến lúc trước mình đã từng như vậy nên không đành lòng mà chuẩn bị thu Lâm Thanh Trúc làm đồ đệ. Nhưng nàng thật không nghĩ tới đã bị Diệp Thu đoạt trước nên liền không có ý định xen vào nữa.

Chỉ cần Lâm Thanh Trúc không luân lạc đi làm đệ tử tạp dịch là được.

Mặc dù Lâm Thanh Trúc bái nhập vào môn hạ của Diệp Thu nhưng kỳ thật cũng không có gì khác biệt so với đệ tử tạp dịch, nhưng ít ra nàng cũng có thân phận là đệ tử thân truyền của thủ tọa, thân phận địa vị cũng không thấp kém như làm đệ tử tạp dịch.

Bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Thanh Trúc nên Minh Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng, dù sao lúc ấy cuối cùng nàng vẫn không thu nhận Lâm Thanh Trúc làm đệ tử.

"Aiii. . ." Minh Nguyệt thở dài một hơi rồi nói: "Không cần đa lễ, ta lần này đến Tử Hà phong là bởi vì Nhã Nhã mỗi ngày đều nói với ta rằng nhớ ngươi, căn bản không có tâm tư tu luyện. Hôm nay ta không có việc gì nên liền mang nàng tới đây để hai ngươi tâm sự thật tốt một phen.”

Lâm Thanh Trúc nghe như thế thì có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới Tô Nhã luôn nhớ nghĩ đến mình.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, sau khi trải qua cảnh tượng tan nhà nát cửa, cả hai chính là người thân thuộc nhất của nhau ở trên đời này, do đó trong lòng cả hai có chút ỷ lại vào nhau cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, Tô Nhã đi tới nói: "Sư tôn, không phải ngài đã nói là muốn dẫn Thanh Thanh trở về cùng chúng ta hay sao?"

Trong mấy ngày qua Tô Nhã cũng nghe nói đến sự tình liên quan đến Diệp Thu. Nàng nghĩ tới tỷ muội tốt của mình bái vào môn hạ của Diệp Thu thì về sau cả hai sẽ ít có cơ hội ở cạnh nhau, cho nên mấy ngày nay nàng đã cầu xin Minh Nguyệt và Minh Nguyệt cũng đáp ứng đi cùng nàng đến Tử Hà phong để xem Lâm Thanh Trúc có nguyện ý về núi cùng với nàng hay không?

Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ngươi hỏi nàng xem có nguyện ý hay không?"

Nghe nói như vậy mà vẻ mặt Lâm Thanh Trúc liền biến sắc hỏi: "Nhã Nhã, ngươi có ý tứ gì, ngươi muốn dẫn ta trở về sao?"

Tô Nhã đi đến bên cạnh Lâm Thanh Trúc và nhỏ giọng nói bên tai:

"Ta đã cầu xin sư tôn mấy ngày nay và sư tôn cũng đã đáp ứng đi cùng ta đến đây đón ngươi. Ngươi có thể cùng chúng ta quay về, sư tôn ta là Thần Tàng ngũ phẩm nên ngài có thể dạy ngươi rất nhiều đồ vật."

"Ta nghe nói Thủ Tọa Tử Hà Phong chỉ là một vị tiểu tu sĩ Huyền Chỉ nhị phẩm, hắn căn bản không dạy được cho ngươi bản lãnh gì đâu. Nếu như ngươi lưu lại nơi này thì sẽ làm chậm tiền đồ của ngươi đó."

Nghe đến đây mà sắc mặt Lâm Thanh Trúc lạnh xuống. Dù nàng biết Tô Nhã làm như thế chỉ vì muốn tốt cho nàng nên nàng cũng không tiện phát tác. Thế nhưng khi nghe được Tô Nhã nói sư tôn mình như vậy thì trong lòng nàng lại mười phần khó chịu.

"Nhã Nhã, tâm ý của ngươi ta xin ghi nhớ, tuy nhiên hiện tại ta đã bái sư nên không có khả năng đi cùng ngươi!"

"Sư tôn đối với ta rất tốt, ta cũng rất ưa thích Tử Hà phong, nơi này chính là nhà của ta!"

Lâm Thanh Trúc mang ngữ khí kiên định nói ra.

Nghe vậy mà Minh Nguyệt liền mang sắc mặt lạnh lẽo. Nàng hôm nay buông xuống bộ mặt để cùng Tô Nhã tới đây chính là muốn cho Lâm Thanh Trúc thêm một lần cơ hội.

Phải biết có rất nhiều người muốn bái nàng làm sư phụ nhưng nàng chưa từng để ý tới. Vậy mà Lâm Thanh Trúc lại dám cự tuyệt nàng?

Minh Nguyệt rất tức giận trong lòng, nhưng vì xem Lâm Thanh Trúc như tiểu bối nên cũng không so đo với nàng.

Trong lòng Minh Nguyệt càng nhiều hơn là sự kinh ngạc, vì Diệp Thu đến cùng đã cho Lâm Thanh Trúc uống Mê Hồn Thang gì mà nàng lại từ bỏ cơ hội tốt như thế?

Sắc mặt Minh Nguyệt hơi khó coi, Tô Nhã bên kia thấy thế liền trở nên gấp gáp.

"Thanh Thanh, ngươi làm sao thế? Ta đã cầu khẩn sư tôn rất lâu thì ngài mới đồng ý đến đây đó.”

"Bình thường ngươi luôn rất thông minh, nhưng làm sao bây giờ lại không hiểu chuyện? Nếu ngươi hôm nay không đi cùng chúng ta trở về thì sẽ có một ngày ngươi phải hối hận đấy.”

Lâm Thanh Trúc bình tĩnh nhìn xem Tô Nhã. Tại trong lòng người ta sư tôn của nàng luôn là trò cười của Bổ Thiên giáo, nhưng thật tình bọn họ không biết thằng hề trong mắt bọn họ chính là vị sư tôn đối tốt với nàng nhất trên đời.

Thử hỏi có vị sư tôn nào làm được như Diệp Thu, nào là ban tiên đan diệu dược rồi truyền công không?

Vị Minh Nguyệt chân nhân kia nào có thể làm được như hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương