Đạo Ngụy Dị Tiên
Chương 13: Luyện Đan

Lý Hỏa Vượng cẩn thận nhìn lò luyện đan nhỏ trước mắt, bên cạnh còn có ba cây nhang để tính thời gian.

Trong hoàn cảnh không có đồng hồ báo thức, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dùng biện pháp thô sơ này đển tính toán thời gian mà thôi.

Lúc cây nhang cuối cùng hoàn toàn cháy hết, cậu lập tức dập tắt lửa lò luyện và mở nắp lò ra, một mùi vị hỗn tạp kì lạ từ trong lò bay ra.

Trong lòng Lý Hỏa Vượng vui mừng, luyện thành rồi. Những đan liệu được luyện thành đang lay động không ngừng trong cái sàng, sau khi toàn bộ tro bụi cặn bã đã rơi xuống hết, cuối cùng còn lại trong hộp là mấy viên đan dược màu đen lớn nhỏ.

Mấy viên đan dược này chính là Nhuận Huyết Đan trong miệng của Đan Dương Tử, là một loại đan dược cực kì đơn giản, dùng để cầm máu.

Mỗi lần uống không vượt quá 1 lượng, bằng không sẽ rất nguy hiểm vì máu huyết toàn thân sẽ hoàn toàn đông đặc.

Nghe có vẻ như gân gà, dùng để hại người coi bộ ngon hơn cứu người.

Nhưng bởi vì đan dược này là loại đơn giản nhất, Đan Dương Tử mới đưa cho Lý Hỏa Vượng dùng để luyện tay nghề.

Cẩn thận đếm lại, cuối cùng Lý Hỏa Vượng thu được 30 viên Nhuận Huyết Đan lớn và 26 viên Nhuận Huyết Đan nhỏ.

Thu hoạch của Lý Hỏa Vượng không chỉ có những thứ này, mà thông qua quá trình luyện chế Nhuận Huyết Đan, cậu còn hiểu được những tri thức căn bản về luyện đan.

Luyện đan còn khó hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, ngoài sự khác biệt về thời gian, thậm chí còn phải nhận biết được những thảo dược sinh trưởng theo những hướng bất đồng.

Chỉ cần sai một bước trong đó, thì hiệu quả và tỉ lệ thành đan của đan dược sẽ khác nhau một trời một vực, một đống phế liệu nám đen ở bên cạnh chính là bằng chứng.

Lý Hỏa Vượng lấy ra một ống trúc nhỏ bỏ tất cả những đan dược này vào, sau đó hít sâu một hơi, mặc lên bộ đạo bào để bên cạnh đi ra cửa. "Cũng gần tới giờ rồi, sắp tới giờ tý rồi."

Lúc Lý Hỏa Vượng vươn tay đẩy cửa liệu phòng, tất cả mọi người đang làm việc đồng loạt đứng lên, nhìn cậu đầy sợ hãi.

Trong mắt người khác, bây giờ cậu giống như là Diêm Vương sống vậy.

Lý Hỏa Vượng nhìn bọn họ với vẻ mặt phức tạp, dưới cái nhìn soi mói của mọi người cậu đi ngang trước mặt họ, cuối cùng đến trước mặt của Bạch Linh Miểu.

Mái tóc trắng của thiếu nữ cùng run rẩy theo thân thể của cô, cô muốn cố kìm nén để mình không khóc, nhưng cuối cùng cũng không kìm nén được, nước mắt từ mắt có đồng tử màu hồng nhạt đặc hữu của người bị bệnh bạch tạng chảy xuống.



Lý Hỏa Vượng mặt mày nghiêm túc, kéo tay cô bé rời khỏi liệu phòng đi về phía phòng luyện đan.

Trong đường hầm ẩm ướt nước nhiểu tí tách của hang động, Bạch Linh Miểu nghẹn ngào bàn giao di ngôn cho Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nghe, không nói câu nào, lúc cậu cố ý đi đến chỗ cửa động của mình, thì lập tức kéo cô bé vào trong động. "Cởi quần."

Bạch Linh Miểu mở to mắt đứng như trời trồng tại chỗ, tựa hồ bị hành động của đối phương dọa cho sợ chết khiếp.

Giờ Tý ba khắc, Lý Hỏa Vượng mang Bạch Linh Miểu đến đan dược phòng, mà lúc này Đan Dương Tử cũng mới vừa đến.

Thấy Lý Hỏa Vượng không cần mình phải phân phó cũng mang dược dẫn đến đây trước thời hạn, trên mặt Đan Dương Tử lộ một chút hài lòng, lão thấy đứa đệ tử nhỏ nhất này hơi thuận mắt một chút.

"Khà khà, đồ nhi ngoan, đến đây đi." Đan Dương Tử tùy tiện vẫy tay một cái, Bạch Linh Miểu theo đó mà bay tới, bị lão chộp vào cổ ném vào cái cối đá cao bằng một người bình thường.

Thấy màn này, tim Lý Hỏa Vượng đập thình thịch thình thịch, hai tay nắm chặt.

Lúc thấy cái chày giã thuốc nặng mấy trăm cân sắp nện xuống, Đan Dương Tử lại đột nhiên dừng lại.

"Aizzz, tại sao ngay lúc này mà lại tới tháng kia chứ? Cái này sẽ thay đổi hoàn toàn dược tính mất." Đan Dương Tử cau mày nhìn cái quần thấm máu của Bạch Linh Miểu mà nói.

Thấy màn này Lý Hỏa Vượng thở phào, kế hoạch của mình thành công rồi.

Sau khi Lý Hỏa Vượng hiểu được luyện đan ở thế giới này là như thế nào, cậu đã tìm được cách để phá giải kết cục của Bạch Linh Miểu.

Nếu cỏ cây, kim loại, đá khác nhau thì dược tính sẽ thay đổi rất nhiều, vậy lấy con người làm dược dẫn thì cũng sẽ thay đổi giống như thế.

Hơn nữa, trong ấn tượng của cậu, đối với đạo gia thì phụ nữ tới tháng là thứ dơ bẩn nhất, để Bạch Linh Miểu làm bộ tới tháng là thủ đoạn để đối phó của cậu.

Với lại để tránh cho đối phương hoài nghi thì không thể để cho người khác nói, mà phải khiến Đan Dương Tử tự mình phát hiện mới được.

Bây giờ xem ra, mục đích của mình đã đạt được, mạng của Bạch Linh Miểu đã được cứu rồi.



Đan Dương Tử vung tay một cái, Bạch Linh Miểu lập tức từ trong cối đá bay ra ngoài, té rầm lên mặt đất.

Cú ngã này rất nặng, Bạch Linh Miểu nửa ngày mới chống gối đứng dậy, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không thể giúp, cậu chỉ có thể đứng một bên nhìn một cách hờ hững.

"Huyền Dương, mang dược dẫn này về đi." Nghe Đan Dương Tử nói câu này, Lý Hỏa Vượng mới hoàn toàn yên lòng, cung cung kính kính hành lễ với Đan Dương Tử, "Tuân mệnh, sư phó."

Lúc Bạch Linh Miểu đi đến bên cạnh mình, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện đầu đối phương hình như bị trầy, máu đỏ tươi chảy xuống hai má của cô bé.

Cho dù như vậy Bạch Linh Miểu vẫn một lòng cảm kích Lý Hỏa Vượng, so với tử vong trước mặt thì chịu một chút xíu tội như thế này đã là gì.

"Bất kể thế nào cũng coi như là qua được một ải, ước chừng cũng rất lâu mới đến lượt Bạch Linh Miểu nữa." Lý Hỏa Vượng mang Bạch Linh Miểu đi ra cửa.

Nhưng lúc hai người gần đi qua khỏi cái bóng cực lớn của cái lò luyện đan, thì một giọng nhẹ nhàng của Đan Dương Tử nói vọng theo.

"Huyền Dương à, dược dẫn này đã không được, ngươi lại mang đến một cái khác đi, ta nhớ là loại dược dẫn màu trắng này còn có một cái, đi nhanh về nhanh, đừng để lỡ thời cơ."

Lời này khiến thân thể Lý Hỏa Vượng run nhẹ một cái, sau đó xoay người lại tôn kính hành lễ lần nữa với Đan Dương Tử, "Vâng, sư phó."

Lý Hỏa Vượng không biết làm sao mình đến được liệu phòng, cậu chỉ có thể cứng nhắc đi đên trước mặt một đứa con trai mắc bệnh bạch tạng khác, kéo người đó đi ra ngoài.

Đối phương kêu khóc tuyệt vọng, quỳ trên đất dập đầu xin tha chết nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này không làm được gì, cậu chỉ có thể tự tay mình đưa người đến phòng luyện đan.

Tiếng kêu khóc của hắn im bặt dưới cái chày giã thuốc của Đan Dương Tử, khói trắng mịt mù mang theo mùi vị nồng nặc bốc lên trong phòng đan dược, phủ lên những thạch nhũ bên trên một tầng mỡ người rất dày.

Lý Hỏa Vượng run rẩy, vừa muốn xoay người rời đi, thì bị Đan Dương Tử gọi lại, "Ngươi không phải là muốn đi theo con đường luyện đan sao? Qua đây, nhìn cho kĩ, luyện chế đan dược phức tạp hiếm hoi như vầy, ở chỗ khác không có đâu."

Lý Hỏa Vượng đi qua, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, lắng nghe Đan Dương Tử nói lúc nào, bỏ thêm cái gì, khi nào lại tăng thêm lửa. Giống như một đứa nhỏ hiếu học quan sát toàn bộ quá trình luyện đan.

Dập tắt lửa bên dưới đan lô, nắp đan lô mở ra, bảy viên đan dược màu đen đã thành hình từ lâu xếp hàng ngay ngắn đưa tới trước mặt của Đan Dương Tử.

"Tốt, tốt, ngươi rất có thiên phú, những đồ nhi khác căn bản không có hiếu học như ngươi, lại đây, sư phó thưởng cho ngươi." Đan Dương Tử lấy ra một viên đưa tới trước mặt của Lý Hỏa Vượng.

"Tạ sư phó ban dược!" Lý Hỏa Vượng cẩn thận hành lễ lớn với Đan Dương Tử, hai tay run run cầm viên thuốc bỏ vào miệng mình rồi nuốt xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương