Đạo Ngụy Dị Tiên
-
Chương 14: Trợ Thủ
Vừa mới ăn xuống viên đan dược này, Lý Hỏa Vượng liền cảm thấy đan điền như có một đám lửa ấm áp dễ chịu, hơn nữa đốm lửa này có xu thế ngày càng bùng cháy.
Đốt đến cậu cảm thấy trong nội tâm chán ghét và buồn nôn.
"Huyền Dương à, đi về nghỉ ngơi đi, hiệu quả của đan dược này rất mãnh liệt, muốn hoàn toàn hấp thu phải tốn một khoảng thời gian đó."
"Dạ, sư phó."
Lảo đảo đi về chỗ ở của mình, Lý Hỏa Vượng chống vào khung cửa nôn ra một bụm lớn, nhưng mà cậu chỉ có thể nôn ra một ít nước. toàn bộ đan dược sớm đã bị cơ thể hấp thu rồi.
"Răng rắc, răng rắc." Xương cốt toàn thân Lý Hỏa Vượng kêu lên, thân thể không tự chủ co quắp lại.
Lúc này, đám lửa kia ở đan điền đã theo kinh mạch đi đến tứ chi. Bây giờ cậu như mặc một cái áo bông dày trong ngày hè nóng bức, toàn thân trên dưới đều giống như bị luộc chín.
Nhiệt lượng cũng khiến đầu óc cậu mê man, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nhìn lên nóc nhà không ngừng xoay vòng vòng, nghĩ đến tất cả những gì vừa mới xảy ra, nhớ đến ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người trong liệu phòng.
Bản thân đã trở thành một tên đồng lõa đáng ghê tởm của Đan Dương Tử, đem chuyện của đối phương muốn làm với mình, áp đặt lên thân của người khác.
Đối phương có lẽ không biết chữ, nhưng đối phương không hề ngu ngốc, trước thực lực tuyệt đối, mình làm gì cũng đều uổng công.
"Mình nhất định phải giết chết lão, phải nghĩ ra biện pháp giết chết lão!" Trong lòng Lý Hỏa Vượng điên cuồng gào thét.
Tay phải của cậu không tự chủ chụp vào mép giường đá, lúc câu nói cuối cùng trong lòng kêu lên cũng là lúc mu bàn tay của cậu nổi gân xanh.
"Răng rắc" một tiếng, giường đá cứng rắn như thế vậy mà bị cậu bẻ xuống một miếng.
Biến hóa này khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ, cậu nhìn lại tay mình, lại nhìn khối đá chụp được trong lòng bàn tay. Lập tức hiểu ra, đây là tác dụng của đan dược.
Không chỉ là lực lượng, những phương diện khác cũng trở nên không giống với lúc trước, thậm chí Lý Hỏa Vượng cảm giác được rằng mắt của mình có thề nhìn xa hơn trước một chút. Viên đan dược đó khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác như là thoát thai hoán cốt vậy.
Nhưng sau khi nhớ lại làm sao để có được năng lực này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại bốc lên nỗi chán ghét.
"Lý sư huynh. Huynh không sao chứ?" Ở cửa động Bạch Linh Miểu ló đầu ra cẩn thận hỏi thăm.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn cô bé với vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Bạch Linh Miểu tiến lên một bước rồi nói: "Lý sư huynh, thực ra huynh không cần phải tự trách, chúng tôi đều biết huynh thân bất do kỷ, nếu như ...ta nói là nếu như sư phó lại muốn ta đi, huynh cũng đừng đổi người khác, dẫu sao .... kết cục của mọi người đều như nhau."
Lý Hỏa Vượng không muốn nói chuyện với cô bé, nhìn trán của cô còn chảy máu, móc ra đan dược mà mình luyện chế trước đây đưa cho cô, "Uống đi, có thể cầm máu."
Bạch Linh Miểu nhìn đan được trong tay Lý Hỏa Vượng, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. "Ta không uống đan dược, tuyệt đối không uống đan dược."
Lý Hỏa Vượng cười gượng mấy cái, tiện tay ném đan dược đó xuống đất, "Đúng vậy, thuốc có ba phần độc, uống xong đúng là không tốt."
Bạch Linh Miểu cắn cắn môi, sau một hồi suy nghĩ thì nói với Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, huynh muốn đối phó với sư phó sao?"
Lý Hỏa Vượng biến sắc, khẩn trương nhìn ra cửa, vội vàng xông đến đóng chặt cửa lại.
"Không sao đâu, bây giờ sư phó không nghe được chúng ta, sư phó chỉ dựa vào "Du lão gia" đến theo dõi thôi. Mỗi khi đến lần họp chợ phiên, "Du lão gia" đều phải về để họp chợ."
"Du lão gia là cái gì?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi, đây là lần đầu cậu nghe từ này.
"Du lão gia là "Du lão gia", nó nhìn không thấy sờ không được, ta chỉ nghe ông ta nói qua thôi, chỉ có những cao nhân có đạo hạnh mới có thể ra lệnh chúng nó."
"À?" Lòng Lý Hỏa Vượng khẽ động, trong lòng ghi nhớ điểm này, tin tức này đối với cậu cực kì quan trọng.
"Thời gian họp chợ phiên là lúc nào?"
Nghe câu này, Bạch Linh Miểu nhìn cậu với vẻ nghi hoặc, "Trong vòng mười lăm ngày đầu năm là họp chợ phiên á, Lý sư huynh, làm sao ngay cả chuyện này mà huynh cũng không biết? Cha mẹ huynh không mang huynh đi chợ phiên sao?"
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, trong đầu cậu mấy kí ức này không biết là chân thực hay hư ảo, chứng minh trước đây cậu chỉ sống trong thành thị, trước tới giờ chưa từng tham dự loại lễ hội giao lưu hàng hóa ở nông thôn như chợ phiên.
"Lý sư huynh, nói lại chuyện chính, huynh thực sự muốn đối phó với sư phó sao?"
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm túc. "Đương nhiên, ta hận không thể ăn gan uống máu của lão!"
Bạch Linh Miểu hít sâu một hơi sau đó cố gắng gật gật đầu, "Vậy sư huynh chừa cho ta một chỗ, chuyện này ta cũng muốn giúp một tay!"
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu nữ trước mắt, còn có ánh mắt kiên định của cô, Bạch Linh Miểu có lẽ không hề nhu nhược như cậu tưởng tượng.
"Được, tính luôn cả cô." Lý Hỏa Vượng đáp ứng, bản thân bây giờ đúng là cần phải có trợ thủ tốt.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Lý Hỏa Vượng nói với cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta chỉ có hai người như vậy vẫn không đủ, cô trước tiên đến liệu phòng xem thử, tìm xem có ai khác trong lòng mang bất mãn không."
Người khác có lẽ không dám phản kháng Đan Dương Tử, nhưng những dược dẫn ở liệu phòng đã định trước là phải chết rồi, trong đó chắc chắn là không cam tâm, đây căn bản là tính mâu thuẩn của con người, trong những người này chắc chắn có đối tượng mà cậu có thể tranh thủ.
"Ừ." Bạch Linh Miểu gật đầu xoay người rời đi.
Sau khi ngồi một lúc, cầm ngọc bội hình tròn đang buộc bên hông mình, cậu nhớ đến vị sư huynh chạy trốn thất bại.
"Huyền Dương à Huyền Dương, lúc trước các ngươi cũng tập họp thành một nhóm giống như thế này sao? Chỉ mong ta sẽ không rơi vào kết cục giống như ngươi."
Một đoạn thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng bắt đầu toàn thân tâm dung nhập vào toàn bộ Thanh Phong Quan, đem tất cả mọi thứ trong liệu phòng chỉnh lí cho gọn gàng ngăn nắp bất kể là người hay vật.
Đối với đệ tử được việc như thế, Đan Dương Tử tự nhiên có chỗ ban thưởng, đủ loại đan dược cơ bản đều nói cho cậu biết, giống như thực lòng bồi dưỡng đệ tử vậy.
Mấy đan dược tầm thường này hiệu quả chẳng ra làm sao, nhiều nhất cũng chỉ để Lý Hỏa Vượng trị được mấy bệnh thương hàn và ngoại thương mà thôi.
Hơn nữa Lý Hỏa Vượng không biết đó là do đan dược của Đan Dương Tử, hay là đan dược của thế giới này đều giống như vậy, loại đồ vật như đan dược đều có hạn độ, ăn quá nhiều, từ chữa bệnh có thể biến thành hại người.
Hơn nữa còn có những kiêng kị, không thể trộn chung mà ăn, trộn chung mà ăn cũng dễ xảy ra chuyện lắm.
Nếu nói Lý Hỏa Vượng bây giờ có thể trở thành một bác sĩ tồi, chi bằng nói cậu là một tên hạ độc đạt tiêu chuẩn.
Đan dược không phải là điểm then chốt, điểm mấu chốt chính là trong lúc tiếp xúc với Đan Dương Tử, mối quan hệ của hai người dần dần trở nên nồng hậu,
Thậm chí có lúc đối phương luyện đan, sẽ để Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh phụ giúp.
Khi Đan Dương Tử một lần nữa thu nhận một đạo đồng làm đệ tử, Lý Hỏa Vượng đã không còn là người nhỏ nhất nữa, đã hoàn toàn dung nhập vào trong trung tâm Thanh Phong Quan rồi.
Thông qua tiếp xúc trong cự li gần như thế, Lý Hỏa Vượng đã xác định được phỏng đoán của mình, Đan Dương Tử xác thực là không biết chữ, hơn nữa còn cực kì cực kì bài xích người biết chữ.
Lão không cho phép đồ đệ của mình vượt lên mình trên bất cứ lĩnh vực nào, vì vậy lão tìm đồ đệ trên cơ bản đều không biết chữ.
Điều này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chỗ bất thường, cậu còn nhớ lúc trước Đan Dương Tử nói với mình rằng:
"Bởi vì biện pháp thành tiên là do Lão Quân Gia viết trên thiên thư, hơn nữa còn là Lão Quân Gia đích thân trao thiên thư tận tay ta, thử hỏi toàn thiên hạ còn ai có thể thành tiên chứ? Ông ta nói ta có thể thành tiên. Ta chắc chắn có thể thành tiên!"
Nếu Lão Quân Gia trong miệng lão đã đưa cuốn thiên thư cho lão, những đồ đệ khác cũng không biết chữ, bản thân lão cũng không biết chữ, vậy cuối cùng ai đọc cho lão nghe?
Đốt đến cậu cảm thấy trong nội tâm chán ghét và buồn nôn.
"Huyền Dương à, đi về nghỉ ngơi đi, hiệu quả của đan dược này rất mãnh liệt, muốn hoàn toàn hấp thu phải tốn một khoảng thời gian đó."
"Dạ, sư phó."
Lảo đảo đi về chỗ ở của mình, Lý Hỏa Vượng chống vào khung cửa nôn ra một bụm lớn, nhưng mà cậu chỉ có thể nôn ra một ít nước. toàn bộ đan dược sớm đã bị cơ thể hấp thu rồi.
"Răng rắc, răng rắc." Xương cốt toàn thân Lý Hỏa Vượng kêu lên, thân thể không tự chủ co quắp lại.
Lúc này, đám lửa kia ở đan điền đã theo kinh mạch đi đến tứ chi. Bây giờ cậu như mặc một cái áo bông dày trong ngày hè nóng bức, toàn thân trên dưới đều giống như bị luộc chín.
Nhiệt lượng cũng khiến đầu óc cậu mê man, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nhìn lên nóc nhà không ngừng xoay vòng vòng, nghĩ đến tất cả những gì vừa mới xảy ra, nhớ đến ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người trong liệu phòng.
Bản thân đã trở thành một tên đồng lõa đáng ghê tởm của Đan Dương Tử, đem chuyện của đối phương muốn làm với mình, áp đặt lên thân của người khác.
Đối phương có lẽ không biết chữ, nhưng đối phương không hề ngu ngốc, trước thực lực tuyệt đối, mình làm gì cũng đều uổng công.
"Mình nhất định phải giết chết lão, phải nghĩ ra biện pháp giết chết lão!" Trong lòng Lý Hỏa Vượng điên cuồng gào thét.
Tay phải của cậu không tự chủ chụp vào mép giường đá, lúc câu nói cuối cùng trong lòng kêu lên cũng là lúc mu bàn tay của cậu nổi gân xanh.
"Răng rắc" một tiếng, giường đá cứng rắn như thế vậy mà bị cậu bẻ xuống một miếng.
Biến hóa này khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ, cậu nhìn lại tay mình, lại nhìn khối đá chụp được trong lòng bàn tay. Lập tức hiểu ra, đây là tác dụng của đan dược.
Không chỉ là lực lượng, những phương diện khác cũng trở nên không giống với lúc trước, thậm chí Lý Hỏa Vượng cảm giác được rằng mắt của mình có thề nhìn xa hơn trước một chút. Viên đan dược đó khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác như là thoát thai hoán cốt vậy.
Nhưng sau khi nhớ lại làm sao để có được năng lực này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại bốc lên nỗi chán ghét.
"Lý sư huynh. Huynh không sao chứ?" Ở cửa động Bạch Linh Miểu ló đầu ra cẩn thận hỏi thăm.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn cô bé với vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Bạch Linh Miểu tiến lên một bước rồi nói: "Lý sư huynh, thực ra huynh không cần phải tự trách, chúng tôi đều biết huynh thân bất do kỷ, nếu như ...ta nói là nếu như sư phó lại muốn ta đi, huynh cũng đừng đổi người khác, dẫu sao .... kết cục của mọi người đều như nhau."
Lý Hỏa Vượng không muốn nói chuyện với cô bé, nhìn trán của cô còn chảy máu, móc ra đan dược mà mình luyện chế trước đây đưa cho cô, "Uống đi, có thể cầm máu."
Bạch Linh Miểu nhìn đan được trong tay Lý Hỏa Vượng, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. "Ta không uống đan dược, tuyệt đối không uống đan dược."
Lý Hỏa Vượng cười gượng mấy cái, tiện tay ném đan dược đó xuống đất, "Đúng vậy, thuốc có ba phần độc, uống xong đúng là không tốt."
Bạch Linh Miểu cắn cắn môi, sau một hồi suy nghĩ thì nói với Lý Hỏa Vượng: "Lý sư huynh, huynh muốn đối phó với sư phó sao?"
Lý Hỏa Vượng biến sắc, khẩn trương nhìn ra cửa, vội vàng xông đến đóng chặt cửa lại.
"Không sao đâu, bây giờ sư phó không nghe được chúng ta, sư phó chỉ dựa vào "Du lão gia" đến theo dõi thôi. Mỗi khi đến lần họp chợ phiên, "Du lão gia" đều phải về để họp chợ."
"Du lão gia là cái gì?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi, đây là lần đầu cậu nghe từ này.
"Du lão gia là "Du lão gia", nó nhìn không thấy sờ không được, ta chỉ nghe ông ta nói qua thôi, chỉ có những cao nhân có đạo hạnh mới có thể ra lệnh chúng nó."
"À?" Lòng Lý Hỏa Vượng khẽ động, trong lòng ghi nhớ điểm này, tin tức này đối với cậu cực kì quan trọng.
"Thời gian họp chợ phiên là lúc nào?"
Nghe câu này, Bạch Linh Miểu nhìn cậu với vẻ nghi hoặc, "Trong vòng mười lăm ngày đầu năm là họp chợ phiên á, Lý sư huynh, làm sao ngay cả chuyện này mà huynh cũng không biết? Cha mẹ huynh không mang huynh đi chợ phiên sao?"
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu, trong đầu cậu mấy kí ức này không biết là chân thực hay hư ảo, chứng minh trước đây cậu chỉ sống trong thành thị, trước tới giờ chưa từng tham dự loại lễ hội giao lưu hàng hóa ở nông thôn như chợ phiên.
"Lý sư huynh, nói lại chuyện chính, huynh thực sự muốn đối phó với sư phó sao?"
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm túc. "Đương nhiên, ta hận không thể ăn gan uống máu của lão!"
Bạch Linh Miểu hít sâu một hơi sau đó cố gắng gật gật đầu, "Vậy sư huynh chừa cho ta một chỗ, chuyện này ta cũng muốn giúp một tay!"
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu nữ trước mắt, còn có ánh mắt kiên định của cô, Bạch Linh Miểu có lẽ không hề nhu nhược như cậu tưởng tượng.
"Được, tính luôn cả cô." Lý Hỏa Vượng đáp ứng, bản thân bây giờ đúng là cần phải có trợ thủ tốt.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Lý Hỏa Vượng nói với cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta chỉ có hai người như vậy vẫn không đủ, cô trước tiên đến liệu phòng xem thử, tìm xem có ai khác trong lòng mang bất mãn không."
Người khác có lẽ không dám phản kháng Đan Dương Tử, nhưng những dược dẫn ở liệu phòng đã định trước là phải chết rồi, trong đó chắc chắn là không cam tâm, đây căn bản là tính mâu thuẩn của con người, trong những người này chắc chắn có đối tượng mà cậu có thể tranh thủ.
"Ừ." Bạch Linh Miểu gật đầu xoay người rời đi.
Sau khi ngồi một lúc, cầm ngọc bội hình tròn đang buộc bên hông mình, cậu nhớ đến vị sư huynh chạy trốn thất bại.
"Huyền Dương à Huyền Dương, lúc trước các ngươi cũng tập họp thành một nhóm giống như thế này sao? Chỉ mong ta sẽ không rơi vào kết cục giống như ngươi."
Một đoạn thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng bắt đầu toàn thân tâm dung nhập vào toàn bộ Thanh Phong Quan, đem tất cả mọi thứ trong liệu phòng chỉnh lí cho gọn gàng ngăn nắp bất kể là người hay vật.
Đối với đệ tử được việc như thế, Đan Dương Tử tự nhiên có chỗ ban thưởng, đủ loại đan dược cơ bản đều nói cho cậu biết, giống như thực lòng bồi dưỡng đệ tử vậy.
Mấy đan dược tầm thường này hiệu quả chẳng ra làm sao, nhiều nhất cũng chỉ để Lý Hỏa Vượng trị được mấy bệnh thương hàn và ngoại thương mà thôi.
Hơn nữa Lý Hỏa Vượng không biết đó là do đan dược của Đan Dương Tử, hay là đan dược của thế giới này đều giống như vậy, loại đồ vật như đan dược đều có hạn độ, ăn quá nhiều, từ chữa bệnh có thể biến thành hại người.
Hơn nữa còn có những kiêng kị, không thể trộn chung mà ăn, trộn chung mà ăn cũng dễ xảy ra chuyện lắm.
Nếu nói Lý Hỏa Vượng bây giờ có thể trở thành một bác sĩ tồi, chi bằng nói cậu là một tên hạ độc đạt tiêu chuẩn.
Đan dược không phải là điểm then chốt, điểm mấu chốt chính là trong lúc tiếp xúc với Đan Dương Tử, mối quan hệ của hai người dần dần trở nên nồng hậu,
Thậm chí có lúc đối phương luyện đan, sẽ để Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh phụ giúp.
Khi Đan Dương Tử một lần nữa thu nhận một đạo đồng làm đệ tử, Lý Hỏa Vượng đã không còn là người nhỏ nhất nữa, đã hoàn toàn dung nhập vào trong trung tâm Thanh Phong Quan rồi.
Thông qua tiếp xúc trong cự li gần như thế, Lý Hỏa Vượng đã xác định được phỏng đoán của mình, Đan Dương Tử xác thực là không biết chữ, hơn nữa còn cực kì cực kì bài xích người biết chữ.
Lão không cho phép đồ đệ của mình vượt lên mình trên bất cứ lĩnh vực nào, vì vậy lão tìm đồ đệ trên cơ bản đều không biết chữ.
Điều này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chỗ bất thường, cậu còn nhớ lúc trước Đan Dương Tử nói với mình rằng:
"Bởi vì biện pháp thành tiên là do Lão Quân Gia viết trên thiên thư, hơn nữa còn là Lão Quân Gia đích thân trao thiên thư tận tay ta, thử hỏi toàn thiên hạ còn ai có thể thành tiên chứ? Ông ta nói ta có thể thành tiên. Ta chắc chắn có thể thành tiên!"
Nếu Lão Quân Gia trong miệng lão đã đưa cuốn thiên thư cho lão, những đồ đệ khác cũng không biết chữ, bản thân lão cũng không biết chữ, vậy cuối cùng ai đọc cho lão nghe?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook