Đạo Ngụy Dị Tiên
-
Chương 12: Đan Phương
"Ái chà, cho dù nói ngươi cũng không hiểu, ảo diệu bên trong này rất là phức tạp, theo sự phụ nhìn cho kĩ, học cho thuộc vào."
"À, thì ra là như vậy." Làm bộ dáng vẻ suy tư nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này lại đang nghĩ về chuyện khác.
Đan dược mà Đan Dương Tử cho mình rõ ràng là hữu dụng, giống như đại biểu pháp tắc của thế giới này hoàn toàn không giống thế giới của mình.
Nếu như muốn đối phó với Đan Dương Tử, thì đối với những chuyện lạ lẫm ở thế giới này cậu nên hiểu nhiều hơn.
"Tu chân giả trong tiểu thuyết? Không giống, Có tu chân giả nào cầm người đi luyện đan chứ? Có tu chân giả nào nô dịch phàm nhân để giúp đỡ mình thành tiên chứ?
"Hơn nữa, chiếu theo lệ cũ, những người tu tiên phổ thông lão không phải nên đưa cho mình công pháp để xây dựng căn cơ sao? Sao cái gì cũng không có?"
Lý Hỏa Vượng đối với địa phương này càng hiểu rõ thì càng cảm thấy đạo quan này càng quái lạ, hoàn toàn không giống với những người tu đạo trong khái niệm trước đây của cậu.
"Đúng rồi, Huyền Dương sư đệ, sư huynh ta dạy ngươi một điều khôn ngoan này, tốt nhất là lúc trước khi sư phụ mở miệng ngươi nên chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi chuyện."
"Ví dụ như chuyện đan dược ngày hôm qua, bởi vì chứng động kinh của ngươi phát tác, làm lỡ thời cơ, nếu như trước giờ tí ngày mốt ngươi mang dược dẫn qua trước thời hạn, vậy không phải tương đương với việc ngươi đã nhận lỗi trước lão nhân gia người sao?"
"Đừng thấy sư phụ hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi chỉ cần dỗ ông ấy vui vẻ, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi."
"Vật liệu luyện đan ngày hôm qua?" Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, thế nào, ngươi quên rồi à? Hôm qua sư phụ kêu ngươi đem đến cái gì?"
"Bạch .....Bạch Linh Miểu." Con ngươi Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt co lại đến cực tiểu, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chuyện này lại còn chưa kết thúc ư,
Nếu như trước ngày mai mình vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, cô bé bị bệnh bạch tạng kia sẽ giống như tất cả dược dẫn trước đó, bị tan xương nát thịt!
Lý Hỏa Vượng không biết bằng cách nào đã về nơi ở của mình, cậu nằm trên chiếc giường đá của mình, cái vòng chân bằng vàng quấn những sợi tơ đỏ như cục sắt nung đỏ trong lồng ngực của cậu, như thúc giục cậu mau chóng nghĩ ra biện pháp.
Nhưng bây giờ không nói đến thực lực của Đan Dương Tử và cậu chênh lệch quá lớn, còn có toàn bộ người trong đạo quan đều là người của lão.
Vết xe đổ của những sư huynh đã chết lúc trước cũng cho thấy mù quáng chạy trốn là vô dụng.
Trong lúc cậu trằn trọc, một đêm đã qua lúc nào không hay.
Trước giờ tập buổi sáng, Lý Hỏa Vượng mặc quần áo đi ra ngoài động.
Cậu muốn đi đan phòng nhìn xem, đi tìm bên kia xem có cách nào khác hay không.
Vừa mới nâng cái đèn dầu lên thì một gương mặt xấu xí từ trong bóng tối xông ra, làm Lý Hỏa Vượng bị dọa đến nhảy dựng lên, đó là gương mặt của Cẩu Oa.
"Hắc hắc hắc, Lý sư huynh, không có chuyện gì, ta thấy hôm qua cả ngày huynh không đến liệu phòng, thực có chút lo lắng, nên qua đây thăm huynh một chút."
"Bạch sư muội không có chuyện gì chứ?" Lý Hỏa Vượng lùi lại một bước rồi hỏi.
"Không có gì không có gì, đích thân huynh mở miệng để Bạch sư muội quản lý giùm liệu phòng, ai dám không nghe lời, hắc hắc hắc, Lý sư huynh lợi hại, ngươi xem, từ sau khi ngươi quản lý liệu phòng, chưa một người nào bị mang đi."
Nghe Cẩu Oa nói lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kì khó chịu, cậu dùng cây đèn dầu gạt gia hỏa này ra, sải bước đi ra ngoài.
Lúc Lý Hỏa Vượng đến phòng luyện đan, đã thấy mấy đồng tử dậy sớm bắt đầu lấy vải bố cọ rửa lò luyện đan và sàn nhà.
Một đồng tử đứng cạnh bức tượng, cầm cái bản chải làm bằng lông heo, ra sức chà sạch một ít thịt vụn bám ở trên tường đá.
Với tư cách là đệ tử của Đan Dương Tử, cậu đến phòng luyện đan tự nhiên không người nào dám nói gì.
Lý Hỏa Vượng làm bộ như tùy ý đi lại, ánh mắt bắt đầu quan sát tử tế xung quanh.
Toàn bộ phòng luyện đan cực kì giản lược, ngoại trừ cái lò luyện đan bự chà bá chiếm mất một phần ba không gian ra thì chỉ còn lại một cái hủ bằng đá và cây gậy đá dùng để đập người của Đan Dương Tử mà thôi.
Đừng nói là sách luyện đan, ngay cả trên tường cũng không có một bức thư họa nào, hơn nữa toàn bộ căn phòng cực kì trống trải, không có bất kì vật che chắn nào khác.
"Ngươi nhìn cái gì?" Một giọng nói quen thuộc nhưng lại nghe sởn gai óc ở sau lưng cậu vọng tới.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn người vừa đến, liền vội vàng chắp tay hành lễ. "Sư phụ."
"Ta hỏi ngươi nhìn cái gì?"
Trong lòng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nghĩ được một cái cớ. "Đệ tử thấy thuật luyện đan của sư phụ lợi hại như vậy, cho nên sinh lòng ngưỡng mộ, suy nghĩ xem đến khi nào đệ tử mới đạt đến trình độ như vậy."
Đan Dương Tử thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng như vậy liền trở nên rất hài lòng, xem ra tiểu gia hỏa này hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Lão chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh cái lò luyện đan màu đen. "Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, nhưng không phải là đạo gia không dạy ngươi, mà là đạo luyện ngoại đan không phải đơn giản như vậy."
"Đan dược bình thường còn dễ nói, nhưng nếu như muốn lấy đan đạo để thành tiên, phải cùng luyện một lúc ngoại đan và nội đan, bổn đạo gia luyện đến bây giờ cũng gần đại thừa, thế nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian."
Vẻ mặt của Đan Dương Tử lộ một tia đắc ý cùng với hưng phấn, dường như đang hưởng thụ sự sung sướng trải qua những ngày thần tiên sau khi bản thân mình đã thành tiên .
"Sư phụ .....sẽ lập tức thành tiên sao?"
Lời của Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra, biểu tình trên mặt của Đan Dương Tử liền thu lại, "Chuyện thành tiên đâu có đơn giản như thế, đường đi dài đằng đẵng, nhưng bổn đạo gia chắc chắn có thể thành tiên, ngươi có biết tại sao không?"
"Không biết."
Vẻ mặt của Đan Dương Tử trở nên có chút kích động. "Bởi vì biện pháp thành tiên là được Lão Quân Gia viết trên thiên thư, hơn nữa còn là Lão Quân Gia đích thân đưa tận tay ta, thử hỏi toàn thiên hạ còn có ai có thể thành tiên nữa? Ông ấy nói ta có thể thành tiên, ta chắc chắn có thể thành tiên!"
"Lão Quân Gia? Đây là vị nào? Là một vị trong ba vị tượng thần kia à?" Lý Hỏa Vượng có điểm nghe không hiểu, đây tương tự như miêu tả trong thần thoại.
Tuy nửa điểm cũng không hiểu, thế nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn nịnh hót nói: "Sư phụ nói chí phải, ngài chắc chắn có thể thành tiên, đồng thọ cùng thiên địa!"
Đan Dương Tử rõ ràng cực kì vui sướng nghe lời này, gương mặt xấu xí cười tươi như hoa.
"Ha ha ha, tốt tốt tốt, ngươi đã muốn học luyện đan, ta đây trước tiên dạy ngươi một đan phương đơn giản là Nhuận Huyết Đan, ngươi nhớ đây. Xích đan 12 lượng, nửa cân hương phụ tử, dương khởi thạch 2 lượng 4 tiền ..."
Tuy không hiểu sao lại có thu hoạch bất ngờ này, nhưng Lý Hỏa Vượng đương nhiên không nói là mình không muốn.
Vội vàng tìm bút mực ghi chép lại, nhưng nhìn quanh trái phải, toàn bộ phòng luyện đan bút mực gì cũng không có.
Dưới tình thế cấp bách, cậu tìm một cục than dưới lò luyện đan, dứt khoát ghi xuống vạt áo đạo bào của mình.
"....Giờ Sửu ba khắc bắt đầu đốt lò, trong lúc nước thuốc tan ra; lấy mắt trông nom, lấy hơi mà thổi, lấy thần mà đốt, để lửa liu riu chậm rãi bồi dưỡng. Giờ Mão bốn khắc mở lò."
"Cầm đan phương này chầm chậm mà luyện, đạo gia trước tiên xem thử thiên phú của ngươi như thế nào."
Lý Hỏa Vượng ném cục than trong tay đi, hai tay nâng vạt áo lên trước mặt Đan Dương Tử. "Sư phó, người xem đệ tử nhớ có sót không?"
Nhưng lúc nhìn thấy vạt áo viết đầy chữ bằng than bày ra trước mặt mình, vẻ mặt Đan Dương Tử vừa mới nãy mặt mày hớn hở đột nhiên xám xịt.
Chân phải nhấc lên đạp Lý Hỏa Vượng bay ra ngoài, sau khi đụng vào lò luyện đang kêu ông một tiếng, cậu ngã ầm ầm trên mặt đất.
Mặt Đan Dương Tử xám xịt, chắp tay sau đít hùng hùng hổ hổ rời đi, cứ như vậy để mặc Lý Hỏa Vượng nằm nguyên một chỗ.
Lúc lửa giận trong lòng từ từ dịu đi, Lý Hỏa Vượng cảm giác chuyện này vô cùng kì quặc, mình chẳng hề làm cái gì, tại sao đột nhiên lão lại có thái độ này?
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống đan phương trong tay đầy suy tư, chữ viết của mình tuy khó coi, nhưng rõ ràng vẫn còn nhận ra được mà.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nghĩ ra cái gì, cậu nhìn quanh phòng luyện đan bốn phía không có trang trí được một bức thư họa, sau đó lại nhớ đến bài tập lúc sáng sớm, tất cả mọi người đều không có cuốn kinh sách nào cả.
Một cái suy nghĩ bất thình lình xuất hiện trong đầu của Lý Hỏa Vượng, "Lẽ nào tên "đầu ghẻ" này là một kẻ mù chữ, lão không biết chữ sao?"
"À, thì ra là như vậy." Làm bộ dáng vẻ suy tư nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này lại đang nghĩ về chuyện khác.
Đan dược mà Đan Dương Tử cho mình rõ ràng là hữu dụng, giống như đại biểu pháp tắc của thế giới này hoàn toàn không giống thế giới của mình.
Nếu như muốn đối phó với Đan Dương Tử, thì đối với những chuyện lạ lẫm ở thế giới này cậu nên hiểu nhiều hơn.
"Tu chân giả trong tiểu thuyết? Không giống, Có tu chân giả nào cầm người đi luyện đan chứ? Có tu chân giả nào nô dịch phàm nhân để giúp đỡ mình thành tiên chứ?
"Hơn nữa, chiếu theo lệ cũ, những người tu tiên phổ thông lão không phải nên đưa cho mình công pháp để xây dựng căn cơ sao? Sao cái gì cũng không có?"
Lý Hỏa Vượng đối với địa phương này càng hiểu rõ thì càng cảm thấy đạo quan này càng quái lạ, hoàn toàn không giống với những người tu đạo trong khái niệm trước đây của cậu.
"Đúng rồi, Huyền Dương sư đệ, sư huynh ta dạy ngươi một điều khôn ngoan này, tốt nhất là lúc trước khi sư phụ mở miệng ngươi nên chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi chuyện."
"Ví dụ như chuyện đan dược ngày hôm qua, bởi vì chứng động kinh của ngươi phát tác, làm lỡ thời cơ, nếu như trước giờ tí ngày mốt ngươi mang dược dẫn qua trước thời hạn, vậy không phải tương đương với việc ngươi đã nhận lỗi trước lão nhân gia người sao?"
"Đừng thấy sư phụ hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi chỉ cần dỗ ông ấy vui vẻ, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi."
"Vật liệu luyện đan ngày hôm qua?" Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, thế nào, ngươi quên rồi à? Hôm qua sư phụ kêu ngươi đem đến cái gì?"
"Bạch .....Bạch Linh Miểu." Con ngươi Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt co lại đến cực tiểu, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chuyện này lại còn chưa kết thúc ư,
Nếu như trước ngày mai mình vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, cô bé bị bệnh bạch tạng kia sẽ giống như tất cả dược dẫn trước đó, bị tan xương nát thịt!
Lý Hỏa Vượng không biết bằng cách nào đã về nơi ở của mình, cậu nằm trên chiếc giường đá của mình, cái vòng chân bằng vàng quấn những sợi tơ đỏ như cục sắt nung đỏ trong lồng ngực của cậu, như thúc giục cậu mau chóng nghĩ ra biện pháp.
Nhưng bây giờ không nói đến thực lực của Đan Dương Tử và cậu chênh lệch quá lớn, còn có toàn bộ người trong đạo quan đều là người của lão.
Vết xe đổ của những sư huynh đã chết lúc trước cũng cho thấy mù quáng chạy trốn là vô dụng.
Trong lúc cậu trằn trọc, một đêm đã qua lúc nào không hay.
Trước giờ tập buổi sáng, Lý Hỏa Vượng mặc quần áo đi ra ngoài động.
Cậu muốn đi đan phòng nhìn xem, đi tìm bên kia xem có cách nào khác hay không.
Vừa mới nâng cái đèn dầu lên thì một gương mặt xấu xí từ trong bóng tối xông ra, làm Lý Hỏa Vượng bị dọa đến nhảy dựng lên, đó là gương mặt của Cẩu Oa.
"Hắc hắc hắc, Lý sư huynh, không có chuyện gì, ta thấy hôm qua cả ngày huynh không đến liệu phòng, thực có chút lo lắng, nên qua đây thăm huynh một chút."
"Bạch sư muội không có chuyện gì chứ?" Lý Hỏa Vượng lùi lại một bước rồi hỏi.
"Không có gì không có gì, đích thân huynh mở miệng để Bạch sư muội quản lý giùm liệu phòng, ai dám không nghe lời, hắc hắc hắc, Lý sư huynh lợi hại, ngươi xem, từ sau khi ngươi quản lý liệu phòng, chưa một người nào bị mang đi."
Nghe Cẩu Oa nói lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy cực kì khó chịu, cậu dùng cây đèn dầu gạt gia hỏa này ra, sải bước đi ra ngoài.
Lúc Lý Hỏa Vượng đến phòng luyện đan, đã thấy mấy đồng tử dậy sớm bắt đầu lấy vải bố cọ rửa lò luyện đan và sàn nhà.
Một đồng tử đứng cạnh bức tượng, cầm cái bản chải làm bằng lông heo, ra sức chà sạch một ít thịt vụn bám ở trên tường đá.
Với tư cách là đệ tử của Đan Dương Tử, cậu đến phòng luyện đan tự nhiên không người nào dám nói gì.
Lý Hỏa Vượng làm bộ như tùy ý đi lại, ánh mắt bắt đầu quan sát tử tế xung quanh.
Toàn bộ phòng luyện đan cực kì giản lược, ngoại trừ cái lò luyện đan bự chà bá chiếm mất một phần ba không gian ra thì chỉ còn lại một cái hủ bằng đá và cây gậy đá dùng để đập người của Đan Dương Tử mà thôi.
Đừng nói là sách luyện đan, ngay cả trên tường cũng không có một bức thư họa nào, hơn nữa toàn bộ căn phòng cực kì trống trải, không có bất kì vật che chắn nào khác.
"Ngươi nhìn cái gì?" Một giọng nói quen thuộc nhưng lại nghe sởn gai óc ở sau lưng cậu vọng tới.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn người vừa đến, liền vội vàng chắp tay hành lễ. "Sư phụ."
"Ta hỏi ngươi nhìn cái gì?"
Trong lòng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nghĩ được một cái cớ. "Đệ tử thấy thuật luyện đan của sư phụ lợi hại như vậy, cho nên sinh lòng ngưỡng mộ, suy nghĩ xem đến khi nào đệ tử mới đạt đến trình độ như vậy."
Đan Dương Tử thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng như vậy liền trở nên rất hài lòng, xem ra tiểu gia hỏa này hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.
Lão chắp hai tay sau lưng, đi vòng quanh cái lò luyện đan màu đen. "Có lòng cầu tiến là chuyện tốt, nhưng không phải là đạo gia không dạy ngươi, mà là đạo luyện ngoại đan không phải đơn giản như vậy."
"Đan dược bình thường còn dễ nói, nhưng nếu như muốn lấy đan đạo để thành tiên, phải cùng luyện một lúc ngoại đan và nội đan, bổn đạo gia luyện đến bây giờ cũng gần đại thừa, thế nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian."
Vẻ mặt của Đan Dương Tử lộ một tia đắc ý cùng với hưng phấn, dường như đang hưởng thụ sự sung sướng trải qua những ngày thần tiên sau khi bản thân mình đã thành tiên .
"Sư phụ .....sẽ lập tức thành tiên sao?"
Lời của Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra, biểu tình trên mặt của Đan Dương Tử liền thu lại, "Chuyện thành tiên đâu có đơn giản như thế, đường đi dài đằng đẵng, nhưng bổn đạo gia chắc chắn có thể thành tiên, ngươi có biết tại sao không?"
"Không biết."
Vẻ mặt của Đan Dương Tử trở nên có chút kích động. "Bởi vì biện pháp thành tiên là được Lão Quân Gia viết trên thiên thư, hơn nữa còn là Lão Quân Gia đích thân đưa tận tay ta, thử hỏi toàn thiên hạ còn có ai có thể thành tiên nữa? Ông ấy nói ta có thể thành tiên, ta chắc chắn có thể thành tiên!"
"Lão Quân Gia? Đây là vị nào? Là một vị trong ba vị tượng thần kia à?" Lý Hỏa Vượng có điểm nghe không hiểu, đây tương tự như miêu tả trong thần thoại.
Tuy nửa điểm cũng không hiểu, thế nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn nịnh hót nói: "Sư phụ nói chí phải, ngài chắc chắn có thể thành tiên, đồng thọ cùng thiên địa!"
Đan Dương Tử rõ ràng cực kì vui sướng nghe lời này, gương mặt xấu xí cười tươi như hoa.
"Ha ha ha, tốt tốt tốt, ngươi đã muốn học luyện đan, ta đây trước tiên dạy ngươi một đan phương đơn giản là Nhuận Huyết Đan, ngươi nhớ đây. Xích đan 12 lượng, nửa cân hương phụ tử, dương khởi thạch 2 lượng 4 tiền ..."
Tuy không hiểu sao lại có thu hoạch bất ngờ này, nhưng Lý Hỏa Vượng đương nhiên không nói là mình không muốn.
Vội vàng tìm bút mực ghi chép lại, nhưng nhìn quanh trái phải, toàn bộ phòng luyện đan bút mực gì cũng không có.
Dưới tình thế cấp bách, cậu tìm một cục than dưới lò luyện đan, dứt khoát ghi xuống vạt áo đạo bào của mình.
"....Giờ Sửu ba khắc bắt đầu đốt lò, trong lúc nước thuốc tan ra; lấy mắt trông nom, lấy hơi mà thổi, lấy thần mà đốt, để lửa liu riu chậm rãi bồi dưỡng. Giờ Mão bốn khắc mở lò."
"Cầm đan phương này chầm chậm mà luyện, đạo gia trước tiên xem thử thiên phú của ngươi như thế nào."
Lý Hỏa Vượng ném cục than trong tay đi, hai tay nâng vạt áo lên trước mặt Đan Dương Tử. "Sư phó, người xem đệ tử nhớ có sót không?"
Nhưng lúc nhìn thấy vạt áo viết đầy chữ bằng than bày ra trước mặt mình, vẻ mặt Đan Dương Tử vừa mới nãy mặt mày hớn hở đột nhiên xám xịt.
Chân phải nhấc lên đạp Lý Hỏa Vượng bay ra ngoài, sau khi đụng vào lò luyện đang kêu ông một tiếng, cậu ngã ầm ầm trên mặt đất.
Mặt Đan Dương Tử xám xịt, chắp tay sau đít hùng hùng hổ hổ rời đi, cứ như vậy để mặc Lý Hỏa Vượng nằm nguyên một chỗ.
Lúc lửa giận trong lòng từ từ dịu đi, Lý Hỏa Vượng cảm giác chuyện này vô cùng kì quặc, mình chẳng hề làm cái gì, tại sao đột nhiên lão lại có thái độ này?
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống đan phương trong tay đầy suy tư, chữ viết của mình tuy khó coi, nhưng rõ ràng vẫn còn nhận ra được mà.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nghĩ ra cái gì, cậu nhìn quanh phòng luyện đan bốn phía không có trang trí được một bức thư họa, sau đó lại nhớ đến bài tập lúc sáng sớm, tất cả mọi người đều không có cuốn kinh sách nào cả.
Một cái suy nghĩ bất thình lình xuất hiện trong đầu của Lý Hỏa Vượng, "Lẽ nào tên "đầu ghẻ" này là một kẻ mù chữ, lão không biết chữ sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook