Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
Chapter 6 - Che dấu sự vụng về không phải là thể hiện sự ngu xuẩn

Chương 6: Che dấu sự vụng về không phải là thể hiện sự ngu xuẩn

“Khó trách người ta nói người nghèo văn hóa thì giàu võ nghệ…”

Mặc vào bộ áo gai rồi đẩy cửa đi ra ngoài, Lê Uyên âm thầm thở dài trong gió lạnh.

Trung Viện và Tiền Viện không chỉ khác nhau về khẩu phần ăn, mà còn khác nhau cả về thời gian nghỉ ngơi, nên sẽ không vì cơ thể đau nhức mà có thể giảm bớt lượng công việc phải làm.

Câu nói nghèo văn, giỏi võ cũng có chút đạo lý, những người đọc sách thì còn có thể ở nhà giúp đỡ chút công việc tùy từng lúc, nhưng những người học võ thì chẳng thể nào có dư sức lực để tách rời khỏi công việc.

“Nếu không thể rời khỏi Trung Viện, thì ngay cả Thần Công có ở trước mặt cũng chẳng thể tu luyện nổi!”

Cả ngày nay, trên mặt những người học việc ở Trung Viện đều mang theo nổi đau thống khổ, chỉ vì tay chân không đủ sức lực dẫn đến phạm lỗi đều bị Tôn Mập dùng mui đập tới.

Nhưng mà, nhờ vậy mà khẩu phần ăn cũng đã có sự thay đổi, tuy không có thịt nhưng vẫn có một ít chất béo.

“Không giống, hoàn toàn không giống!”

Lê Uyên trong lòng vui sướng.

Hôm qua cậu còn không ngủ đủ, nhưng tinh thần lại không tệ, không hề trì hoãn công việc, thậm chí còn nhanh hơn bình thường.

Đồng thời, sau khi có sự biến hóa kia cậu cũng đã quen với với mấy kỹ thuật dùng Chùy luyện công.

“Mặc dù ta không phải thoát thai hoán cốt, nhưng mà…”

Khi trời đã chạng vạng gần tối, những người học việc đã hoàn thành những gì cần làm trong ngày đều đã đi ngủ sớm, kể cả Ngưu Quý, trong khi Lê Uyên đang ngồi xổm trong góc khuất, để cảm nhận sự thay đổi của chính mình.

Tuy rằng cậu không thể trở nên mạnh mẽ hơn sau một đêm, nhưng đã có thể huy động khí lực của mình ngày càng nhanh hơn.

“Sức mạnh này có liên kết với mặt đất không?”

Lê Uyên nhẹ nhàng dậm chân, thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh đang lưu chuyển, đồng thời hiểu được làm thế nào đến gần với sức mạnh hơn để nó nhanh chóng bùng nổ vào một thời điểm.

Đây chính là cấp độ Tinh Thông đối với kỹ thuật Phi Phong Chùy Pháp và nó vẫn chỉ là một phần mà thôi.

“Đây mới là võ thuật!”

Lê Uyên cảm thấy phấn khích và có nhiều kỳ vọng hơn vào việc học Phi Phong Chùy.

Dùng chùy để luyện công đạt tới cấp độ Tinh Thông Phi Phong Chùy pháp. Mặc dù kỹ năng đứng tấn cũng được đề cập đến, nhưng trọng tâm thực sự vẫn nằm ở chùy pháp!

Lúc này, cậu cảm thấy dường như bản thân đã luyện tập chùy pháp vài chục năm, chỉ hận không thể lập tức được thể hiện nó.

Ồ ầm ầm!

Lại thêm một chậu nước, Lê Uyên vội kỳ cọ, trời càng ngày càng lạnh, lại không có nước nóng, hiện tại còn có thể tắm rửa, đương nhiên phải tắm nhiều hơn.

Cậu rất chú ý đến vệ sinh và sức khỏe của bản thân.

Tuy nhiên, từ đầu năm đến giờ, nước nóng là thứ gì đó rất xa xỉ.

Củi, gạo, dầu và muối, thì củi đứng đầu.

Cho dù xưởng Rèn Binh Khí là nơi có điều kiện, nhưng những người học việc trong bếp không dễ dàng được hưởng…

“Từ từ sẽ đến lượt!”

Lau khô người xong, Lê Uyên vỗ vỗ vào mặt.

Sự xuất hiện của Chưởng Binh Lục đã giúp xé nát màn sương mù ở thế giới này, mặc dù cả ngày đã phải mệt mỏi nhưng tâm trạng vẫn rất tốt.

Tắm rửa xong, lại nghĩ đến việc vào Nội Viện.

Danh tiếng của xưởng Rèn Binh Khí đã hoạt động lâu đời hơn hai trăm năm, việc làm ăn đã trải dài khắp các huyện thành, đã sớm không còn là một xưởng rèn bình thường nữa rồi.

Nhiều năm trước, đã tập hợp khai thác mỏ quặng, sản xuất vũ khí, vận chuyển và buôn bán với các thế lực lớn.

Những người học việc được xưởng Rèn Binh Khí tuyển dụng, đương nhiên sẽ được làm ở đủ loại vị trí, chẳng hạn như mỏ quặng, hộ vệ, thợ rèn, phòng thu chi…không thể nhớ hết.

“Nội Viện chính là nơi cốt lõi của xưởng Rèn Binh Khí, đào tạo ra các võ giả tài năng chính là thành công của xưởng Rèn Binh Khí…”

Trong vòng một tháng, cũng xem như Lê Uyên đã biết được một ít thông tin về xưởng Rèn Binh Khí, nên cậu rất quan tâm đối với Nội Viện.

Nguyên nhân chủ yếu là vì đãi ngộ tốt, lương tháng cao, còn có thể tắm nước nóng.

Đỗi lại là một hai ngày trước, cậu hẳn là không có cách để vào Nội Viện, nhưng bây giờ...

“Người người đều muốn đến nơi có đãi ngộ tốt, không biết có gặp phiền toái gì không... Ừm, cứ thăm dò một chút, có chuyện gì thì nhanh chóng rút lui…”

Trong lòng Lê Uyên đã vạch ra kế hoạch.

Vô luận là vì binh khí cao cấp hơn, Chưởng Binh Lục cần các loại từ vàng bạc hay sắt, vẫn là nên chọn nơi có đãi ngộ tốt hơn, gia nhập Nội Viện có thể nói là cơ hội tốt nhất.

Che giấu sự vụng về của mình không có nghĩa là thể hiện sự ngu ngốc của mình, thà thể hiện sự ngu ngốc của mình một cách thích hợp còn hơn là che giấu nó một cách mù quáng, kiếp trước tuy là một tên giang hồ Đạo sĩ dởm, nhưng cũng coi như có trí tuệ để sinh tồn.

Nếu không thể trổ tài thì dựa vào cái gì người ta cho ngươi có cơm ăn?

Về việc tiết lộ bao nhiêu và giấu bao nhiêu, ông Đào, sau khi thất bại để tránh gặp rắc rối mà Đạo gia phải trở về huyện thành cũ để mở tiệm tạp hóa nhỏ, trong lòng cũng coi như có chút kinh nghiệm.

Trời tối dần, những người học việc của các viện khác nhau đều kéo về khán đài.

Đợi đến khi thân ảnh cao lớn của Tần Hùng xuất hiện, đã có mấy người học việc của Trung Viện nháo nhào đứng dậy, bước nhanh vào khán đài.

“Hôm nay sẽ dạy các ngươi dùng Phi Phong Chùy!”

Giọng của Tần Hùng vang vọng rất xa, nhưng hôm nay ông ta hiển nhiên không có ý định chỉ dạy, tùy ý phân phó vài câu rồi quay người rời đi.

Tôn Mập mỉm cười đi theo.

“Ta đến dạy các ngươi Phi Phong Chùy!”

Người thiếu niên có khuôn mặt đen Lộ Trung xắn tay áo đi vào đám đông, như cũ tạo tư thế Bạch Viên Trang.

“Mọi người đều cầm một cây chùy. Hôm nay đứng tấn phải cầm thêm chùy.”

Cầm chùy đứng tấn?

Không ít học việc lộ ra vẻ khổ sở, nhưng cũng không dám phản kháng, nghiến răng nghiến lợi lựa chọn chùy.

Lê Uyên chọn lấy một cây trong số đó, liếc mắt nhìn qua, hình như không có ai phát hiện thiếu một cây chùy thì phải?

“Ồ!”

Tùy ý tạo dáng Bạch Viên Trang, Lê Uyên cúi đầu nhìn xuống.

Cán bằng gỗ, đầu chùy là thiết đen rõ ràng là một chiếc chùy bình thường nhưng lại khiến cho cậu có một cảm giác như huyết mạch tương liên.

Cảm giác này tuyệt vời đến mức Lê Uyên có chút háo hức muốn thử vung nó và luyện tập chùy pháp.

Lộ Trung cầm chùy đứng nửa canh giờ, đợi đến khi hắn không còn thủ thế đó nữa, trong sân cũng không còn lấy một người có thể tiếp tục đứng tấn.

“A!”

Khóe miệng Lộ Trung hơi giật, hiển nhiên không có ý định cho dừng lại, xách chùy lên vung vẩy:

“Bây giờ sẽ dạy các ngươi Phi Phong Chùy pháp…”

Sắc mặt của các học việc đang ở trên sân đã thay đổi, bọn nghé con của Tiền Viên cũng có chút chịu không nổi nữa, có người thấp giọng gọi "Lộ ca", bọn họ đã phải luyện tập cả ngày.

“Ừm, vậy nghỉ ngơi một lát!”

Lộ Trung xua tay, các học việc ngồi thành khu vực rộng lớn, không ít người đều đang rên rỉ vì quá mệt.

“Lộ ca, hãy kể cho bọn ta nghe một chút về Bạch Viên Phi Phong Chùy đi!”

Đang nghỉ ngơi, có người học việc đến gần Lộ Trung.

“Học đều chưa học được, có gì mà giảng?”

Lộ Trung có chút không kiên nhẫn, nhưng lại liếc mắt một cái đã nhìn Ngưu Quý cũng đang đi tới, nên nói vài câu:

“Muốn kết hợp cùng luyện tập một chỗ giữa đứng tấn và chùy pháp, thì phải kết hợp động tĩnh với nhau, thì mới nhanh đến nhập môn…”

“Lộ ca, không biết nhập môn thì mất bao lâu?”

Ngưu Quý hỏi.

“Cái này, tốc độ của mỗi người không giống nhau, nói chung, nếu xương cốt ở mức trung bình, nhưng chăm chỉ thì hơn nửa năm là có thể nhập môn được rồi.”

Lộ Trung tùy ý đáp lại mấy câu, sau đó lập tức im lặng, ho mấy tiếng, lại nhấc chùy lên, vẻ mặt ôn hòa, nói:

“Các ngươi không cần biết nhiều như vậy, nếu như năm trước có thể nhập môn, thì Tần sư phụ sẽ đích thân truyền dạy. Phi Phong Chùy có mười tám chiêu thức. Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi là chiêu thức thứ nhất…

Ngưu Quý, ngươi đến đây, ngươi sẽ là người đầu tiên.”

Lộ Trung hướng dẫn Ngưu Quý giẫm chân, nhấc tay, vung chùy và nện xuống, những người khác cũng làm theo.

“Con nghé nhỏ này muốn nhập môn rồi sao?”

Lê Uyên đã nhìn ra hướng đi, so sánh mức độ tiến bộ của những người học việc khác, cậu rất nhanh đã có nhận định, đưa tay nhấc chiếc chùy dưới chân lên.

“Lực bắt nguồn từ mặt đất, phát ra từ chân, truyền qua hông đến cánh tay, cuối cùng truyền đến cổ tay… Sau đó nó vung ra ngoài. Nếu đánh nó vào không trung, nó sẽ dùng lực quay trở lại, và nếu đánh nó vào trong sẽ mượn lực đàn hồi mà bật lại.

Điều quan trọng là phải liên tục dùng sức, giống như cuồng phong mãi không dứt…”

Lộ Trung đang chỉ dạy cho Ngưu Quý, đột nhiên nghe thấy một tiếng vù vù, không khỏi quay đầu lại:

“Ừm!”

“Nào, Tần ca, uống đi!”

Trong sân nhỏ của Trung Viện, Tôn Mập đang mời rượu, ai mời thì Tần Hùng cũng không từ chối, cảm thấy hơi say mới dừng lại.

“Không uống nữa, phải đi xem xem đám nhóc kia thế nào…”

Tôn Mập đứng dậy đưa tiễn, hạ giọng:

“Tần huynh đệ, ta nghe nói qua năm chúng ta sẽ mở thêm xưởng mới ở phủ Chập Long. Ông chủ muốn chuyển đến sống ở phủ thành phải không? Đến lúc đó...”

“Ngươi nghe ai nói?”

Dấu vết say rượu của Tần Hùng nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt có chút lạnh lùng, lập tức mỉm cười:

 

“Chỉ là lời đồn, Khâu Long chưa chết, ông chủ Tào sao dám rời khỏi huyện Cao Liễu lâu được? Đó là một con độc long đã vượt sông từ Thần Binh Cốc đến…”

“Tần huynh đệ nói đúng, là tin đồn, tin đồn…”

Tôn Mập mỉm cười:

“Chỉ muốn nói, nếu trong xưởng rèn có gì thay đổi, Tần huynh cũng đừng quên mất tiểu đệ…”

“A…”

Phất phất tay, Tần Hùng đi ra ngoài, Tôn Mập ngay lập tức dập tắt nụ cười, thậm chí thần sắc có chút lạnh lùng.

“Ừm?”

Cách Trung Viện khoảng hai mươi mét, khóe mắt Tần Hùng không khỏi giật một cái.

Thị lực của ông ta cư nhiên rất tốt, dưới ánh trăng, âm thanh của ba mươi bốn mươi người học việc đang múa chùy liên tục nối tiếp nhau vang lên, nhưng ông ta chỉ liếc mắt một cái đã có thể phân biệt ưu khuyết thế nào, để phân ra cao thấp.

Kẻ đang tập luyện tốt nhất…

“Tên tiểu tử kia?”

Tần Hùng hơi nheo mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh như xé gió kia, có chút kinh ngạc, suy ngẫm lại:

“Đệ đệ của Lê Lâm?”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương