Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 5 - Tinh thông Phi Phong Chùy
Chương 5: Tinh thông Phi Phong Chùy
Tinh thông Phi Phong Chùy?!
Tay đang cầm chùy run lên, Lê Uyên tim đập nhanh, hít vào mấy ngụm khí rồi mới đè ném cảm xúc muốn điều khiển chiếc chùy ngay lúc này xuống.
Chuyện này thật lạ, chỉ mới cầm vào cán chùy, cậu liền cảm thấy hưng phấn lan khắp toàn thân, cảm giác mệt mỏi khi phải đứng tấn trước đó đã không cánh mà bay.
“Khó trách được chuyện Lão Già bị ám ảnh mãi chuyện Thụ Lục. Ta chỉ mới nhận được binh khí, đã là thấy chênh lệch rồi!”
Loại cảm giác này thập phần kì lạ, giống như một cánh tay đã mất tích nhiều năm nay đột nhiên được tìm thấy.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Đang có nhiều người nhìn thấy, nếu chiếc chùy này biến mất thì cũng thật phô trương…”
Tuy nói phải bình tĩnh, nhưng cán chùy mà Lê Uyên đang cầm lấy vẫn cảm thấy nóng bừng trong lòng không thôi.
Đây chính là cấp độ Tinh Thông của Phi Phong Chùy pháp!
“Xem ta đây!”
Chỉ dẫn từng điểm, đem tất cả đám học việc trở thành bộ dạng loay hoay, Tần Hùng đã trở lại vị trí ban đầu, hét lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của đám học việc lại.
Dang…dang…!
Tần Hùng từ tư thế Bạch Viên Trang đứng thẳng lên, cánh tay cầm chùy vung lên như chiếc roi phát ra âm thanh giòn vang.
“Lực phát ra từ dưới đất, gốc rễ nằm ở chân, nó bao phủ toàn thắt lưng và hông, truyền qua vai và cánh tay, tập trung ở cổ tay và ngón tay!”
“Vượn trắng vung tay!”
Tần Hùng vẫn bất động, hai cánh tay vung vẩy như xé gió khiến cho Lê Uyên đứng ở dãy cuối vẫn có thể nghe thấy được, cậu không còn chú ý vào Chưởng Binh Lục nữa.
Đang cùng nhau ngồi, nhưng Tần Hùng so với Lộ Trung lại mạnh mẽ hơn nhiều, dáng vẻ thực giống như một con vượn, linh hoạt và hung dữ.
Xoay cánh tay để tạo lực và vung chùy đấm tới, đây chính là Bạch Viên Phi Phong chùy sao?
“Bạch Viên…”
Lê Uyên chăm chú nhìn Tần Hùng, một bên vừa so sánh thân người của ông ta vừa điều chỉnh động tác của mình, một bên nhớ lại những con vượn đã từng trông thấy ở kiếp trước.
Không biết tại sao, nhưng nó làm liên tưởng tới bộ Tây Du Ký đã được xem qua ở kiếp trước, Mỹ Hầu Vương kia, không phải cũng là một con vượn trắng đầy sống động hay sao?
Vượn, khỉ…
“So với kiếp trước thì cũng coi như đồng dạng…”
Lê Uyên suy nghĩ sâu sắc và dường như hiểu ra nên tập luyện môn võ công này như thế nào.
“Việc đứng tấn thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng nhập môn lại khó khăn! Hãy ghi nhớ những gì hôm nay đã học, cũng đủ để các ngươi tập luyện!”
Tần Hùng đã sớm ngồi lên chiếc ghế lớn do đám học việc của Tiền Viện đem đến, còn có Tôn Mập đang tươi cười đứng bên cạnh.
“Chuyến này xem ra không vô ích.”
Tần Hùng nhấp một ngụm trà do đồ đệ dâng cho, lạnh lùng liếc nhìn những học việc trong sân:
“Một số người cũng xem như có căn cốt, đáng tiếc nền tảng quá yếu, chưa chắc có thể luyện thành!”
“Tần huynh đệ nói căn cốt thành gì cơ?”
Tôn Mập nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ mấy tên học việc của Tiền Viện ra, thì những người còn lại động tác còn kém, quả thực cũng không đành lòng nhìn, đây chính là hiệu quả cho chính Tần Hùng chỉ dẫn tận tay.
“Mấy tên nhỏ bé kia đều là các nhà sa sút.”
Tần Hùng thản nhiên nói một câu, sau khi dùng ánh mắt quét qua đám học việc, có chút không kiên nhẫn:
“Lộ Trung! Ngươi canh bọn chúng đứng nửa canh giờ!”
“Đã rõ!”
Lộ Trung đi đến trước mặt người đó, xắn tay áo lên, cẩn thận tỉ mỉ tạo dáng đứng tấn.
“Ừm.”
Tần Hùng không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Tôn Mập mỉm cười đi theo hắn, trước khi rời đi còn quay lại nhìn đám học việc một lần, trong lòng Lê Uyên khẽ động, ánh mắt của tên mập hình như đã dừng lại trên người cậu một lúc?
“Ánh mắt của tên mập này dường như có gì đó không đúng…”
Lê Uyên trong lòng lo lắng, vô cùng nhạy cảm, nhưng cũng không để ý, tiếp tục nghiến răng chịu đựng.
Nhưng thể lực của cậu quá yếu, một lúc sau đã cảm thấy toàn thân đau nhức, khóe mắt liếc nhìn, trông thấy đám học việc của Tiền Viện vẫn còn trụ vững, trong khi đám học việc của các Viện khác đã run rẩy, nhiều người ngã xuống đất.
“Không đứng nổi nữa.”
Một lúc sau, Lê Uyên không nhịn được nữa, tư thế lảo đảo đành thả lỏng.
Đứng tấn dường như chỉ là kĩ thuật đơn giản nhưng lại tiêu tốn năng lượng thể lực đáng kinh ngạc.
Trong lúc Lê Uyên đang thả lỏng cơ bắp, phần lớn người học việc trên sân vẫn cố nghiến răng chịu đựng, người của Trung Viện cũng chỉ còn mình Ngưu Quý đứng đó.
Ngưu Quý nghiến răng kiên trì, đợi đến khi Lê Uyên cũng thả lỏng tư thế, đứng một lúc mới ngã xuống đất, mồ hôi đầm đìa nhưng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Người học việc của Trung Viện, ta vẫn là số một!”
Lê Uyên không biết đám người học việc của Trung Viện đang tranh cãi cái gì với nhau, sau khi thả lỏng tư thế đứng tấn, cậu lại kéo duỗi cơ thể giúp giãn cơ, tâm tư rõ ràng không còn ở đây.
…
Nửa canh giờ lại trôi qua, học việc của Tiền Viện theo Lộ Trung tản đi, các học việc của viện khác cũng giải tán.
Lê Uyên cũng theo đó rời đi, vội vàng tắm rửa qua loa rồi nằm xuống sớm, mãi đến nửa đêm mới nghe thấy tiếng ngáy của Ngưu Quý, người về muộn nhất, liền ngáp dài, giả vờ đi đến nhà xí.
Ra khỏi cửa, màn đêm đã rất tối, ánh trăng mờ nhạt, xưởng Rèn Binh Khí về đêm yên tĩnh đến lạ thường, không có một bóng người.
“Có hàng chục chiếc chùy. Nếu thiếu mất một chiếc chắc cũng không ai để ý nhỉ?”
Đi đến Trung Viện, dưới ánh trăng, nhìn mấy chục chiếc chùy ở cạnh võ đài, Lê Uyên có chút bội phục vì không nghĩ bản thân có thể chịu đựng lâu như vậy.
“Ồ!”
Đảo mắt nhìn bốn hướng, không thấy có ai, Lê Uyên trực tiếp cung chùy lên, trước mắt chợt có luồng ánh sáng màu xám lóe lên.
“Toàn bộ đều không có cấp độ. Màu xám như này có nghĩa là chúng không có cấp độ phải không?”
Lê Uyên rất cẩn thận và nhanh chóng chạm vào tất cả các cây chùy.
Bốn mươi ba chiếc chùy dùng để luyện tập đều là binh khí cấp thấp, nhưng giữa chúng vẫn có sự chênh lệch so với nhau.
Hầu hết các chùy dùng để luyện công như này chỉ dành cho nhập môn của Chùy Pháp, và chỉ có khoảng chục cây chùy đạt cấp độ Tinh Thông.
Nhưng mà…
“Cái này có màu sẫm nhất. Mặc dù cả hai đều có cấp độ Tinh Thông nhưng có vẻ nó tốt hơn thì phải?”
Lê Uyên cầm một cây chùy lên, trong lúc lựa chọn cũng nghĩ cách để vận dụng với Chưởng Binh Lục.
Tuy nhiên, động tác của cậu rất nhanh, sau khi chọn được chiếc chùy, liền dứt khoát rút lui và lẻn vào góc tường hẻo lánh.
“Chưởng ngự!”
Gần như chỉ bằng một ý nghĩ, dưới ánh mắt của Lê Uyên, chiếc chùy cán gỗ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ có tấm phù chú trong lòng bàn tay dường như phản phất hình ảnh của chiếc chùy trên đó.
Ta!
Dù trước đó cũng đã đoán được, nhưng khi Lê Uyên nhìn thấy cảnh tượng này vẫn có chút run sợ huyết khí đổ dồn lên mặt.
Một chiếc chùy to lớn, cứ như vậy mà biến mất trong không khí!
Lê Đạo Gia rùng mình một cái, nhắm mắt lại, trên bệ đỡ nhỏ màu xám có thêm một cây chùy.
Mà cả biển sao giống như Chưởng Binh Lục đang ở trên đầu, cũng theo đó mà dao động.
“Cái bệ đỡ này cũng quá nhỏ rồi, nhiều lắm cũng chỉ chứa được vài cái chùy mà thôi…”
Lê Uyên cẩn thận quan sát chi tiết, không bỏ sót bất kỳ điểm nào cần nghiên cứu của Chưởng Binh Lục, suy nghĩ lại liền đưa chùy lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cây chùy lớn đã xuất hiện bên trên Chưởng Binh Lục, duy nhất một ngôi sao trong số đó sáng lên!
Vù!
Trong lòng Lê Uyên đánh ‘ầm’ một tiếng.
“Lại nửa hả?”
Ở trong góc, Lê Uyên loạng choạng ngã thẳng xuống đất, màn đen bao trùm trước mắt.
Phải mất một lúc lâu cậu mới lấy lại bình tĩnh và trở về giường chung, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận được thành quả vừa đạt được về việc khống chế binh khí.
Bạch Viên Trang, Phi Phong Chùy!
Trong đầu dường như có hàng trăm người khác nhau đang đứng tấn để luyện tập Phi Phong Chùy, hết lần này đến lần khác…
Lúc đầu, Lê Uyên còn cảm thấy hưng phấn, nhưng đến nửa đêm, trong đầu vẫn có người luyện đi luyện lại Chùy pháp này, cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa.
“Luyện tập! Luyện tập!”
Nửa đêm, Lê Uyên đành cắn răng bò xuống khỏi giường, khi màn đêm đã che phủ dày đặc, cũng là lúc đang đứng tấn ngoài sân.
Động tác của cậu cứng ngắt trông kì dị, bộ dạng không khác gì trước kia, nhưng cậu đã biết rõ mình sai ở đâu và cần điều chỉnh chỗ nào.
Giống như một người lớn tuổi đã luyện tập nhiều năm, lại lần nữa tập luyện tư thế đứng này, biết rõ các chi tiết cũng như kỹ thuật, điều duy nhất còn thiếu chính là thân thể gầy yếu.
“Phần thân dưới, xương cụt, hay tay, tai mắt... sao kỹ thuật đứng tấn này lại có nhiều chi tiết như vậy?”
Lê Uyên không ngừng điều chỉnh động tác của mình, càng luyện càng cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cơn buồn ngủ nửa đêm cũng không còn.
Nghe thấy tiếng gà gáy Ngưu Quý liền rời giường đẩy cửa ra, vừa lúc Lê Uyên đã dừng tập luyện, thế mà lại đứng đó cả nửa đêm.
“Ngươi dậy khi nào thế?”
Ngưu Quý đang tựa vào tường, sắc mặt không tốt lắm, toàn thân hắn cũng đau nhức vì tập luyện liên tục.
“Vừa dậy.”
“Vừa dậy sao?”
Nhìn Lê Uyên không có vẻ gì là mệt mỏi, Ngưu Quý mới yên tâm.
Hai người chỉ nói đôi ba câu, Ngưu Quý nóng lòng muốn luyện tập đứng tấn, còn Lê Uyên thì ngáp một cái rồi quay về phòng đánh một giấc.
Mở mắt ra tỉnh dậy lần nữa giữa những tiếng kêu than đau đớn của đám học việc.
Bị kích thích bởi sự luyện tập của Ngưu Quý mà mấy học việc dù đau đớn mấy cũng ráng chống đỡ mà đứng dậy
Một ngày lao động của những người học việc ở Trung Viện lại bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook