Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
Chapter 4 - Chưởng Binh Lục, lính để sát phạt

Chương 4: Chưởng Binh Lục, lính để sát phạt

Tĩnh lặng!

Một hơi thở đục ngầu, trong lòng Lê Uyên trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, cảm thấy bất an.

Nó có hiệu quả không?

Chẳng lẽ Tổ Sư biết ta chưa từng đọc qua trăm kinh sách hay sao?

Cho thấy chút phải ứng đi nào!

Sau khoảng thời gian vài nhịp thở, Lê Uyên cảm thấy mồ hôi sắp rơi xuống hết, đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ chói tai.

Âm thanh đó rất giống tiếng tàu bè thổi còi, nhưng lại to hơn vô số lần, ngay khi nghe thấy âm thanh đó, Lê Uyên cảm thấy dường như chính mình đã không còn tồn tại nữa.

Vù…

Vù…

Vù…

Bên tai hắn lần lượt vang lên những âm thanh, Lê Uyên cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng dường như cậu cảm thấy mơ hồ có điều gì đó.

Hình như có một gã khổng lồ cực kỳ to lớn đang thì thầm với mình về điều gì đấy, chờ đợi phản ứng của chính mình, thậm chí còn có vẻ tức giận vì không nhận được câu trả lời?!

Nhưng…

“Không nghe rõ! Ta thực sự không nghe rõ...”

Lê Uyên rất muốn nghe rõ âm thanh đó, nhưng chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền cô đơn trong cơn bão, có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Vù…

Không biết đã trải qua bao lâu, khi năng lượng của Lê Uyên bắt đầu tan rã, âm thanh kia cuối cùng cũng tiêu tán.

Cậu bàng hoàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy vô số màu sắc dâng trào dữ dội xung quanh mình, khiến người ta chỉ nhìn chút thôi cũng muốn nôn mửa.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả màu sắc đều biến mất, Lê Uyên ngơ ngác nhìn bốn phía, dường như bản thân đang ngồi trong hư không.

Không đúng!

Đột nhiên cậu cúi đầu xuống.

HÌnh như bên dưới người cậu có một bức tranh nhưng cậu không thể nhìn rõ nó, bức tranh to lớn đến mức dường như vô biên!

Đây là…

“Lục?!”

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Lê Uyên kinh hãi nhìn nơi hư không này đang dần sụp đổ, nhìn vô số bức họa cổ xưa bị cuốn về phía sau, như muốn bao bọc lấy cậu vào bên trong.

Rầm!

Lê Uyên nghe thấy tiếng bát đũa rơi xuống đất cùng giọng nói của Nhị Ca, lập tức không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Ơ…”

Không biết qua bao lâu, Lê Uyên mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau nhức dữ dội như muốn nổ tung, không khỏi rên rỉ một tiếng.

“Lão Tam, đệ, đệ làm sao vậy?”

Lê Lâm ngồi ở trước giường, vẻ mặt khẩn trương.

“Không, Nhị Ca, đệ, đệ không sao...”

Lê Uyên từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt vẫn có chút lơ đãng, chứng ù tai rất nghiêm trọng, phải một lúc sau cậu mới nhìn thấy Nhị Ca nhà mình.

Và một phu nhân đứng tựa vào cửa gỗ đang chống tay lên eo.

Phu nhân kia khoảng chừng hai mươi tuổi, tuy không trang điểm nhưng vẫn nhìn ra được có vài phần tư sắc, chỉ là lúc này đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt không vui.

Là nàng dâu do Nhị Ca cưới trước đó…

“Tẩu tử?”

Nhị Ca giúp đỡ Lê Uyên đứng dậy, cậu nhìn liền nhận ra tẩu tử không vui, sẵn có chuyện trong lòng khó nói, cậu bỏ lại nửa cân thịt lợn mới mua rồi rời khỏi ngõ mặc kệ Lê Lâm cố giữ lại.

“Ồ!”

Bên ngoài con hẻm nhỏ, Lê Uyên dùng một tay vịn vào tường, tay kia cầm lấy ba đồng tiền do Nhị Ca vừa nhét vào trong tay, ánh mắt phức tạp.

Bên tai vẫn còn nghe được giọng nói sắc bén tuy mơ hồ của Nhị Tẩu:

“Chỉ có ngươi là có tình người thôi sao? Ở Sài Bang mỗi tháng chỉ kiếm được sáu đồng. Nếu không có sự giúp đỡ của Lão nương, bọn đòi nợ đã sớm đem huynh đệ nhà ngươi ném xuống Hồ Bích Thủy rồi…”

“Số tiền Nhị Ca giúp đưa ta vào xưởng Rèn Binh Khí là đi vay mượn?! Đã vay bao nhiêu?”

Lê Uyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không quay lại làm gia tăng mâu thuẫn giữa Nhị Ca và Tẩu tử.

Cậu nhắm mắt lại và nhìn thấy tấm phù chú với những đường nét phức tạp, lần này cậu đã cảm nhận được nhiều thứ hơn.

“Chưởng Binh Lục!”

Nghi thức thực sự đã có tác dụng!

Nhưng ta đã không trở về, ta có thể trở về được không?

Trong lòng cậu vừa kinh ngạc vừa chua cát, Lê Uyên thậm chí có chút sợ hãi, nghi thức này nguy hiểm như vậy sao?

Chẳng lẽ bản thân kiếp trước đã chết trong khi tổ chức nghi thức này sao?

“Chưởng Binh Lục!”

Một lúc sau, Lê Uyên đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, bắt đầu cảm nhận được món quà trời ban này.

Cậu thậm chí còn mơ hồ hiểu được những tiếng động lớn cùng màu sắc đã nhìn thấy vào lần tổ chức nghi thức trước đó.

Có phải Chưởng Binh Lục kia và mình đang tạo ra phương thức giao tiếp, và cuối cùng, để mình có thể hiểu được nó đã biến thành hình dạng tấm phù chú này?

Lê Uyên có vẻ đã ngộ ra.

Nhưng…

‘Vẫn là xem không hiểu…’

Đạo sĩ dởm nửa vời như Lê Uyên có chút xấu hổ, cậu học nghệ không tinh thông, trăm kinh điển cũng không hiểu, lại càng không có nghiên cứu về phù chú.

Vù…

Dường như hiểu ra được tâm tư này của cậu, Lê Uyên lại nghe được một tiếng động lớn, nhưng cũng không đáng sợ, khi cảm nhận được lần nữa, cậu không khỏi nghẹn ở cổ họng.

[Lần đầu Thụ Lục: Chưởng Binh Lục]

[Chưởng Binh Chủ cấp 1: Lê Uyên]

[Số lượng binh lính có thể điều khiển: 1]

Ta…

Các Tổ Sư thấy như vậy là phù hợp sao?

Lê Uyên kinh ngạc.

So với những tiếng ồn vang lên cùng phù chú lúc trước, những gì đang nhìn thấy trước mắt còn đơn giản và dễ hiểu hơn?!

“Chưởng Binh Chủ cấp một? Cần hiến tế nghìn cân sắt, một trăm lượng bạc, một lượng hoàng kim để có thể thăng lên Chưởng Binh Chủ cấp hai?”

Lê Uyên nhắm mắt lại, cảm giác được những ngôi sao như đang chuyển động.

Sau một hồi ngơ ngác, cậu thấy mình đang ở trong một không gian tối tăm không có ánh sáng và vô định.

Khi này, cậu đang đứng trên một cái bục nhỏ màu xám tro chỉ đủ cho mình cậu, khu vực xung quanh xám xịt, quỷ quái và nguy hiểm.

Trên đỉnh đầu, Chưởng Binh Lục to lớn khổng lồ tựa như bản đồ sao ảm đạm.

Tại thời điểm này, chỉ có một ngôi sao được thắp sáng trên bức tranh.

Nhìn tấm phù chú này, trong đầu Lê Uyên hiện ra rất nhiều thông tin, như thể ký ức trước đó đã học rồi bị lãng quên đột nhiên quay trở lại.

“Binh giả, sinh tử chi đạo dã!” *

*Theo đạo giáo, dùng âm binh điều khiển chuyện sống chết.

“Dùng thì nên hành động, để lại cần phải đem giấu, trước đây chưa từng có kẻ chủ động, biết nắm bắt thân sẽ mạnh!”

“Ai là binh giả, đều đánh được!”

“Binh khí.”

Mở mắt ra lần nữa, ngón tay của Lê Uyên còn đang run rẩy, cố gắng chống cự lại ý định giật lấy vũ khí của người đi đường gần đó.

Cậu cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng bàn tay có Chưởng Binh Lục đã được thu nhỏ lại vô số lần, nhìn thôi đã thấy hoa mắt.

Cậu chưa bao giờ nếm trải cảm giác xách đao cầm kiếm là như thế nào, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế.

“Một món đao kiếm có chất lượng thấp nhất cũng có giá một lượng bạc, ta, nghèo lắm rồi…”

Nắm chặt nắm đấm, Lê Uyên biến mất trong đám người, mặc dù cậu rất muốn làm quen với Chưởng Binh Lục trước, nhưng thấy sắc trời càng ngày càng tối, chỉ đành quay lại xưởng Rèn Binh Khí trước đã.

Nếu bị trừ đi một ngày nghỉ phép, sẽ là tổn thất lớn.

“Phản ứng mạnh mẽ thật. Xưởng Rèn Binh Khí quả thực là nơi thích hợp nhất với cậu!”

Sau khi đi qua từng con phố và ngõ nhỏ, Lê Uyên vẫn không thể kìm nén được sự bất an trong lòng dù đã về đến trước cửa xưởng Rèn Binh Khí.

Sau khi một ngày được nghỉ, lại đứng trước cửa, tâm trạng của cậu đã hoàn toàn khác.

“Đây là sự tự tin sao?”

Lê Uyên suy nghĩ tâm lý của mình đã biến hóa, chỉ cảm thấy phía trước vốn là con đường màu đen tựa hồ bị xé ra một cái lỗ lớn, để ánh sáng rọi vào.

“Phải thật thận trọng…”

Trong lòng tự nhắc nhở chính mình, Lê Uyên quay trở lại xưởng Rèn Binh Khí, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xưởng rèn và các phòng đang rèn đúc.

Xưởng Rèn Binh Khí này đã có danh tiếng lâu đời hơn hai trăm năm, không biết đã tích lỹ bao nhiêu binh khí?

Cảm nhận được Chưởng Binh Lục đang chấn động, Lê Uyên trong lòng nóng như lửa đốt.

Đi qua Tiền Viện, tới Trung Viện thấy có không ít người học việc đang đứng tấn luyện võ ở đó, Ngưu Quý chăm chỉ cũng không có mặt, hiển nhiên vẫn chưa làm xong công việc ở Trung Viện.

Lê Uyên liếc nhìn mấy lần, nhưng rõ ràng chưa có ý định quay lại Trung Viện, đảo mắt một cái liền nhìn thấy những chiếc chùy cán gỗ lớn được chất thành đống.

“Chùy, cũng dùng sao?”

Lê Uyên không có cách nào để xác định được, bởi vì cơn đau do Chưởng Binh Lục tạo ra trên cả đoạn đường.

“Tần sư phụ!”

Lê Uyên có chút mất tập trung thì phía sau người đã truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.

Đám người học việc của Tiền Viện đi theo Tần Hùng đến võ đài, các học việc của những viện khác cũng bắt đầu tụt ập lại.

Tuy không có bất kỳ chỉ thị nào, nhưng tất cả học việc đều đứng yên, không dám phát ra một chút âm thanh nào.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy có hai phần, phần trong và phần ngoài. Phần trong là đứng tấn và phần ngoài là chùy! Trong đó, trong có ba điểm và ngoài có ba điểm. Nếu cả sáu điểm trong ngoài đều thông suốt thì sẽ thành công!”

Tần Hùng đi lên như gió, đi vào giữa đám người trước mặt.

Lê Uyên vẫn còn hoa mắt, bàn tay to như quạt Hương Bồ của Tần Hùng đặt lên vai Ngưu Quý đang đứng ở phía bên trái.

Lạch cạch!

Chỉ trong chốc lát, mí mắt Lê Uyên không khỏi run lên, cảm giác như có một con gấu hung ác đứng dậy tát thật mạnh.

“A!”

Ngưu Quý hét lên một tiếng.

Chỉ bằng một cái tát, hai chân Ngưu Quý bật ra, hông to phát ra tiếng răng rắc khiến người ta cảm thấy ê răng.

“Chân trụ không vững, rèn sắt… đánh người không hung ác được!”

Bàn tay to lớn của Tần Hùng dường như đang nhổ rơm rạ, Ngưu Quý bị đặt vào tư thế giống như một con vượn lớn với bộ dạng cánh tay rũ xuống, khuôn mặt phía sau đỏ bừng, nhe răng.

“Đây chính là Bạch Viên Trang!”

Tất cả học việc lần lượt nhìn nhau, mỗi người đều đưa tay ra, Tần Hùng bước đi ra, đôi bàn tay to như quạt Hương Bồ thỉnh thoảng lại gõ xuống như cây liễu rũ.

“Kéo căng đùi!”

“Thả lỏng vai cùng tay! Ngươi chết rồi sao?!”

“Chưa từng nhìn thấy con vượn sao? Đừng như một cái cọc chết, cử động mắt, cử động tai!”

“Dùng lực vào, đôi chân phải trụ vững, cơ thể phải giống như một con vượn linh hoạt, thân thể mềm dẻo! Bạch Viên Trang chỉ là cơ bản, nếu không thể đứng vững, đừng nghĩ đến học được Bạch Viên Phi Phong Chùy!”

Tần Hùng bước đi như gió, xuyên qua hàng chục người học việc, rất nhanh và rất linh hoạt.

Mỗi người học việc đều nhận được một cái tát.

“Khí lực như này…”

Lê Uyên cũng bị một đòn, tầm mắt tối sầm đi, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy là võ thuật cơ bản được truyền thừa hai trăm năm qua của xưởng Rèn Binh Khí, chia làm bốn cấp bậc: Nhập môn, Tinh thông, Tiểu thành, Đại thành!”

“Muốn vào Nội Viện, trước khi vượt qua cửa ải cuối năm này, thì phải tập luyện loại võ công này đến tầng thứ nhất, nhập môn!”

Giọng nói của Tần Hùng lớn đến mức ngay cả Lê Uyên đứng ở ngoài rìa cũng cảm thấy chói tai.

“Hãy cầm chiếc chùy lên và tiếp tục đứng tấn!”

Lỗ tai Lê Uyên có chút ù đi, nhưng cũng nghe được hai chữ cầm chùy lên, trong lòng không khỏi có chút run rẩy.

Không lâu sau, đã có một cây chùa được những học việc của Trung Viện đưa đến tay cậu, trước mắt hiện lên một màn màu xám.

[Chùy luyện công nặng 8 cân (không nâng cao)]

[Đây là chùy luyện công được các thế hệ học việc trong xưởng Rèn Binh Khí sử dụng để luyện tập Bạch Viên Phi Phong Chùy, nó đã nhuốm máu và nước mắt của hàng trăm người học việc...]

[Yêu cầu với Chưởng Ngự: Không có]

[Thông thạo với Chưởng Ngự: Tinh thông Phi Phong Chùy Pháp]

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương