Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
Chapter 7 - Trảm Cốt Đao của người Đồ Tể

Chương 7: Trảm Cốt Đao của người Đồ Tể

Đầu chùy như xé gió, di chuyển xung quanh thân thể.

Tần Hùng hơi nheo mắt lại.

Người thiếu niên gầy gò đang vung ra một, hai rồi lại ba chiêu Phi Phong Chùy. Động tác của cậu tuy không chuẩn xác và lực cũng yếu, nhưng khi xoay chuyển chùy, thân thể có chút uyển chuyển hơn nhiều so với những học việc khác.

Mặc dù với cậu nó còn non nớt xa lạ, nhưng đối với người học việc lần đầu học Chùy Pháp mà đã thể hiện được như vậy, có thể thấy đây là thiên phú.

Tiểu tử này…

“Cậu ta, cậu ta…”

Khoản đất rộng như vậy, đám học việc đều đang múa chùy, chỉ có Lộ Trung ngơ ngác đứng đó, cây chùy nắm trong tay rơi xuống lúc nào mà không cảm nhận được.

Những người học việc khác không thể nhận ra điều dị thường, nhưng hắn làm sao có thể không nhận ra?

Cái tên học việc gầy gò như con gà của Trung Viện kia, lần đầu tiên sử dụng chùy mà còn thành thạo hơn nhiều so với mình lúc mới bắt đâu học?

“A, tay nghề giỏi có thể rèn sắt!”

Tần Hùng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhìn chăm chú thêm mấy lần, liếc nhìn những học việc khác rồi xoay người rời đi.

Lộ Trung ở phía sau cảm thấy ớn lạnh, quay đầu trông thấy chính là sư phụ nhà mình, không khỏi có chút lạnh sống lưng, lập tức mất hết tâm tư để mà chỉ dẫn, vội vàng đuổi theo.

Ầm!

Chiếc chùy lớn rơi xuống đất, tung bụi lên.

“Ồ!”

Lê Uyên thở hổn hển, trong đêm tối lạnh lẽo mà mồ hôi đổ ra đầm đìa, nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi mà có cảm giác chưa được thõa mãn.

Nhờ vào cấp độ Tinh Thông Chùy pháp, cậu cảm thấy rất thoải mái khi được vung chùy múa, nhưng vẫn phải cố kìm nén bản thân.

Thời cơ lúc này còn chưa thích hợp.

“Quả nhiên, dùng chùy để luyện công càng nhiều sẽ càng gia tăng cấp độ Chùy pháp, dùng dao mổ trâu mà cắt tiết gà nên đã vượt qua những người học việc khác!”

Nhìn bóng dáng rời đi của Lộ Trung, Lê Uyên cảm thấy việc mình nắm bắt được cũng không tệ, tốt hơn so với những học việc khác, nhưng cũng không vượt qua quá nhiều.

“Vẫn nên cần cẩn thận!”

Hô hấp nhẹ nhàng, Lê Uyên buông chùy ra, các học việc dần tản ra khỏi nơi tập luyện võ, chỉ còn vài người vẫn cố gắng kiên trì.

Ngưu quý nằm trong số đó.

“Hăng hái quá lại mất hay, mặc dù tinh thần của ta phấn khích, nhưng thân thể cũng gầy yếu đi một ít, đêm qua đã làm việc quá sức một chút, hôm nay không thích hợp để tập luyện thêm.”

Lê Uyên quay về Trung Viện, trước hết vận động vài cái để duỗi cơ, sau đó lấy chậu nước kỳ cọ thân thể, sắc trời cũng đã tối đen.

Lúc này Ngưu Quý cũng đã trở về Trung Viện, nhưng vẫn bày ra tư thế đứng tấn, có khi lại vung chùy lên múa, khiến cho mấy người học việc đang nằm cũng phải nghiến răng đứng dậy.

“Quá khó rồi…”

Lê Uyên không có kinh nghiệm luyện võ, nhưng lại có kinh nghiệm về rèn luyệ thể hình, việc tập luyện cường độ cao sẽ khiến cơ bị tổn thương và vỡ, đây không phải chuyện đùa.

Cậu định nói một vài lời khuyên, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì đành bỏ cuộc.

Đây không phải là vấn đề tình cảm, mà đây là cơ hội đổi đời những người học việc đang cố gắng tranh giành, và không có bất kỳ người nào có thể khiến bọn họ từ bỏ.

“Thật sự muốn có ly nước ép dưa hấu!”

Giữ nguyên quần áo và nằm xuống, Lê Uyên lại hồi tưởng về kiếp trước mang theo hoài niệm mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, cùng tỉnh dậy trong tiếng rên rỉ của những người học việc, Lê Uyên cũng cảm thấy toàn thân đau nhức, nhắc mới nhớ, ở Trung Viện chẳng có mấy người có thân thể kém hơn cậu.

Điều này không liên quan gì đến xương cốt, đơn thuần là vấn đề thiếu hụt dinh dưỡng trong thời gian dài.

“Muốn ăn thịt!”

Lê Uyên nghe thấy bụng mình kêu réo.

Mười lăm, mười sáu tuổi là thời điểm ăn nhiều nhất, vận động nhiều hơn mà không cảm thấy đói mới chính là điều kỳ lạ.

Mặc dù đang đói, nhưng Lê Uyên cùng mấy người học việc đều bận rộn đốt lửa, vận chuyển than củi, quét sân...

“Lưu Thanh, ta đến chẻ củi.”

Lê Uyên mở miệng cùng Lưu Thanh đổi công việc, bản thân sau đó lại cảm thấy vui vẻ.

“Dưới đèn tối, lại quên mất đao bổ củi!”

Đưa tay cầm lấy đao bổ củi có nhiều sứt mẻ, trước mắt Lê Uyên lại hiện lên màu xám, nhưng ánh sáng yếu hơn nhiều so với lúc xuất hiện của chùy luyện công.

[Đao bổ củi sức mẻ: (không nâng cao)]

[Yêu cầu với Chưởng Ngự: Không có]

[Thông thạo với Chưởng Ngự: Nhập môn Chẻ củi Đao pháp]

“…không thể nâng cấp nghĩa là phẩm chất cực kì thấp.”

Trong lòng Lê Uyên thầm lắc đầu, nhưng cũng không có ý định tìm Lưu Thanh để đổi lại công việc, cậu tùy ý bổ dọc theo khúc củi thành hai nửa.

“Tuy rằng không phải chùy, nhưng dùng lực và kĩ thuật cũng giống nhau!”

Đã quen thuộc với kĩ thuật cùng lực, Lê Uyên hạ đao xuống rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã chặt xong đống củi hôm nay, sau đó cũng không nhàn rỗi, tiếp tục bận rộn với việc khác.

Trong vòng một tháng trở lại đây, cậu luôn cảm thấy tầm nhìn của mình mờ mịt, nhưng hiện tại, tuy công việc có nhiều nhưng lại rất vui vẻ và thường xuyên làm quen với các kỹ thuật cùng sử dụng sức lực.

Đồng thời, cậu cũng hướng mắt nhìn về phía nhà bếp.

Đó là chỗ của Tôn Mập, người nào dám nhìn vào sẽ bị đánh, Lê Uyên mặc dù rất tò mò về tác dụng của con dao làm bếp đó, nhưng sẽ không vì vậy mà tự gây rắc rối.

Trong lúc bận rộn, mặt trời cũng đã sớm lên tới đỉnh.

Bữa trưa ở xưởng Rèn Binh Khí không tệ, các học việc của Trung Viện cũng có ba cái bánh bao, hai bát cháo và nửa đĩa củ cải muối.

“Không có chất béo!”

Bánh bao có ngon hay không không quan trọng, chỉ trong chốc lác Lê Uyên đã ăn xong, tuy dạ dày đã lấp được bảy tám phần nhưng cậu vẫn cảm thấy đói.

“Cơm nước của Trung Viện chỉ ăn đủ no, muốn luyện võ cần phải được bồi bổ, nếu không sớm thì muộn người cũng chết!”

Cơn đói thậm chí còn lấn át mong muốn khám phá Chưởng Binh Lục của Lê Uyên, số bạc vụn mà Nhị Ca đã đưa cho, Lê Uyên đi thẳng đến tiệm bán thịt chín và mua nửa cân thịt lợn loại rẻ nhất, vui vẻ ăn nó, lúc này mới cảm thấy có đồ ăn lấp đầy bụng.

“Người anh em, có thể cho ta xem con dao chặt thịt của ngươi được hay không?”

Lê Uyên đang ngồi trong góc ăn hết mớ thịt vụn nấu chín vừa mua từ tiệm, người phục vụ đang mỉm cười chào đón khách, nghe vậy quay đầu lại nhìn thì thấy ông chủ đang bận rộn, mới duỗi tay ra:

“Xem đi.”

[Đao chặt thịt của Đồ Tể: (Không nâng cao)]

[Trảm Cốt Đao do Hồ Đồ Tổ dùng chặt thịt nhiều năm, đã bị mài mòn nghiêm trọng…]

[Thông thạo với Chưởng Ngự: Nhập môn Đao Công]

[Yêu cầu với Chưởng Ngự: Không có]

“Nhập môn Đao Công!”

Trong đầu Lê Uyên chợt cảm thấy vui mừng, liếc nhìn thanh đao chặt thịt đã cũ nát rồi, vẻ mặt âm trầm đến tìm ông chủ.

Sau một hồi mặc cả, đã mua được thanh đao với giá một đồng bạc.

“Chưởng ngự!”

Tìm kiếm một ngõ hẻm vắng vẻ, Lê Uyên nhắm mắt lại, trên chiếc kệ nhỏ màu xám xuất hiện thanh Trảm Cốt Đao của Đồ Tể nằm im ở đó.

Tuy nhiên, Chưởng Binh Lục chưa thể kiểm soát được nó.

“Kệ này tuy nhỏ nhưng có thể chứa được một ít binh khí. Nhưng nếu muốn điều khiển nhiều binh khí hơn thì phải làm cho Chưởng Binh Lục thăng cấp…”

Chỉ là điều kiện có chút khó khăn, Lê Uyên liền cảm thấy đau đầu.

Vương triều Đại Vận sẽ thu thuế vào mùa thu, chỉ thu bạc trắng, loại bạc đắt tiền, một nghìn hai trăm văn tiền mới đổi được một lượng bạc trắng, còn hoàng kim…

Căn bản không được lưu hành trên thị trường…

 

Trong đầu Lê Uyên không ngừng suy nghĩ về những công dụng khác của Chưởng Binh Lục, cậu cố gắng thay đổi cách điều khiển binh khí.

Vù!

Thanh Trảm Cốt Đao của Đồ Tể thay thế chùy luyện công tiến vào Chưởng Binh Lục, Lê Uyên cảm thấy hơi khó chịu, như thể có ai đó đã lấy đi một bộ quần áo.

“Mặc dù kỹ năng đứng tấn cùng chùy pháp vẫn ghi nhớ đó, nhưng cấp độ Tinh Thông Chùy pháp vừa mất đi, thì cảm giác đã luyện chùy mấy chục năm kia cũng đồng thời không cảm nhận được nữa…”

Lê Uyên đứng tựa vào vách tường bằng đất mà cảm thụ:

“Có cảm giác như đã chặt thịt được nhiều năm… Xem ra việc thay thế binh khí để điều khiển cũng không ảnh hưởng lớn lắm, nhưng có vẻ không phải bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi được…”

“Việc Chưởng ngự đối với binh khí chỉ có thể thay đổi hai ngày một lần?”

Lê Uyên cảm thấy nhẹ nhõm.

Mấy ngày sau, Lê Uyên lại đổi Chưởng ngự binh khí về như cũ cấp độ Tinh Thông Chùy pháp, kỹ năng đứng tấn lại được cải thiện, nhưng khẩu phần ăn cũng ngày càng lớn, hầu như mỗi ngày cậu đều phải mua lấy nửa cân thịt vụn.

Số bạc vụ mà Nhị Ca đưa cho đã sớm cạn kiệt, Lê Uyên luôn tin rằng, nơi tiêu tiền tốt nhất chính là tiêu cho thân thể mình.

Thời gian sau không thấy Tần Hùng đến truyền dạy Phi Phong Chùy nữa, xem ra đang phải làm nhiệm vụ áp tải nên Lộ Trung ra mặt dạy thay, mấy ngày sau thì mười tám chiêu thức của Chùy pháp cũng đã được dạy xong.

Lê Uyên cũng không để lộ gì thêm, chỉ để vừa vặn mức độ tiến triển nhanh hơn một chút so với những người học việc khác, vừa có thể thu hút sự chú ý nhưng không quá nhiều.

“Lê Uyên, tới giúp ta thu dọn cái này!”

Hôm nay, vừa mới đứng tấn xong còn chưa kịp lau chùi thân thể đã nghe thấy tiếng Tôn Mập từ xa truyền đến.

Mấy người học việc khác cũng chưa kịp vào phòng đã nghe thấy âm thanh, lập tức tăng tốc nhanh chân trở về phòng, Lê Uyên xoa nắn cổ tay, đáp lời rồi đi đến sân nhỏ của Tôn Mập.

Là người phụ trách ăn uống cho hầu hết xưởng rèn, đãi ngộ của Tôn Mập là không thể bàn cãi, được ở riêng sân nhỏ, bữa nào cũng có thịt để ăn lại còn được tắm nước nóng.

Giờ phút này, Tôn Mập sau khi ăn uống no nê thì đang ngâm mình trong bồn tắm, cũng không định la mắng gì Lê Uyên, mà tựa người vào bồn tắm mà cầm tẩu thuốc hút.

“Nghe nói ngươi múa chùy không tệ.”

Nhìn dáng vẻ Lê Uyên đang thu thập canh thừa thịt nguội, Tôn Mập ở trong phòng thổi ra một vòng khói:

“Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Tên mập này...

Lê Đạo Gia trong lòng hơi động, động tác thu dọn chậm lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên:

“Đầu bếp, đáng tiếc gì cơ?”

“Có chuyện, ta cũng vừa mới được biết.”

Tôn Mập thản nhiên dập tắt tẩu thuốc vào thành ngoài bồn tắm, hạ giọng, khóe miệng cong lên mà cười:

“Tần Hùng giỏi võ nghệ, thích rượu thịt, nhưng giỏi nhất lại là nữ sắc!

“A!”

Lê Uyên khẽ động tâm.

“Nghe nói, ông ta có nuôi một người ở Sài Ngư phường, nghe bảo là họ Ngưu, dáng người mảnh khảnh, có vài phần tư sắc…”

Tôn Mập như muốn trêu tức:

“Nghe nói, nàng ta họ Ngưu?”

“Họ Ngưu?”

Tâm tư Lê Uyên có một chút thay đổi, liền nhớ đến một người:

“Ngưu Quý?!”

Sau khi kinh ngạc, Lê Uyên vội hoàn hồn.

Thất vọng vì có vẻ như danh sách tuyển chọn đã được mặc định, nhưng cũng không quá coi trọng điều đó, danh tiếng lâu đời trồn tại qua hai trăm năm lẽ ra đã sụp đổ từ lâu nếu như không còn đường thăng tiến.

Lần này không được thì đến lần sau.

Tệ hơn nữa, thì cậu cũng học trước võ công một hai năm, không thua thiệt…

“Xưởng Rèn Binh Khí của chúng ta đã có danh tiếng lâu đời với hơn hai trăm năm lịch sử, bồi dưỡng người học việc cũng có quá trình riêng, nhưng theo quy định, Tần Hùng không phải là người sẽ đến dạy các ngươi võ công…”

Đặt tẩu thuốc xuống, Tôn Mập ôm cái bụng to đứng dậy khỏi bồn tắm, tùy tiện lau chùi vài cái, mặc quần áo rồi mới bước ra ngoài.

“Ra là vậy…”

Lê Uyên có chút thất thần.

Cảm thấy có chút hiếu kì không biết Tôn Mập muốn làm gì.

Chẳng lẽ vô tình lọt vào mắt tên mập này sao?

Hay nói cách khác…

“Lần này mỗi viện sẽ có một người lọt vào danh sách đến Nội Viện. Cho nên, hơn một tháng trước, Ngưu Quý đã gia nhập Trung Viện, ngươi hiểu không?”

Tôn Mập cười như không cười, muốn nhìn vẻ mặt không cam lòng của tiểu tử này.

Lê Uyên cúi đầu: “Đa tạ Đầu bếp Tôn đã chỉ điểm.”

“Ngươi không thất vọng à?”

Tôn Mập có chút thất vọng: “Rõ ràng ngươi là người biểu hiện tốt nhất, nhưng không thể vào Nội Viện, trong lòng không có oán hận sao?”

“Có một chút thất vọng, nhưng không nhiều. Còn oán hận…”

Lê Uyên trong lòng run lên, cúi đầu thành thật trả lời:

“Cơ hội này ngay từ đầu đã không phải của ta, vậy tại sao phải oán hận? Ít nhất thì ta cũng đã được học võ thuật…”

Tôn Mập thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Lê Uyên một hồi lâu mới để lộ nụ cười: “Có một chút ý tứ…”

“Tên mập này…”

Lê Uyên rất lo lắng vì bị nhìn chằm chằm, chỉ sợ võ công của Tôn Mập cũng không kém?

“Đáng tiếc, ngươi vẫn sai rồi.”

Tôn Mập hút tẩu thuốc, bình tĩnh nói:

“Tuy rằng Bạch Viên Phi Phong Chùy không phải võ công tuyệt đỉnh của Xưởng, nhưng sao có thể tùy tiện truyền cho các ngươi?”

“Không toàn bộ?”

Lê Uyên phản ứng lại.

“Đương nhiên là toàn bộ chiêu thức, nhưng chỉ có chiêu thức đứng tấn thôi, còn phải xem căn cốt, không có ba đến năm năm thì đừng mơ mà Nhập Môn!”

Tôn Mập vừa nói vừa dùng bàn tay to béo đặt lên vai Lê Uyên.

Lê Uyên định né tránh, nhưng không thể trốn được, cơn đau dữ dội và cảm giác ớn lạnh gần như cùng lúc ập vào trái tim.

“Xương cốt của ngươi miễn cưỡng coi như trung bình, đúng ra là dưới mức trung bình phải không? Đáng tiếc thể chất lại yếu…”

Lưng Lê Uyên có chút lạnh, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.

Khoảnh khắc bị bàn tay to lớn đó đặt lên vai, cậu chỉ có cảm giác như cừu non rơi vào miệng hổ, không thể làm chủ được sự sống chết của mình.

Giờ phút này không khỏi thở dốc, tim đập loạn xạ.

Không ngờ cái gã béo mập luôn nịnh hót bên cạnh Tần Hùng lại có thể áp bức đến vậy sao?!

“Sao vậy, ngươi có vẻ ngạc nhiên khi ta biết võ công à?”

Tôn Mập khá thích thú trước sự sửng sốt và kinh ngạc của người khác:

“Ngươi cho rằng ta nhờ vào cái gì mà có thể cầm mui làm công việc béo bỡ nắm giữ Trung Viện? Võ công của ta, hừ hừ…”

Không phải vì tỷ phu nhà ngươi là ông chủ thứ hai sao?

Lê Uyên thầm chửi rủa trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ lắng nghe.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy có phân chia trong và ngoài, lớn nhỏ gì cũng chia làm ba phần: phương pháp huấn luyện, phương pháp chiến đấu, phương pháp hô hấp.”

Dưới ánh trăng, nụ cười của Tôn Mập đã biến mất, từ tốn nói:

“Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi Viên Lục Hô Hấp Pháp!”

Phức tạp như vậy sao?

Lê Uyên liền giật mình:

“Tại sao ngài lại dạy cho ta!”

“Dạy cho ngươi một bài học. Nếu muốn người đời nhìn với con mắt khác, ngươi phải có tài năng hoặc phải có mưu đồ…

Căn cốt của ngươi tầm thường như vậy, thì thiên phú hơn người làm sao được?”

Tôn Mập đi được mấy bước, sau đó chắp hai tay quay người lại, trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt mập mạp của hắn:

“Đương nhiên là bởi vì Nhị Ca nhà ngươi đã nhét tiền cho ta!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương