Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
Chapter 8 - Luyện thành hình dạng của vượn

Chương 8: Luyện thành hình dạng của vượn

Nhị Ca đã chi bao nhiêu tiền?

Lê Uyên sợ hãi, lo lắng nhiều hơn mừng rỡ, Lê gia đã suy sụp nhiều năm, lấy đâu ra tài sản mà đưa cho Tôn Mập?

Chỉ e tất cả đều được vay mượn...

Hít sâu một hơi, Lê Uyên tập trung tinh thần, không muốn lãng phí cơ hội học võ khó có được này.

Những năm này, học nghề rèn còn khó chứ đừng nói đến học võ thuật?

“Ngươi không nên bất mãn, ngoài ta ra, còn có ai nguyện ý dạy loại võ công quý giá như Bạch Viên Phi Phong Chùy này cho ngươi?”

Tôn Mập khịt mũi một cái rồi nói:

“Cầm chùy lên và đứng tấn!”

Vừa nói, hắn vừa giơ chân đá một cây chùy bằng thiết đã chuẩn bị sẵn tới.

Lê Uyên giật mình một cái, cầm chùy lên, vô thức liếc nhìn hào quang màu xám của chùy rồi mới đứng tư thế Bạch Viên Trang.

“Mười tám chiêu thức của chùy pháp cũng như kỹ thuật đứng tấn của ngươi không phải là sai, nhưng còn thiếu sót…”

Lê Uyên vừa nghe được lời này, thì Tôn Mập cũng đã đến trước mặt cậu, thân hình mập mạp nghiêng về phía trước, như tỏa ra sự áp bức:

“Bạch Viên Hô Hấp pháp!”

Một bàn tay to như chiếc quạt lá bồ đập xuống vai, Lê Uyên cảm thấy vai và cánh tay nóng bừng:

“Ngươi nên xem và ghi nhớ, ta chỉ làm một lần!”

Lê Uyên vội vàng tập trung.

Tôn Mập hít một hơi thật sâu, khi thở ra, nhịp thở đã thay đổi.

Đó là một phương pháp hô hấp cực kì lạ, Lê Uyên gần như muốn ngất đi khi tập nó trong tiềm thức.

Nhưng lúc này cậu không dám để bản thân phân tâm chút nào, tập trung tinh thần, ghi nhớ toàn bộ sáu chiêu thức điều khiển hô hấp này của Tôn Hào.

“Hít vào thở ra, ba ngắm sáu dài, một lần hít vào chín lần thở…”

“Vừa phải đứng tấn luyện Phi Phong Chùy kết hợp cùng với Viên Lục Hô Hấp Pháp, ngươi mới xem như Nhập Môn!”

Giống với lời nói trước đó, dạy xong cái này, Tôn Mập vẫn giữ lời, chỉ dạy một lần liền quay người trở về phòng, nhưng không lâu sau lại đi ra, ném một cuốn sách nhỏ qua:

“Ngoại trừ phương pháp hô hấp, lai lịch của Bạch Viên Phi Phong Chùy, kỹ năng đứng tấn và chùy pháp đều có trong cuốn sách này. Ta đã viết lại, Ngươi biết chữ chứ? Tự mình xem đi, phải rồi, chỉ được xem ở chỗ ta, không được đem đi!”

“Đa tạ Đầu bếp Tôn!”

Lê Uyên vội vàng cầm lấy cuốn sách, lập tức phản ứng ngay:

“Phương pháp chiến đấu thì sao?”

“Ngươi vẫn còn muốn học phương pháp chiến đấu à?”

Tôn Mập cười khẩy rồi quay vào trong phòng:

“Đưa thêm mười lượng bạc liền dạy ngươi phương pháp chiến đấu!”

“Đưa thêm? Nhị ca đã đưa cho hắn mười lượng bạc?”

Lê Uyên hít một hơi lạnh.

Học việc ở Trung Viện một tháng chỉ kiếm được ba mươi văn tiền, ba tháng chưa đến một đồng bạc, đưa cho người khác 10 lạng bạc để vào, nếu không phải vì để học võ, thì thật là lãng phí quá rồi!

Cả căn nhà hai lầu nhỏ mà Nhị Ca đang ở, toàn bộ là đi thuê, bất quá cả năm cũng chỉ có bốn lượng bạc…

“Viên Lục Hô Hấp pháp!”

Lê Uyên đau lòng như muốn chảy cả máu, không dám phân tâm chút nào, buộc mình phải ghi nhớ sáu phương pháp hô hấp của Tôn Mập.

Nếu quên dù chỉ là phân nửa của một chiêu, thì thật sự muốn thổ huyết.

Dưới ánh trăng, Lê Uyên mồ hôi đổ đầy đầu, nhớ đi nhớ lại phương pháp hô hấp của Tôn Mập.

Nửa canh giờ đã trôi qua, cậu mới hít một hơi thật sâu, cái lạnh cuối thu đột nhiên ập đến.

“Đã ghi nhớ kĩ phương pháp Hô Hấp, về sau từ từ tập luyện.”

Lê Uyên không có ý định vào phòng, lợi dụng ánh trăng tìm một góc khuất gió trong sân, luyện lại phương pháp hô hấp thêm vài lần, sau đó ngồi xổm xuống lấy ra cuốn sách nhỏ Tôn Mập đã đưa cho.

“Quả nhiên, người có thể trở thành đầu bếp đứng đầu Trung Viện không thể xem thường như đám học việc kia…”

Xoa lấy bàn tay đang run rẩy, Lê Uyên trong lòng có chút lạnh lẽo.

Sau chuyện xảy ra tối nay, cậu không dám xem thường Tôn Mập nữa.

Nhị ca đưa mười lượng bạc, nhưng hơn một tháng cậu cũng không nhận được chút đãi ngộ nào.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng nếu những ngày qua không thể hiện được chút ít thiên phú, thì sợ rằng đến kỹ thuật hô hấp này tên mập cũng không truyền cho mình!

“Bạch Viên Phi Phong chùy!”

Thở ra một hơi, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn, Lê Uyên cẩn thận mở cuốn sách nhỏ ra.

Nhờ sự kiên trì của Lê Lâm, chủ nhân cơ thể trước đây cũng xem như đã biết chữ.

“Bên trong là đứng tấn, bên ngoài là dùng chùy, hô hấp chính là cốt lõi! Dùng phương pháp hô hấp thâm nhập vào kỹ năng đứng tấn và chùy pháp, đây chính là Nhập Môn!”

Lê Uyên âm thầm đọc từng chữ trong đầu.

Bên trong cuốn sách có những kỹ thuật đứng tấn và chùy pháp mà cậu đã học được mấy ngày qua, không thiếu một chiêu thức nào mà lại càng chi tiết hơn.

Ví như trong ngoài ba chiêu thức được Tần Hùng nhắc đến, cũng như nguồn gốc của Bạch Viên Phi Phong Chùy.

Bên ngoài có ba chiêu: sự phối hợp giữa tay và chân, liên kết giữa đầu gối và khủy tay, và sự phối hợp của vai và hông. Ba chiêu thức bên trong: kết hợp giữa tâm và trí, kết giữa giữa trí và khí, giữa khí và lực.

Khí trong ba chiêu bên trong ám chỉ đến phương pháp hô hấp, nếu thiếu Hô Hấp pháp, cho dù có được cuốn sách này thì cũng khó luyện được.

Đừng nói kết hợp đủ sáu chiêu này sẽ đạt được cảnh giới Thành Công, căn bản không có khả năng luyện được hết ba chiêu bên trong.

“Nhập Môn, Tinh Thông, Tiểu thành, Đại thành! Là bốn cảnh giới của Bạch Viên Phi Phong Chùy. Không biết cảnh giới đạt được của Tần Hùng và Tôn Mập là ở đâu?”

Lê Uyên mê mẫn, bỗng nhiên hưng phấn, nhìn thấy một chuyện rất thú vị:

“Có thể rèn luyện đến khi thân thể giống như vượn trắng, lúc đó mới có thể tích tụ máu, trở thành nội lực!”

Năng lượng bên trong!

Lê Uyên lật lại một lần nữa, phát hiện cuối cùng chỉ có một trang, không đề cập đến kỹ thuật chiến đấu, làm cậu có chút tiếc nuối.

“Bạch Viên Phi Phong chùy tuy dễ học nhưng khó thành thạo. nếu như xương cốt yếu kém, thì mỗi ngày phải đứng tấn ba canh giờ và luyện chùy pháp phải mất mười hai năm. Mất hai năm mới có thể Nhập Môn, lại mất thêm bảy năm mới Tinh Thông…

Nếu xương cốt ở mức trung bình thì mất nửa năm để Nhập Môn, còn nếu xương cốt thuộc hàng ưu việt thì hơn tháng đã có thể Nhập Môn.

Lê Uyên đóng sách lại.

Luyện tập mười tám chiêu thức của chùy pháp, chiêu thứ mười hai cũng phải mất hơn một canh giờ, lại phải đứng tấn ba canh giờ, học việc ở Trung Viện căn bản không thể có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy.

“Nếu cứ như này mà luyện tập, với khẩu phần ăn như trước kia của Trung Viện, cơ thể cũng sẽ không chịu nổi, chưa kịp luyện tập đã kiệt sức...”

Lê Uyên trong lòng thở dài, càng nóng lòng muốn rời khỏi Trung Viện.

Biết được các học việc của Tiền Viện đều phải luyện tập bốn canh giờ, cứ cách ba ngày sẽ được nghỉ một ngày, cậu không muốn làm lãng phí thời gian.

Nếu không nghỉ việc sớm, căn bản không có cách nào để luyện võ.

Ba đồng bạc do Nhị Ca cho đã tiêu hao hết vì không nhịn được chuyện muốn luyện võ.

“Việc luyện võ cũng quá khó khăn rồi, một môn võ như Bạch Viên Phi Phong Chùy lại không thể học được phương pháp chiến đấu, việc truyền thụ lại còn rất nhiều điểm.

Những điều này cũng chỉ mới là cơ sở thôi.

Thuốc bổ, đừng nói đến thuốc bổ, thịt còn không có để ăn, tiến độ này là quá chậm…”

Lê Uyên lẩm bẩm trong lòng, lại nhìn về hưởng căn phòng nhỏ vẫn sáng đèn, mơ hồ nhìn thấy thân hình to lớn của Tôn Mập trên cửa sổ giấy.

“Kỹ năng dùng đao ở mức Nhập Môn, hẳn đủ dùng?”

Ngủ tuy chưa đủ sáu tiếng, Lê Uyên đã rời khỏi giường chung, vẫn giữ nguyên quần áo như vậy mà đi ngủ, vừa đứng dậy thì sau lưng đã truyền đến âm thanh.

“Ngày nào ngươi cũng dậy sớm thế à?”

Giọng nói trầm thấp của Ngưu Quý vang lên.

“Thỉnh thoảng.”

Lê Uyên không quay đầu lại, đẩy cửa đi ra.

Một ngày se lạnh vào sáng sớm cuối thu, Lê Uyên khởi động làm ấm người, thư giãn gân cốt, sau đó mới đứng tấn và điều chỉnh nhịp hô hấp.

Kỹ thuật của Viên Lục Hô Hấp không quá khó, nhưng để điều chỉnh hơi thở trong bao năm qua thì làm sao dễ dàng?

Lê Uyên cố gắng rất nhiều lần, nhưng lại cảm nhận được cơn tức ngực, đứng nửa canh giờ cũng không thể kiên trì thêm.

“Người bình thường làm sao có thể thở giống như này?”

Ấn vào ngực, Lê Uyên đợi một lúc mới tiếp tục thử lại, sợ rằng bản thân sẽ ngạt thở.

Làm lại thêm vài lần, sắc trời đã sáng, trong phòng còn có thể nghe thấy những học việc khác đang mặc quần áo và rời giường.

“Ngươi định đi đâu?”

Nhìn thấy Lê Uyên rời khỏi sân, Ngưu Quý còn chưa làm xong việc riêng thấy vậy đã liền hỏi.

“Xin nghỉ!”

Lê Uyên trả lời một cậu và cầm theo chùy đi đến trước sân của Tôn Mập.

Gà đã gáy ba lần, Tôn Mập mới chịu ngáp một cái, đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Lê Uyên thì không khỏi giật mình:

“Ngươi tới đây làm gì? Ngươi nghĩ là đã được truyền kỹ thuật Viên Lục Hô Hấp Pháp nên không định làm việc đấy chứ?

“Đầu bếp Tôn, đệ tử muốn học nấu ăn từ ngài.”

Lê Uyên cúi đầu, khom người nói.

Thân là người học việc của Trung Viện, nếu muốn cải thiện bữa ăn và đãi ngộ thì không thể không đi theo Tôn Mập.

Vì vậy mà mấy ngày trước cậu đã có chuẩn bị, mua Trảm Cốt Đao của Đồ Tể là vì lý do này.

Vốn dĩ cậu định kết giao trước, nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, cậu nghĩ mình có thể thử một lần.

Cho dù không thành, để có thể được ăn no sống sót thì đổi lại là vài trận đòn, nhưng nó sẽ giải quyết được nhu cầu hiện giờ của cậu.

Nếu thân thể không được nuôi dưỡng tốt, không đảm bảo được dinh dưỡng, thì cho dù có thể đạt cấp độ Tinh Thông đối với chùy pháp, cũng sẽ không thể thi triển tốt.

“Muốn làm học việc chỗ Lão Tử? Ngươi muốn trèo cao đấy à!”

Tôn Mập vừa muốn mắng vừa cười, nhưng nghĩ tới sự hào phóng của Lý Lâm, hắn vẫn chừa ra một khoảng trống:

“Số tiền mà Nhị Ca nhà ngươi đưa không đủ để làm học việc của ta, phải có giá khác…”

Lê Uyên không nói gì, chỉ đưa tay ra sau lưng người kia.

“Vẫn chưa chịu đi?”

Tôn Mập trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, xua tay đuổi người đi, nhưng đột nhiên phải sửng sốt, cơn tức giận chợt dâng lên:

“Giỏi lắm Tiểu Tử, sao ngươi dám lấy đao của Lão Tử? Da ngươi căng lắm phải không?”

Xì!

Thứ vừa lấy được sau lưng Tôn Mập chính là thanh đao làm bếp, trước khi cơn giận nổi lên, Lê Uyên đã giơ tay lấy thanh đao ra.

Trên đường tới đây, cậu đã đến phòng bếp lấy thanh đao của Tôn Mập, đó là một vũ khí không hề thua kém chùy luyện công.

“Hừm?”

Tôn Mập sửng sốt, hắn làm đầu bếp đã hai mươi năm, nên có thị lực rất tốt:

“Tiểu tử nhà ngươi đã luyện qua đao công được mấy năm?”

Tôn Mập có chút kinh ngạc.

Đầu bếp của Trung Viện phụ trách cơm nước cho một trăm tám mươi người, thanh đao sử dụng cũng có liên quan không ít, đao chặt thịt kia cũng dài nửa mét, có bề mặt rộng, để người bình thường sử dụng cũng chưa chắc đã quen tay.

Nhưng cái tên Tiểu tử Lê Uyên kia, lại cầm thanh đao rất thuận tay, lại còn vung vẩy một cách thuần thục?

“Thưa Đầu bếp, đã luyện được vài năm.”

Lê Uyên cúi đầu mà trả lời.

Kiếp trước từng phục vụ Lão Đầu Tử, cậu tự nhiên biết chút ít về Đao Công để nấu ăn, nhưng có thể thành thạo được như vậy đương nhiên là nhờ vào việc đã Chưởng Ngự thanh Trảm Cốt Đao của Đồ Tể kia.

Đây cũng chính là lý do mà cậu đến đây.

“Giỏi lắm Tiểu Tử, thủ pháp này, cũng phải mất ít nhất ba bốn năm khổ luyện phải không?”

Nhìn Lê Uyên từ trên xuống dưới, cơn tức giận của Tôn Mập dần lắng xuống, nheo đôi mắt nhỏ lại:

“Ngươi còn nhớ hôm qua ta nói gì không? Với kỹ năng dùng đao của ngươi, không phải là không thể để ngươi làm thợ phụ, chỉ là...”

“Đa tạ Tôn đầu bếp…”

Lê Uyên đương nhiên biết hắn định nói gì, lập tức dùng hai tay dâng đao chặt thịt lên:

“Đệ tử chỉ mong được ăn no, còn lại đầu bếp cứ việc dặn dò!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương