Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 9 - Cấp một, đi tựa như bay
Chương 9: Cấp một, đi tựa như bay
Ở xưởng Rèn Binh Khí có rất nhiều viện, đãi ngộ của Trung Viện cũng tương đối bình thường, nhưng ở chỗ đầu bếp Tôn Mập thì sẽ được đối đãi tốt hơn so với chủ các viện khác.
Ngày nay, những người có thể tăng cân đều không phải là người bình thường.
Hạn hán đã ba năm, làm đầu bếp thì không sợ đói, câu nói là không phải là nói suông.
Lo việc ăn uống cho hơn trăm người, tùy tiện động tay một chút cũng có thể no nê, hơn nữa Tôn Mập còn có chỗ dựa vững chắc là ông chủ thứ hai Tôn Đỉnh.
Khi Tôn Mập vung chiếc mui lớn gọi Lê Uyên vào bếp, tất cả đám học việc đều đổ dồn ánh mắt về cậu, hâm mộ cũng có, ghen ghét cũng có.
Nhưng nhìn cậu suốt ngày chỉ bị sai vặt, thái rau rồi lại cầm thìa, lại có chút không khỏi cười cợt trên nỗi đau của người khác.
"Làm Trù Tử cũng không dễ dàng gì!"
Trước lò lửa lớn, Lê Uyên đổ mồ hôi đầm đìa, răng có chút đau nhức.
Ba cái nồi này so với mấy cái nồi đã từng nhìn thấy ở các bữa tiệc đám cưới của kiếp trước thì chúng có chút lớn hơn, nói là dùng mui nhưng không khác nào là dùng xẻng lớn cả.
Trước hết phải cắt bắp cải và củ cải trắng cho vào ba cái nồi rồi lại đảo chúng cho đều liên tục, có thể coi mấy ngày này cậu cũng đã gia tăng chút sức lực nhưng vẫn không ngăn được cánh tay đau nhức.
"Có vài phần kiên trì."
Tôn Mập đang dựa vào khung cửa: "Nhớ trộn đều. Cái bên trái thì không sao, nhưng hai cái còn lại phải cẩn thận hơn, nếu nhão thì...ừm hừm…"
Ở xưởng Rèn Binh Khí, chỉ có hắn là không có thợ phụ, không phải vì trong xưởng không có người, mà vì hắn không muốn để cho người khác đến đây chia phần béo bở.
Người học việc, thì không giống như vậy.
Tôn Mập quan sát một lúc cũng biết định làm gì, cảnh cáo một câu, cầm theo thanh đao đi về phía phần ăn nhỏ, Lê Uyên chú ý nhìn xem thủ pháp Đao Công.
Nhưng chỉ liếc nhìn một cái đã bị Tôn Mập kéo rèm lại.
"Phần ăn nhỏ này là của ông chủ Tào..."
Tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng có thể ngửi được mùi vị được truyền đến từ nơi đó, Lê Uyên cảm thấy dạ dày đang sôi sục lên, hốc mắt có chút nóng.
Cơ thể của Tôn Mập chính là nhờ vào việc chế biến khẩu phần ăn nhỏ đó, nó chỉ dành cho ba người chủ cùng gia quyến ở Hậu Viện, có rất nhiều thịt cá gà vịt thơm ngon, mùi thơm ngào ngạt.
"Thật sự đã quá rõ ràng, đơn giản, không cần phải che giấu..."
Đi vòng quanh ba cái nồi lớn, Lê Uyên đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng thở dài.
Chưa bàn đến phần ăn nhỏ của ông chủ, ba chiếc nồi lớn ở trước mặt đều không giống nhau, bên trái hầu như chỉ dùng nước để nấu, chính là nồi nấu cho bọn cậu ăn, hầu như không có chất béo, gia vị nhiều muối nên mùi sẽ nồng.
"Ồ!"
Xoay chuyển cánh tay đau nhức, Lê Uyên hít một hơi thật sâu, vừa thử Viên Lục Hô Hấp pháp cùng kỹ thuật đứng tấn.
Tấm màn nhỏ ngăn cản cậu lại, đương nhiên cũng ngăn Tôn Mập theo.
"Đứng tấn, Chùy pháp, Hô Hấp pháp… Ngoài trừ kỹ thuật chiến đấu chưa được nhìn thấy, ba thứ này hẳn phải có liên quan đến nhau..."
Trong phòng bếp đầy khói lửa, nhưng ánh mắt của Lê Uyên lại rất sáng.
Việc thay đổi binh khí mỗi ngày để Chưởng Ngự, ngày đầu tiên được làm việc ở phòng bếp, cậu đã sử dụng Trảm Cốt Đao, ngay cả khi không Chưởng Ngự Chùy luyện công thì cấp độ Tinh Thông Phi Phong chùy pháp cũng không đạt được, nhưng những gì học được thì vẫn còn tồn tại.
Thừa dịp Tôn Mập không ở đây, Lê Uyên mới dám nghỉ ngơi và suy nghĩ làm thế nào để thành thạo kỹ thuật Viên Lục Hô Hấp pháp.
Cái này đồng dạng với việc đi câu cá ở kiếp trước, ba cái nồi nấu ăn cũng đã chuẩn bị xong, Tôn Mập lại như thường lệ đem khẩu phần ăn đến Hậu Viện.
Công việc chuẩn bị bữa ăn còn lại đương nhiên rơi vào tay Lê Uyên.
"Lê Ca, ngươi như vậy được vào phòng bếp à? Đây không phải là việc tốt sao?"
"Hừ! Cái tên Tôn Mập có tài cho tay vào mông, hắn mò được không ít thứ béo bở, thật đáng chết!"
"Muốn được một ít thịt, ưm..."
…
Đến giờ cơm thì Trung Viện là nơi náo nhiệt nhất, các học việc cùng các thợ phụ những viện khác bắt đầu ồ ạt tiến vào, thập phần náo nhiệt.
Lê Uyên tay rất vững vàng, không hề bắt chước bác gái ở nhà ăn trong kiếp trước.
Đã không có chất béo lại chỉ có nước và gạo thêm bánh làm từ bột mì, ăn không đủ no sao đủ làm việc.
Được làm thợ phụ ở phòng bếp đã không hề dễ dàng, mới đó đã nửa ngày trôi qua, so với những học đồ khác thì cậu còn mệt mỏi hơn, nhưng sau buổi trưa, Lê Uyên đã có được một bữa thịnh soạn nhất trong đời.
Hai cái bánh ngô, một cái bánh bao, một chén lớn rau luộc, nửa bát thịt mỡ, kèm hai quả trứng!
"Ba yếu tố cần thiết để tăng chiều cao, hiện còn thiếu sữa!"
Trong sân nhỏ, Lê Uyên cảm thấy mình đang chảy nước miếng.
Hơn một tháng nay, ngoại trừ thỉnh thoảng mua một ít thịt vụn và vài quả trứng được Nhị ca đưa cho, cậu thật sự không có nhiều món béo bổ để bồi dưỡng.
Đến mức bây giờ nhìn thấy hai miếng mỡ, nước miếng còn tiết ra nhanh hơn.
Nhìn bộ dáng của cậu, Tôn Mập hài lòng gật đầu:
"Ăn đi."
Lê Uyên xắn tay áo lên ngấu nghiến như hổ đói, bánh bao nhúng vào canh thịt có chút ngọt ngào.
Lê Uyên thậm chí còn cảm thấy có chút hài lòng sau khi ăn một bát thịt mỡ như vậy, thứ mà kiếp trước cậu thậm chí còn không thèm nhìn tới.
"Đa tạ đầu bếp."
Cảm nhận được ánh mắt của Tôn Mập, Lê Uyên vội lau miệng.
Đủ cơm đủ áo thì phải biết lễ tiết, đủ ăn đủ mặc thì biết vinh nhục, đói thì chỉ còn da bọc xương, mọi vinh nhục cũng sẽ như mây bay.
"Ừm."
Tôn Mập chắp tay đi đi lại lại, nghiêng đầu nhìn Lê Uyên, liền biết ý đứng dậy ngay sau lưng và cúi đầu, trái ngọt cũng đã ăn thì phải biết quy cũ.
"Ngươi không được xem là Thợ phụ của xưởng, vì vậy tiền lương hàng tháng của ngươi tự nhiên sẽ giống như trước, hơn nữa còn phải làm những công việc khác!"
Tôn Mập đối với thái độ của Lê Uyên rất hài lòng, sau khi khiêu khích cũng hạ giọng đi nhiều:
"Những thứ khác ta không dám nói, những thứ béo bở ở nhà bếp không thiếu phần ngươi, chỉ cần ngươi tuân thủ quy cũ, nguyện ý làm việc, trong vòng hai tháng, xương cốt của ngươi, ta liền có thể giúp bồi dưỡng!"
"Đa tạ đầu bếp!"
Vẻ mặt Lê Uyên đầy cảm kích, trong lòng cảm thấy chắc chắn.
Cái này, như vậy là đủ rồi.
…
…
Vù...
Cuối thu đã qua, trời cũng chuyển lạnh, gió bắc thổi đến trong đêm, để lại cho huyện Cao Liễu trong ngoài một vùng trắng xóa mênh mông.
Mùa đông ảm đạm nhưng lại là thời điểm sôi động nhất trong năm ở Sài Ngư Phường.
Dưới những chiếc lều dựng bằng vải thô, có củi và cá, thậm chí cả những người bán than ở các thị trấn lân cận cũng đang lớn tiếng rao bán hàng hóa.
Dòng người nối đuôi nhau đi lại tấp nập từ các thành khu khác đổ về.
Củi, gạo, dầu và muối, củi đứng hàng đầu và là vật dụng không thể thiếu của mỗi gia đình, nhất là vào mùa đông, nếu không có đủ củi thì khó có thể tồn tại.
Những năm trước, nhà nào cũng chuẩn bị củi sớm trước khi mùa đông đến nhưng năm nay tuyết rơi dày đặc khiến không khí lại càng sôi động hơn những năm trước.
Thậm chí còn có người từ trong thành đến đây mua sắm.
Khi trở nên đông đúc hơn, đương nhiên sẽ có nhiều người bán hàng hơn và nhiều ngư dân đến đây để bán mẻ cá cuối cùng trong năm của họ.
"Lê ca vất vả rồi, trời vừa sáng đã định đưa đến tận xưởng cho huynh rồi."
"Lê ca đi thong thả!"
"Lê ca, chỗ tôi còn có hơn chục con Bổng Hoa Ngư, huynh có cần không?"
…
Tại chợ Đông ở Sài Ngư Phường, một đám đông buôn bán đang vây quanh người thiếu niên trẻ trong bộ áo gai dày dặn.
Ngó qua thì người thiếu niên này tầm mười lăm mười sáu tuổi, tuy rằng không cường tráng lắm, nhưng thân hình xương cốt cũng không kém so với đồng trang lứa, màu da có hơi sẫm, nhưng đôi mắt lại rất sáng, tạo cho người khác một cảm giác già dặn khôn khéo.
Đây đương nhiên là Lê Uyên.
"Làm phiền đến chư vị rồi, hôm nay chỉ mua mấy món này thôi."
Lê Uyên chỉ mua một mẻ cá và than rồi bỏ đi bất chấp sự nhiệt tình của những người bán hàng.
Vì vô tình bộc lộ tài tính toán của mình nên Tôn Mập đã dẫn cậu đi mua sắm cho Trung Viện, lần này thậm chí còn để cậu tự mình đi mua.
“Chỗ của Sài Bang và Ngư Bang đều có đầy đủ mặt hàng, số lượng nhiều nhưng giá cũng cao, mua ở chợ nhỏ có thể tiết kiệm được một hai phần. Đáng tiếc đây là phần của Tôn Mập, động tới có khi bị chặt thành khúc.
Lê Uyên nhét số bạc vụn còn lại vào trong ngực, hết sức cẩn thận, vào mùa đông, ở Sài Ngư Phường cá rắn hỗ tạp, việc trộm cắp thỉnh thoảng cũng xảy ra.
Sờ vào chiếc chùy cỡ nắm tay ở lưng dưới, Lê Uyên cảm thấy đã bình tĩnh lại.
"Việc đứng tấn múa chùy, lại có thể duy trì Viên Lục Hô Hấp pháp trong toàn bộ quá trình, vài ngày tới hẳn có thể tiến đến Nhập Môn."
Căn cốt của cậu đã ở mức xấp xỉ trung bình, nhưng với sự hỗ trợ của cấp độ Tinh Thông Phi Phong Chùy pháp, thì việc luyện võ cùng bồi dưỡng căn cốt cũng đã gần bằng nhau, đã hơn một tháng trôi qua, việc Nhập Môn không còn khó khăn nữa.
Lúc này, bên dưới bộ áo gai dày dặn là cơ bắp và xương cốt của cậu đã khá rắn chắc.
"Lê ca lại đến đấy à?"
Người bán hàng nhỏ ở góc đường trông thấy Lê Uyên đến liền chào hỏi:
"Chỗ ta đang có một số đồ tốt, huynh xem thử Tôn sư phụ có cần gì không?"
Sài Ngư Phường nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mỗi cửa hàng chỉ có vài người mua hàng, Lê Uyên tuy không hay lui tới nhiều nhưng những chủ cửa hàng vẫn sẽ nhận ra cậu.
"Tôn sư phụ chỉ dặn ta mua nguyên liệu nấu ăn và than, cái này của ngươi..."
Lê Uyên liếc nhìn gian hàng, người chủ bày biện cực kỳ lộn xộn, nào là gia vị, cá muối và thịt khô, ngoài ra còn có một số thứ lặt vặt không biết từ đâu sưu tầm được.
"Hả? Giày này từ đâu ra?"
Thần sắc Lê Uyên có chút kỳ lạ, đó là một chiếc giày bằng da màu đen, ở mũi bàn chân có hai lỗ rõ ràng.
Nhìn thấy chiếc giày, người chủ tỏ vẻ không vui: “Cái này của Lưu Lại Tử nhặt được, giày nát này ở đâu đó trong ngõ sau, đòi sống đòi chết kêu ta bán hộ, nhưng chỉ có một chiếc, huynh nói xem chuyện này là sao chứ hả?"
"Chất liệu ổn, nhưng vết thủng hơi lớn."
Lê Uyên tùy ý cầm lấy xem xét, trong mắt hiện ra bạch quang.
[Giày Ô Da Lục Hợp (Cấp một)]
[Loại giày được may từ sáu loại da khác nhau, bởi vì có loại da Hắc Tuyến Linh Xà mà có thể miễn cưỡng coi như sản phẩm chất lượng tốt...]
[Yêu cầu của Chương Ngự: Tứ chi đầy đủ]
[Hiệu quả của Chưởng Ngự: Đi tựa như bay (phải)]
Giày cấp một!
Tim Lê Uyên đập thình thịch.
Trong hai mươi ngày kể từ khi được vào phòng bếp, cậu đã ra ngoài bảy tám lần trước đó, gần như đã đi khắp Vĩnh Thịnh Khu và Sài Ngư Phường, đã tiếp xúc với lượng lớn binh khí, nhưng đều không có cấp độ, đây là lần đầu gặp được.
"Hừm."
Ông chủ vẻ mặt không cam lòng:
"Rõ là một đôi giày tốt, nhưng chỉ có một chiếc, tình trạng lại tệ như vậy, tên khốn Lưu Lại Tử kia nhất quyết bán cho ta một đồng bạc, huynh cần thì cứ lấy đi, trả cho ta một đồng bạc là được..."
Lấy quỷ gì tin ngươi!
Lê Uyên xua tay, ném chiếc giày trở lại quầy hàng.
Đầu năm nay làm việc không tốt, đồ dùng hàng ngày rất có giá trị, nhưng rõ ràng không thể bán một chiếc giày nát với giá một đồng bạc, điều này là không có khả năng.
"Một đồng bạc là với người khác, còn nếu là Lê ca muốn mua thì bốn mươi văn tiền là được."
Ông chủ tỏ ra đau khổ.
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì giữ lại cho riêng mình đi."
Lê Uyên đã có chút động tâm nhưng vẫn mặc cả:
"Nhìn này, Tôn sư phụ bảo ta mua một ít gia vị. Ta vốn định đến Vĩnh Thịnh Khu xem thử, nhưng xem ra số gia vị này ở cửa hàng ngươi cũng coi như tạm được..."
"Lê ca thật tinh mắt, số gia vị ở đây đều là hàng thượng phẩm đó."
Ông chủ mặt mũi đầy vẻ kinh hỉ, cuối cùng cũng đem chiếc giày kia đưa qua như món quà tặng kèm.
Vù!
Trong không gian tối tăm của Chưởng Binh Lục, trên một kệ đá nhỏ màu xám có đặt thanh Trảm Cốt Đao cùng những binh khí không có cấp độ khác, chiếc giày rách cũng xuất hiện cùng chỗ.
"Món đồ cấp một đầu tiên!"
Ngẩn đầu nhìn lên bản đồ sao vừa lóe sáng của Chưởng Binh Lục, Lê Uyên lại cảm thấy hơi đau đầu.
Một nghìn cân thép, trăm lượng bạc trắng, một lượng hoàng kim là điều kiện cần có để thăng cấp cho Chưởng Binh Lục lên cấp hai, giờ phút này cậu căn bản không dám nghĩ tới.
Nghèo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook