Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 22:
Nó thật sự vô cùng nhẹ nhàng, khe khẽ giống y như tiếng của một con mèo kêu vậy, quả thực là mềm mại không thôi, và ngay vào lúc âm cuối vang lên, nó tựa như nàng đã sắp khóc nức nở lên vậy. Bất kể là ai nghe được đi chăng nữa, thì hắn cũng có thể có đủ tự tin để khẳng định rằng xương cốt trong người của người đó nhất định là sẽ mềm nhũn ra hết cho mà xem.
Diệp Dục đột nhiên giống như bị đóng đinh ở chân vậy, hắn vẫn cứ đứng yên tại một chỗ không nhúc nhích trong một khoảng thời gian.
Đây chính là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy cực kỳ thống hận năm cái giác quan nhạy bén của người tu đạo, bởi vì chính vào lúc này đây hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh môi lưỡi của hai người bên trong dây dưa với nhau không dứt, đầu lưỡi quấy loạn ở bên trong khoang miệng, còn có tiếng nước dâm mỹ vang lên nữa. Thậm chí hắn còn nghe được cả những âm thanh khi cơ thể hai người giao hợp phát ra tiếng bạch bạch. Nàng rất ngoan, ôm chặt lấy thân thể của người kia, khi bị cho vào quá sâu cũng sẽ không giãy giụa, chỉ đơn giản là phát ra tiếng khóc mềm mại và rên rỉ nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó những âm thanh dụ người ấy đã nhanh chóng bị người kia chiếm lấy toàn bộ môi răng. Hắn nghe thấy người kia nhỏ giọng bảo nàng mở chân ra, thân mật ở bên tai nàng mà gọi nàng hai tiếng bảo bối.
Hắn có thể dễ dàng nhận ra được, đây chính là giọng nói của Lâm Tử Lạc, thật sự không thể ngờ tới người hiện đại đang ở trong đó làm chuyện khó nói ấy với Bạch Mộc vậy mà lại là Lâm Tử Lạc.
Diệp Dục không biết bản thân hắn về phòng như thế nào và bằng cách nào, hắn yên tĩnh nằm ở trên giường, không muốn luyện kiếm cũng không muốn làm gì cả, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát và đau đớn, giống như xương cốt đều đang đau đớn, buốt giá đến tê tái.
Hắn cố gắng ép bản thân mình phải nhắm chặt mắt lại.
Vào lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu vì sao mà hắn lại cảm giác được có người nào đó đang lén lút hôn lên môi của hắn, hương thơm thoang thoảng và dễ chịu ở trên người của người đó, đôi môi mềm mại, mơn trớn, dịu dàng và nóng ấm, lúc này mùi hương cơ thể của hai người đồng thời triền miên truyền qua cho nhau, đi qua nơi giao thoa giữa môi của hai người. Cánh tay của nàng đặt ở trên sườn mặt của hắn, mềm mại, mềm như một miếng đậu hũ non vậy. Đầu lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau không rời, hắn cảm giác được thân thể của nàng mềm mại và nhẹ như bông đè ở trên ngực của hắn, tay nàng vỗ về chơi đùa với lồng ngực săn chắc của hắn.
Hắn ban đầu vốn có ý định muốn đẩy nàng ra, nhưng sau đó lại bắt đầu không kiềm chế được bản thân mà ngày càng thêm lún sâu vào nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt này. Trong đầu của hắn bây giờ chỉ có một ý muốn là được đè nàng ở dưới thân, ấn chặt nàng vào lòng ngực, làm đến khi nàng không chịu được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng kêu lên, van xin hắn tha cho thì mới thôi.
Hắn duỗi tay, đột nhiên ôm lấy cơ thể của nàng, mang theo sự trừng phạt hung hăng mà gặm cắn đôi môi đã có chút sưng tấy lên của nàng, hung khí phía dưới chợt cắn vào hoa huyệt mềm mại của nàng, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hắn cắm mạnh vào, đau đớn ủy khuất cắn chặt môi kìm hãm tiếng rên rỉ nỉ non.
“Diệp Dục, a…ngươi nhẹ một chút.”
Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, cắn vào vành tai nõn nà của nàng.
“Bạch Mộc……”
Diệp Dục mở choàng mắt, hắn không thay quần áo mà đã nằm lên giường, cửa sổ vẫn còn mở toang. Quần áo trên người hắn bây giờ trông xộc xệch và lôi thôi vô cùng, dưới thân hắn thì là một mảnh hỗn độn, côn thịt cương cứng, trướng đến phát đau ——cho dù hắn có ở tuổi dậy thì thì cũng không bị xao động đến mức độ như vậy.
Hắn thở dài một hơi, đưa mắt nhìn lòng bàn tay của mình.
Bạch Mộc, Bạch Mộc.
Diệp Dục đột nhiên giống như bị đóng đinh ở chân vậy, hắn vẫn cứ đứng yên tại một chỗ không nhúc nhích trong một khoảng thời gian.
Đây chính là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy cực kỳ thống hận năm cái giác quan nhạy bén của người tu đạo, bởi vì chính vào lúc này đây hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh môi lưỡi của hai người bên trong dây dưa với nhau không dứt, đầu lưỡi quấy loạn ở bên trong khoang miệng, còn có tiếng nước dâm mỹ vang lên nữa. Thậm chí hắn còn nghe được cả những âm thanh khi cơ thể hai người giao hợp phát ra tiếng bạch bạch. Nàng rất ngoan, ôm chặt lấy thân thể của người kia, khi bị cho vào quá sâu cũng sẽ không giãy giụa, chỉ đơn giản là phát ra tiếng khóc mềm mại và rên rỉ nhẹ nhàng, nhưng ngay sau đó những âm thanh dụ người ấy đã nhanh chóng bị người kia chiếm lấy toàn bộ môi răng. Hắn nghe thấy người kia nhỏ giọng bảo nàng mở chân ra, thân mật ở bên tai nàng mà gọi nàng hai tiếng bảo bối.
Hắn có thể dễ dàng nhận ra được, đây chính là giọng nói của Lâm Tử Lạc, thật sự không thể ngờ tới người hiện đại đang ở trong đó làm chuyện khó nói ấy với Bạch Mộc vậy mà lại là Lâm Tử Lạc.
Diệp Dục không biết bản thân hắn về phòng như thế nào và bằng cách nào, hắn yên tĩnh nằm ở trên giường, không muốn luyện kiếm cũng không muốn làm gì cả, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát và đau đớn, giống như xương cốt đều đang đau đớn, buốt giá đến tê tái.
Hắn cố gắng ép bản thân mình phải nhắm chặt mắt lại.
Vào lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu vì sao mà hắn lại cảm giác được có người nào đó đang lén lút hôn lên môi của hắn, hương thơm thoang thoảng và dễ chịu ở trên người của người đó, đôi môi mềm mại, mơn trớn, dịu dàng và nóng ấm, lúc này mùi hương cơ thể của hai người đồng thời triền miên truyền qua cho nhau, đi qua nơi giao thoa giữa môi của hai người. Cánh tay của nàng đặt ở trên sườn mặt của hắn, mềm mại, mềm như một miếng đậu hũ non vậy. Đầu lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau không rời, hắn cảm giác được thân thể của nàng mềm mại và nhẹ như bông đè ở trên ngực của hắn, tay nàng vỗ về chơi đùa với lồng ngực săn chắc của hắn.
Hắn ban đầu vốn có ý định muốn đẩy nàng ra, nhưng sau đó lại bắt đầu không kiềm chế được bản thân mà ngày càng thêm lún sâu vào nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt này. Trong đầu của hắn bây giờ chỉ có một ý muốn là được đè nàng ở dưới thân, ấn chặt nàng vào lòng ngực, làm đến khi nàng không chịu được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng kêu lên, van xin hắn tha cho thì mới thôi.
Hắn duỗi tay, đột nhiên ôm lấy cơ thể của nàng, mang theo sự trừng phạt hung hăng mà gặm cắn đôi môi đã có chút sưng tấy lên của nàng, hung khí phía dưới chợt cắn vào hoa huyệt mềm mại của nàng, nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị hắn cắm mạnh vào, đau đớn ủy khuất cắn chặt môi kìm hãm tiếng rên rỉ nỉ non.
“Diệp Dục, a…ngươi nhẹ một chút.”
Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng, cắn vào vành tai nõn nà của nàng.
“Bạch Mộc……”
Diệp Dục mở choàng mắt, hắn không thay quần áo mà đã nằm lên giường, cửa sổ vẫn còn mở toang. Quần áo trên người hắn bây giờ trông xộc xệch và lôi thôi vô cùng, dưới thân hắn thì là một mảnh hỗn độn, côn thịt cương cứng, trướng đến phát đau ——cho dù hắn có ở tuổi dậy thì thì cũng không bị xao động đến mức độ như vậy.
Hắn thở dài một hơi, đưa mắt nhìn lòng bàn tay của mình.
Bạch Mộc, Bạch Mộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook