Ngày hè oi bức, hôm nay cả hậu cung cũng bị nhiệt khí nung nóng cả người.
Vì quá đông đúc, hậu cung Đại Nghiêu so với nơi khác chỉ có nóng hơn, ngay cả các giải pháp giảm nhiệt cũng ít có tác dụng, một số phi tần vì không chịu nổi nóng nực và nhàm chán, tự nghĩ cách hạ nhiệt.
Trong Mai Tân cung, một vài phi tần là nam tử cao lớn để trần cánh tay, đang nằm uống nước mơ chua và hóng mát ở dưới cây đại thụ.
Toàn bộ Nghiêu Quốc đều biết, hoàng đế Nghiêu Quốc khẩu vị đa dạng, bất luận là nam hay nữ, ai cũng không từ chối, trong hậu cung có đủ loại mỹ nhân, nam tử cao to oai hùng cũng không phải là hiếm.
Thời điểm mấy tên nam tử lười biếng nói chuyện phiếm, từ hành lang cách đó không xa, đột nhiên có tiếng bước chân, gió cỏ lay động đình viện, tựa như có một con bướm vô hình đang bay qua, mấy tên nam tử quay đầu nhìn theo, từ hành lang kia là một bóng dáng trắng tuyết đang chậm rãi đi tới.
Thật khó để miêu tả tình huống này.
Người nọ ăn mặc một thân áo trắng tinh không tì vết, chất liệu mỏng nhẹ, làn váy theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động, giống như hoa sen trắng đang nở quanh người, vạt áo không biết làm từ chất liệu gì, từng tia ánh bạc lẫn vào trong viền áo đung đưa nhè nhẹ, hắn chỉ lẳng lặng ở chỗ kia, nét mặt thờ ơ, giống như tiên tử thoát tục giáng trần, người nào nhìn thấy cũng thất thần.
Toàn bộ đình viện yên tĩnh trong phút chốc.
Tiếng gió thổi nhẹ, tiếng chuông từ đâu đó vang lên mơ hồ, như là theo từng bước chân của người nọ, rung động nhân tâm.
Người nọ từ đình viện đi ngang qua, cũng không dừng chân, chỉ thản nhiên như có như không, liếc nhìn những nam tử dưới tàng cây.
Một cái liếc mắt khuynh thành.
Mấy tên nam tử tay chân cứng đờ, tim như chợt dừng đập.
Khoảng thời gian yên tĩnh này như kéo dài vô tận, chỉ đến khi bóng dáng bạch y đã rời đi, mới có người dần dần khôi phục thần trí, nhìn nhìn khắp nơi rồi do dự hỏi: "Chuyện vừa nãy! ! Thật sự có người đi qua sao? Hay là ta đang nằm mơ?"
Những người khác cũng đều chậm rãi phản ứng lại, nhìn nhau, hơi có nghi ngờ hỏi: "Đó là nam tử? Cũng là người trong hậu cung?"
"Là ai? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy?"
Mấy tên nam tử lúc này mới thoái khỏi trạng thái kinh sợ, cảm giác cứ quái dị, chỉ là nghĩ đến thôi cũng nhịn không được cả người tê dại.
Nhan sắc khiến người ta vừa sợ vừa mê kia là ai?
Từ khi vào cung đến, Thu Minh Thù rất ít rời khỏi tẩm cung của mình, hắn làm như không có gì, đi lại trước mặt người khác, cũng không ai nhận ra Thu Minh Thù, tất nhiên có người vẫn biết không lâu trước đây, hoàng đế đã từng nạp Thù Ngọc công tử của Trình quốc làm phi, nhưng hậu cung lại quá nhiều người, các phi tử cũng không rõ vị Thù Ngọc công tử có dáng vẻ gì.
Đây cũng là nguyên nhân mà mấy tên nam tử hậu cung nhìn thấy người nhưng lại nhận không ra Thu Minh Thù.
Thu Minh Thù vừa kết thúc việc đi lang thang trong hậu cung hôm nay, mau chóng về Hòe Ngọc Cung.
Lần này đi dạo tuy rằng đi không đi nhiều nơi, gặp cũng không nhiều người, nhưng tóm lại vẫn có thu hoạch.
Không tính Tú Hạ đã tăng giá trị kinh diễm cho hắn, một đường này tổng cộng gặp bảy người, hai hộ vệ tuần tra trong hậu cung, bốn nam tử ngồi dưới tàng cây hóng mát, còn có một tỳ nữ hầu hạ bên người của bọn họ, tuy hậu cung này có chút kỳ lạ, không rõ bốn nam tử kia có thân phận gì, nhưng Thu Minh Thù tạm thời không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện này.
Thứ làm hắn để ý chính là, hắn vừa rồi kiếm được 6 điểm giá trị kinh diễm.
Hơn nữa từ lúc đạt được giá trị kinh diễm ở Tú Hạ, cùng với lúc đầu bị trừ bớt, hắn hiện tại có tổng cộng tám điểm giá trị kinh diễm.
Số điểm này cũng đủ để hắn thử thăng cấp một chút thuộc tính cơ bản.
Đáng nói là, hắn tổng cộng thấy bảy người, lại chỉ có sáu điểm, trong đó có một người hộ vệ chất phác là không cộng giá trị kinh diễm.
Thu Minh Thù trước khi ra khỏi Hòe Ngọc Cung đã cẩn thận chải chuốt, tuy rằng hắn cũng không thích bộ dáng nhu nhược mảnh khảnh, nhưng hắn vẫn có thể phán đoán ra giá trị của nhan sắc nguyên chủ, trong thời đại này, gương mặt của Thu Minh Thù chắc chắn là xinh đẹp, nhưng cho dù tính như vậy, hắn cũng không có cách nào bảo đả gương mặt này có thể khiến mọi người sinh ra cảm giác kinh diễm.
Vì vậy mỗi người sẽ có hiệu quả khác nhau.
Thu Minh Thù không quan tâm việc có người không bị nhan sắc của hắn ảnh hưởng, với hắn mà nói giá trị kinh diễm càng nhiều càng tốt, nhưng hắn nhưng hắn vẫn có cách để thu thập điểm từ người khác.
Hiện tại hắn càng muốn thử giá trị kinh diễm này có tác dụng gì với cây kỹ năng.
Trở lại trong phòng, hắn bảo tỳ nữ Tú Hạ ra ngoài, đóng chặt cửa phòng, Thu Minh Thù xác định sẽ không có người quấy rầy, hắn ngồi xuống trên giường, triệu hồi bản đồ sao, nhìn chằm chằm số liệu góc phải bên dưới một lát, rồi lại nghiêm túc nhìn về phía bảy nhánh thuộc tính căn bản.
Thể chất, sức mạnh, trí lực, khéo léo, sáng suốt, dẻo dai, may mắn.
Lần đầu thăng cấp thuộc tính, chỉ cần 5 điểm giá trị kinh diễm, Thu Minh Thù có 8 điểm, tạm thời chỉ có cơ hội thăng cấp một lần, hắn cũng đã xác định phương hướng thăng cấp từ đầu, cho nên không có suy nghĩ quá nhiều, tầm mắt hắn chuyển qua chữ "Thể chất" trên ngôi sao ẩn, khẽ chuyển động suy nghĩ, cộng 5 điểm giá trị kinh diễm, thắp sáng ngôi sao kia.
Ánh sao nhấp nháy sáng lên, bỗng chốc biến thành một ngôi sao thật dừng ở trên người Thu Minh Thù, được ánh sao chiếu sáng, hắn nhắm mắt lại, như là rửa sạch cơ thể, dần dần nhận ra biến hoá từ bên trong.
Bằng mắt thường không thể nhìn thấy khác biệt, mà sự thay đổi đến từ bên trong, nó thong thả thay đổi thể chất, giống như là có một bàn tay vô hình đang nắn lại thân hình của hắn, lực tay nhẹ nhàng, thậm chí làm hắn mơ màng sắp ngủ, cơ thể cũng trở nên nặng nề, hô hấp cũng——
Không đúng.
Thu Minh Thù nhíu chặt lông mày, vội vàng giãy giụa mở hai mắt, hắn muốn đứng dậy từ trên giường, nhưng mà cơ thể lại không có sức lực, tuy rằng lúc trước cơ thể này không tính là quá tốt, đi lại trong cung nhiều lúc sẽ bị choáng váng thở dốc không thôi, nhưng hắn cảm giác trạng thái hiện tại rõ ràng kém hơn không ít, lúc này đừng nói là đi lại, muốn đứng lên cũng là vấn đề.
Rõ ràng hắn chọn tăng thuộc tính cơ bản của thể chất, tại sao lại biến thành như thế này?
Thu Minh Thù hoảng hốt, khi hắn ý thức được thì không kịp nữa rồi, cảm giác ớn lạnh xông lên lồng ngực, hắn che miệng ho ra tiếng, máu đỏ tươi rơi xuống theo khe hở ngón tay, từng giọt nhuộm đỏ vạt áo.
Tầm nhìn tối đen, Thu Minh Thù say sẩm mặt mày, không kịp nghĩ ra biện pháp gì, cả người choáng váng mất đi ý thức, mềm mại ngã trên giường.
·
Hệ thống này thực sự là một cái bẫy.
Khoảnh khắc tỉnh lại, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Thu Minh Thù.
Hắn nghĩ không ra mình đã sai ở đâu, rõ ràng hắn lựa chọn thể chất, tại sao đến khi thăng cấp, hắn ngược lại phun ra một bụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ thể chất không phải là thể chất chuyển biến tốt, mà là kém?
Nghĩ đến đây, nét mặt Thu Minh Thù có chút bất ngờ, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Bởi vì hắn phát hiện những điều hắn suy nghĩ, cân nhắc theo thói quen của mình là quá phiến diện, cái hệ thống không đứng đắn này, và ý nghĩa của hai từ "Thể chất" rất khác với những gì hắn nghĩ.
Tư duy càng ngày càng rõ ràng, ý thức cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, Thu Minh Thù không mở mắt, nhịn không được ở trong đầu lớn tiếng gọi hệ thống, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Lúc trước Thu Minh Thù không phải không hỏi về hiệu quả của kỹ năng trên bảy nhánh cơ bản, khi đó hệ thống giả chết không trả lời, hiện tại nó cuối cùng cũng hiện ra, nói: "Thể chất là chỉ thuộc tính ốm yếu của ký chủ, thuộc tính ốm yếu có trợ giúp ký chủ nhào nặn hình tượng của mình, căn cứ vào tư liệu cùng kinh nghiệm, thuộc tính ốm yếu thích hợp có thể trợ giúp ký chủ đạt được giá trị kinh diễm.
"
Thu Minh Thù: "! ! "
Thì ra là hắn bị đùa giỡn.
Hắn cực khổ hơn nửa ngày đi tích cóp giá trị kinh diễm, hy vọng có thể cải thiện thân thể ốm yếu gió thổi cũng bay này, ai ngờ hiện tại, đừng nói gió thổi liền ngã, đứng lên cũng không nổi.
Thu Minh Thù cực kì nghi ngờ hệ thống này không phải cái gì mà họa quốc Yêu Phi, chỉ đơn giản là để tra tấn.
Phải mất một thời gian dài để thích ứng với cơ thể vô lực này, Thu Minh Thù thở dài, ở trong đầu hỏi: "Ta bỏ thăng cấp, có thể khôi phục thể trạng như trước không?"
Hệ thống im re.
Thu Minh Thù cũng trầm tư một lát, lại hỏi: "Rốt cuộc thuộc tính nào mới là tăng cường thể chất? Dẻo dai? Hay là sức mạnh?"
Hệ thống vẫn im re.
Thu Minh Thù lần này chắc chắn rằng, trừ khi hắn chủ động thăng cấp, tự tìm hiểu tác dụng của các thuộc tính, hệ thống sẽ không cho hắn bất cứ đáp án nào.
Chuyện này cũng thật là! !
Thu Minh Thù, nhịn không được nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó hắn cảm thấy cổ họng có vị ngọt, một vệt máu tươi lại chảy xuống dưới theo khóe môi.
Thu Minh Thù: "! ! "
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sắp sửa thành túi máu di động.
Hắn suy yếu mà mở mắt, vừa lúc thấy Tú Hạ đang đứng ở bên ngoài mép giường.
"Nương nương!" Thấy Thu Minh Thù tỉnh dậy, Tú Hạ vội vàng nhào tới, luống cuống tay chân lau máu tươi cho Thu Minh Thù: "Nương nương người lúc nãy vẫn còn tốt, sao lại đột nhiên bệnh thành như vậy? Nương nương có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái?"
Hơi thở Thu Minh Thù mong manh, không để ý đến tỳ nữ khóc kêu, qua một lát mới vất vả khôi phục một chúc sức lực nói: "Gọi người.
"
Tú Hạ giật mình: "Thái y! Kêu thái y!"
Thu Minh Thù nhắm mắt lại: "Ai cũng được.
"
Chỉ cần người là được, hắn vừa rồi tốn năm điểm giá trị kinh diễm để thăng cấp thể chất, hiện tại còn dư lại ba điểm, chỉ cần hai người đến, là hắn có thể thu được hai điểm giá trị kinh diễm, thăng cấp thuộc tính khác, cứu cơ thể này trở về.
Tú Hạ nghe xong Thu Minh Thù nói, chạy nhanh ra cửa, vội đi gọi người.
Thu Minh Thù im lặng, một lúc sau gian nan ngồi dậy! ! Đi đến gương đồng cách đó không xa.
Sau đó nữa sống nữa chết bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook