Bên ngoài Hòe Ngọc Cung.
Hoàng đế nhìn Hòe Ngọc Cung tường đỏ cao rộng, nhịn không được thở dài.
Tuy rằng đã từng đến nơi này, nhưng không biết vì sao, trong lòng y sinh ra cảm xúc mãnh liệt muốn quay đầu rời đi.
Là một người hoàng đế chuyên tâm đến quốc sự, an phận thủ thường, Hoàn Ý thật sự không muốn mang quá nhiều chuyện phiền toái trên người, hai mươi năm qua, y luôn cố ý tránh tiếp xúc những thứ đặc biệt, mà vị trong Hòe Ngọc Cung này, Thù Ngọc công tử Thu Minh Thù, dung nhan tuyệt sắc thiên hạ, trải qua thăng trầm, thân phận đặc biệt, lòng dạ cao thượng, hành xử bốc đồng, trông như thế nào thì trên trán hắn cũng viết to hai chữ "rắc rối", đây là đối tượng mà Hoàn Ý trăm năm cũng không muốn tiếp xúc, một khi tiếp xúc sẽ sinh ra đủ chuyện.
Nhưng mà lúc nãy, tỳ nữ thân cận của Thu Minh Thù vội vàng truyền tin tức, nói là Thu Minh Thù hôm nay lại tự sát, phun ra không ít máu, tình huống so với lần trước nghiêm trọng rất nhiều.
Tình huống như vậy, Hoàn Ý không tới cũng không được.
Nơi này là hoàng cung của y, mà Thu Minh Thù là người trong hậu cung, hơn nữa thân phận Thu Minh Thù đặc biệt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ắt sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ với Trình quốc, tóm lại là vẫn phải đến nhìn xem.
Nghĩ đến đây, Hoàn Ý nhịn không được lại thở dài.
Y quay đầu nhìn Ninh công công ở sau lưng nói: "Tỳ nữ trong cung đâu?"
"Hẳn là đi kêu thái y." Ninh công công thấp giọng nói: "Nghe nói Bích Nguyệt Cung hôm nay có mấy chục phi tử tổ chức đại chiến lôi đài, hôm nay đã đánh tới vòng bán kết, bị thương khá nhiều, cho nên phần lớn Thái Y Viện đều qua đó."
Hoàn Ý: "......"
Y sờ sờ chóp mũi, bất lực cười cười: "Vẫn còn tốt, lần này không phải quy mô hơn trăm người, chắc là không huỷ đi vài cung điện."
Ninh công công đồng tình nhìn bệ hạ nhà mình, không biết nên an ủi như thế nào.
Cũng may Hoàn Ý đã sớm đã quen với những việc này, cũng không hề để ý tới đại chiến lôi đài của các phi tử, nói với Ninh công công: "Ta vào xem Thu phi, nghe nói hắn ưa thanh tĩnh, không thích quá nhiều người, ngươi tốt nhất ở bên ngoài chờ ta."
Ninh công công gật đầu, Hoàn Ý lúc này mới đi vào Hòe Ngọc Cung.

Hòe Ngọc Cung không chỉ có lác đác vài người hầu, không phải bởi vì Nghiêu Quốc cố tình bạc đãi Thù Ngọc công tử, mà là Thu Minh Thù không muốn bị nhiều người quấy rầy.
Tuy nhiên, đối với Hoàn Ý mà nói, chuyện làm người không thể thanh tịnh nhất, rõ ràng là chuyện Thu Minh Thù mỗi ngày biểu diễn các dạng tự sát.
Vì không muốn gây ra ra động tĩnh quá lớn, Hoàn Ý cố tình im hơi lặng tiếng đi vào Hòe Ngọc Cung, vị Thù ngọc công tử kia vừa mới tự sát, thân thể suy yếu không tiện bị người quấy rầy, cho nên Hoàn Ý cũng không có gõ cửa, lặng yên đi vào bên trong cung điện.
Không biết Thu Minh Thù là hôn mê hay vẫn tỉnh, trong lòng Hoàn Ý chỉ hy vọng đối phương vẫn chưa tỉnh, như vậy y chỉ cần xác nhận tình trạng của hắn, là có thể lập tức rời đi.
Nếu đối phương tỉnh, y không tránh khỏi
phải làm một tên hoàng đế giả tạo, tán gẫu với đối phương vài câu, nếu đối phương mặt lạnh không chịu nói, y còn phải mặt dày diễn xong đoạn đối thoại này, nếu đối phương còn muốn tiếp tục nháo, y còn phải đề phòng người nọ lại nghĩ cách tự sát......
Chỉ nghĩ như vậy, Hoàn Ý liền cảm thấy đầu y to thêm một vòng.
Y thầm than một tiếng, tiến vào cung điện, sau lại đi vào phòng trong, còn chưa tới gần, đã nghe thấy được tiếng vang truyền đến từ gian phòng kế bên.
Âm thanh kia rất nhẹ, cũng không biết người trong phòng đang làm gì, Hoàn Ý nghe thấy động tĩnh, im lặng trong giây lát, đột nhiên thay đổi chủ ý, y phóng nhẹ bước chân, đi vào cửa phòng ngoài, xuyên qua bình phong nhìn vào bên trong.

Vị trí này rất thuận lợi, từ nơi này vừa có thể không bị phát hiện vừa thấy rõ tình huống trong phòng, Thu Minh Thù bên trong rõ ràng rất thanh tỉnh.
Giống như tình trạng Hoàn Ý vừa nghe nói, Thu Minh Thù như mới từ quỷ môn quan trở về, trạng thái cực kém, dung nhan tuyệt thế vốn nổi tiếng ở cả hai nước Trình quốc và Nghiêu quốc, giờ đây mặt mày trắng bệch, không có chút máu, hắn ngồi ở trên giường lung lay sắp đổ, một tay che ngực gian nan ho nhẹ, tóc dài tán loạn rũ bên người, quần áo xộc xệch, vạt áo trước bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nhưng dù vậy, Hoàn Ý cũng không thể không thừa nhận, đánh giá của nhân gian bên ngoài đối với Thù Ngọc công tử này không sai, không liên quan đến việc là nam hay nữ, người này quả thực có gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Tuy nhiên, điều làm Hoàn Ý có cảm giác kì lạ là người đang suy yếu, lẻ ra nên an tĩnh dưỡng thân, lúc này không hiểu sao lại cật lực chống thân mình muốn xuống giường......
Người này đang muốn làm cái gì?

Nhìn bộ dáng Thu Minh Thù liều mạng xuống giường, Hoàn Ý không khỏi thắc mắc, có chuyện gì quan trọng đến mức làm Thu Minh Thù đến thân thể của mình cũng không rảnh lo?
Hoàn Ý đầy bụng ngờ vực, giấu đi tung tích, tiếp tục xem, y thấy Thu Minh Thù lung lay đỡ tường, cực kì khó khăn mà bước chân tới ngăn tủ.
Sau đó hắn kéo ngăn tủ ra tìm ra kiện y phục hoa màu vàng nhạt, bắt đầu nghiêm túc thay.
Hoàn Ý: "?"
Thu Minh Thù muốn ra ngoài? Hắn muốn đi đâu?
Hoàn Ý bất động nghiêm túc nhìn, liền thấy Thu Minh Thù thay xong y phục, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm, đôi tay run rẩy sờ soạng, chậm rãi lấy ra......!Một tấm gương đồng.
Thu Minh Thù bắt đầu nhìn gương chải đầu.
Hoàn Ý tiếp tục quan sát.
Hoàn Ý nghĩ, thay xong y phục, chải lại tóc, chắc là phải ra cửa.
Nhưng mà một lúc lâu sau Thu Minh Thù cũng không có ra khỏi cửa, hắn ngồi ở trước bàn trang điểm, mở ngăn tủ tìm son phấn, bắt đầu bôi lên mặt.
Hoàn Ý chưa bao giờ nghĩ đến cảnh Thu Minh Thù bệnh nặng thế này, còn có tâm tình trang điểm, hơn nữa đối phương rõ ràng rất suy yếu, đôi tay yếu ớt run nhè nhẹ, thậm chí còn ho sặc sụa nôn máu, đối phương thật cẩn thận, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe môi, tránh không cho vạt áo bị dơ, cực kỳ chú trọng hình tượng.
Hoàn Ý: "......"
Y nhịn không được tò mò, sức mạnh nào đã chống đỡ cái thân bệnh tật của hắn để làm những chuyện này?
Y nhìn một lát, vốn tưởng rằng Thu Minh Thù trang điểm xong sẽ ra khỏi phòng, ai biết đối phương lại chẳng có chút biểu hiện muốn rời đi nào, sau khi thay xong y phục, chải lại tóc, dùng phấn làm cho mặt mình có thêm tí sắc, hắn chậm rì rì, một bước lung lay ba lần, đỡ tường về giường.

Nhìn người này bình an nằm lại trên giường giường, Hoàn Ý nhẹ nhàng thở ra, người này gặp chuyện không sợ, còn kéo thân thể tàn tạ làm nhiều chuyện như vậy, không ngã ngang trên đất, thật sự cũng không dễ dàng.
Tuy nhiên, Thu Minh Thù bên trong sau khi trở lại trên giường, vẫn không an tâm nằm xuống, ngồi dựa ở đầu giường bắt đầu cử động.
Đầu tiên là nhìn ngoài cửa sổ bằng ánh mắt u buồn, nét mặt mong mang lại xanh xao.
Lúc đó hắn nằm nghiêng ở trên giường, quần áo xộc xệch, lộ nữa tấm vai trần, nhìn thấy mà cảm thương.
Tuy nhiên, hắn dường như vẫn chưa hài lòng với những động tác trên, lúc sau lại lẩm bẩm không thành tiếng, hắn ngồi thẳng mình, lấy ra quyển sách từ bên cạnh, bộ dáng ôn văn nho nhã nghiêm túc đọc.
Hoàn Ý: "......"
Y tự nhận tinh thông thuật đế vương, có thể nắm bắt rõ tâm ý mỗi người, nhưng mà hôm nay đứng ở đây, lẳng lặng nhìn Thu Minh Thù lăn lộn nửa canh giờ, y thật sự không thể hiểu được người này đang làm những gì.
Nếu là phi tử bình thường, hoặc là có khả năng là vì chờ hoàng đế đến mà đặc biệt trang điểm, nhưng hôm nay y đi vào Hòe Ngọc Cung chỉ do nhất thời ngẫu hứng, nha hoàn Tú Hạ cũng không nói với Thu Minh Thù về việc y sẽ đến, đối phương tỉ mỉ trang điểm khẳng định không phải vì y.

Kia lại là vì ai? Không lễ là vì những thái y râu tóc bạc phơ?
Hay là vị này xưa nay đã như vậy, mặc kệ ở bất cứ thời điểm nào, dù cho là bệnh tật như thế nào, cũng muốn dùng sức lực cuối cùng giữ cho dung nhan sạch sẽ?
Này......
Này rốt cuộc là tật xấu gì?
Hoàn Ý đứng cứng đờ ở cửa, một lúc lâu sau bất lực thở dài, xoay người ra khỏi cung điện.
Ninh công công canh giữ ở ngoài nhìn thấy Hoàn Ý ra tới, lập tức nghên đón: "Bệ hạ, ngài nhìn thấy Thu Phi nương nương chưa?"
Bước chân Hoàn Ý không dừng lại, đi thẳng ra ngoài: "Ừ."
Không biết vì sao, Ninh công công cảm thấy hoàng đế từ Hòe Ngọc Cung đi ra vẽ mặt có chút kỳ lạ, gã trong lòng lo lắng, lại không suy đoán được, vội vàng hỏi: "Bệ hạ cảm thấy......!Thu Phi nương nương như thế nào?"

Hoàn Ý đột ngột dừng chân.
Hồi tưởng cảnh Thu Minh Thù một bên không ngừng hộc máu, một bên mặt không đổi sắc trang điểm chải chuốt, vẽ mặt càng thêm phức tạp.
Ninh công công: "Bệ hạ?"
Hoàn Ý không nghĩ nữa, lắc đầu thở dài nói: "Vị Thu Phi nương nương này, ý chí chi kiên định, bình sinh hiếm thấy, người tài như thế......!Vẫn là hiếm thấy thì tốt hơn."
Ninh công công mờ mịt chớp chớp mắt, không rõ bệ hạ kết luận từ đâu mà ra.
Chờ gã phục hồi tinh thần lại, bệ hạ đã đi xa, Ninh công công vội vàng kêu một tiếng, chạy theo.
·
Thu Minh Thù không hề hay biết gì, ngay lúc hắn chuẩn bị tìm giá trị kinh diểm từ thái y, hoàng đế Nghiêu Quốc đã đến cung của hắn một chuyến, hơn nữa còn nhìn hắn trang điểm chải chuốt.
Trang điểm chải chuốt thời cổ đại cực kì rườm rà, hắn cũng không có thói quen dùng son phấn, thậm chí còn không biết nên bắt đầu từ đầu, may là hắn trước kia là sát thủ, từng cải trang giả dạng linh tinh không ít, đối với việc hoá trang cũng tính là có chút hiểu biết, nên không lãng phí thời gian.
May thay nỗ lực của hắn không uổng phí, không bao lâu sau, Tú Hạ cùng hai vị thái y đến, Thu Minh Thù nhờ chuẩn bị ngoại hình tỉ mỉ, thành công thu được hai điểm giá trị kinh diễm, mà gặp lại Tú Hạ sau khi nàng rời đi cũng góp được một điểm, hơn nữa cộng với điểm còn dư, tổng cộng là sáu điểm.
Việc này giúp Thu Minh Thù chắc chắn rằng, giá trị kinh diễm là có thể thu được nhiều lần trên cùng một người, nhưng phải mất một khoảng thời gian, nói cách khác, cũng như là một cái CD.
Hiện tại hắn có tổng cộng sáu điểm giá trị kinh diễm, đủ để thăng cấp một bậc thuộc tính cơ bản, còn có thể lại giữ lại một điểm, không cần lo lắng bị xoá sổ vì không có điểm giá trị kinh diễm.
Nhưng mà lại có thêm vấn đề mới.
Bệnh của Thu Minh Thù phần lớn là bởi thể chất, thái y chắc chắn đoán không ra hắn có bệnh gì, chỉ nói cơ thể suy yếu, chỉ cần tịnh dưỡng nhiều, đến khi thái y xem bệnh xong, Thu Minh Thù kêu Tú Hạ đưa bọn họ rời đi, hắn lúc này nằm lại trên giường, mắt nhìn ngôi sao trên cây kỹ năng, nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn liều mạng góp được 5 điểm giá trị kinh diễm, nên chọn thăng cấp thuộc tín cơ bản nào?
Lần này nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi mới đưa ra quyết định, nếu lại nhảy nhầm hố, hắn chắc chắn sẽ xuống mồ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương