Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
-
Chương 15: Cá cược
Kỳ thi tháng chớp mắt liền tới.
Tuy rằng bọn học sinh cầu nguyện trăm ngàn lần thì kỳ thi hôm nay vẫn diễn ra.
Buổi sáng thi hai môn Ngữ Văn và Toán Học, thi xong toán học đã là 12 giờ.
Các bạn học phần lớn đều đi ăn cơm, chỉ có vài người còn lại ngồi ở chỗ ngồi dò đáp án.
Cố Dật Nhĩ cùng Lâm Vĩ Nguyệt từ WC trở về chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, đang lúc muốn đi bị một nam sinh gọi lại.
"Cố Dật Nhĩ, đề Toán Học cuối cùng đáp án là mấy?"
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ: "2."
Nam sinh kia thở phào nhẹ nhõm: "Cậu cũng là 2 tớ đây liền an tâm rồi."
Cố Dật Nhĩ cảm thấy lời này nghe có điểm giống đang mắng người, đang muốn mở miệng, liền thấy nam sinh kia còn ở trên chỗ ngồi trầm tư hướng Tư Dật nói câu: "Tư Dật, Cố Dật Nhĩ tính ra cũng là 2, khẳng định là cậu tính sai rồi."
Tư Dật cắn bút ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không vui: "Cậu tính ra tới 2?"
Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Không có khả năng là 2." Tư Dật dùng cằm chỉ chỉ Lâm Vĩ Nguyệt: "Học sinh tiểu học, đáp án của cậu là bao nhiêu?"
Lâm Vĩ Nguyệt tức giận: "Đừng gọi tớ là học sinh tiểu học!"
"Được được được, đại biểu Toán Học, cậu tính ra bao nhiêu?"
Lâm Vĩ Nguyệt do dự nhìn mắt Cố Dật Nhĩ, nói ra chính mình đáp án: "Căn 2."
Tư Dật đột nhiên đứng dậy chống lên bàn: "Đại biểu Toán học không hổ là đại biểu Toán Học!"
Vài người vây ở một chỗ thảo luận đáp án, Cố Dật Nhĩ nhìn bước giải trên giấy nháp, thấy thế nào đều cảm thấy đáp án không có khả năng là căn 2.
Phó Thanh Từ ngồi ở chỗ ngồi của mình, chung quanh vài người vây quanh bàn học cậu thảo luận khí thế ngất trời, cuối cùng vẫn là Cố Dật Nhĩ hỏi cậu một câu: "Phó Thanh Từ, đáp án của cậu là bao nhiêu?"
"2."
Cố Dật Nhĩ vừa lòng ừ một tiếng: "Chúng tớ ba người đều là tính ra 2, các cậu ít người, khẳng định sai rồi."
Tư Dật dùng bản nháp mình đã viết ra các bước giải, gằn từng chữ một nói: "Đây là các bước giải, cậu tìm ra điểm sai thử xem."
"Tớ đây cũng viết, cậu cũng tìm ra điểm sai xem."
Năm người liền phân hai phái, vì một đạo đề mục cãi cọ, bọn họ dựa theo hai phương pháp giải đề, mỗi một bước giải cũng không sai, theo lý mà nói tính ra đáp án cũng nên là giống nhau, nhưng cũng không biết nơi nào có vấn đề làm đáp án ra lại không giống.
Một đề mục cuối cùng tuy nhỏ chỉ sáu điểm nhưng kỳ thật đối với việc xếp hạng trong kỳ thi càng là dựa vào xê xích nhau vài điểm này phân cao thấp, chỉ sáu điểm có thể ném vài người ra phía sau, cho nên ai cũng đều muốn mình đúng.
Nửa ngày tranh luận cũng không ra kết quả, Cố Dật Nhĩ có chút phiền, nói thẳng: "Đánh cược, cậu chịu chơi hay không?"
Tư Dật ứng chiến: "Được thôi, đánh cược cái gì?"
"Nếu tớ thằng, cậu đăng trên weibo trong vòng bạn bè nói Ba ba tớ sai rồi, tag tớ vào."
Tư Dật dở khóc dở cười: "Cậu muốn có con thì liền chính mình tự sinh đi, chiếm tiện nghi của tớ làm gì?"
Cố Dật Nhĩ đối với thân phận ba ba của Tư Dật thật sự rất chấp nhất.
"Nếu tớ có thể sinh ngay thì chiếm tiện nghi của cậu làm gì? Tớ mỗi ngày sẽ để nó kêu tớ là ba ba." Cố Dật Nhĩ ôm ngực: "Có phải cậu sợ hay không?"
Tư Dật nhướng mày: "Cậu muốn có đứa con giống như tớ thì cũng đơn giản thôi, cùng tớ sinh một đứa không phải được rồi sao."
"......"
"......"
"......"
Cố Dật Nhĩ phản bác: "Cậu tưởng bở!"
Cuối cùng vẫn là đánh cuộc, đặt cược là ai thua liền ở trước toàn khóa, trước mặt mọi người kêu người kia một tiếng ba ba.
Ba người còn lại đều cự tuyệt tham gia, vì ít điểm số mà vứt bỏ tôn nghiêm kêu người khác là ba ba, bọn họ lại không ngốc.
Cho nên chỉ có hai đứa trẻ lớp lá còn chưa có tốt nghiệp tích cực đánh cuộc.
Mọi người giải tán từng người đi ăn cơm.
Đi ở trên đường, Lâm Vĩ Nguyệt có chút lo lắng: "Dật Nhĩ, cậu có lòng tin sao?"
"Bản nháp trên giấy tính một lần, bài thi viết một lần, sau đó lại kiểm tra một lần, không có khả năng sẽ sai." Cố Dật Nhĩ cõi lòng đầy tự tin, lại nói một lần: "Tuyệt đối không có khả năng sai."
Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: "Tớ cảm thấy tớ cũng sẽ không sai."
"Cậu theo bên kia?" Cố Dật Nhĩ liếc mắt một cái.
"Không tớ theo cậu." Lâm Vĩ Nguyệt ôm tay cô cười lấy lòng.
*****
Thời điểm thi xong môn cuối, là buổi chiều ngày thứ ba lúc bốn giờ rưỡi.
Cả một đám học sinh cảm thán vì rốt cuộc đã được giải phóng.
Buổi tối cũng không cần học tiết tự học, đại bộ phận học sinh đều thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, hoặc là kết bạn đi nơi này nơi kia dạo một vòng.
Trừ bỏ ban cán bộ bị lưu lại mở cuộc họp nhỏ, còn lại mọi người tan học liền giống như con ngựa hoang thoát cương, chạy như điên ra khỏi phòng học.
Cố Dật Nhĩ chậm rì rì thu thập đồ vật, Lâm Vĩ Nguyệt ở bên cạnh, do dự đã lâu, mới mở miệng: "Dật Nhĩ, đi thư viện với mình đi."
"Cậu muốn mượn sách sao?"
"Ừm" Lâm Vĩ Nguyệt xoa ngón tay: "Lần trước cậu cho tớ xem tiểu thuyết tên gọi là gì a? Thư viện có không?"
"......".
Vậy mà nói cô không đứng đắn, nói cái gì không xem mấy tình tiết kì quái này blah blah, kết quả còn không phải xem hăng say sao.
"Thư viện khẳng định không có đâu"
Lâm Vĩ Nguyệt hạ xuống nga một tiếng, trên mặt tràn ngập ý tứ "Tớ không cao hứng" bốn chữ to đùng.
Cố Dật Nhĩ khụ khụ: "Bất quá hẳn là có tiểu thuyết khác, tớ bồi cậu cùng đi đi."
Hiện tại đã là cuối mùa thu, thư viện còn không có mở điều hòa, hơi có chút lạnh lẽo.
Hai người vào thư viện liền nhắm thẳng khu văn học sách báo mà đi.
Đi đến kệ sách, Cố Dật Nhĩ tìm được nơi để tiểu thuyết ngôn tình: "Ở chỗ này."
Bất quá đều là những tiểu thuyết cũ xưa niên đại tương đối xa xăm, trang sách đều đã ố vàng.
Cố Dật Nhĩ phảng phất phát hiện ra điều mới mẻ: "Mẹ ơi, cư nhiên còn có đam mỹ."
"Cái gì đam mỹ?"
"Chính là." Cố Dật Nhĩ mặt có thâm ý: "Hai nam sinh... cậu hiểu mà."
Lâm Vĩ Nguyệt mặt đỏ lên, không mặt mũi tiếp tục hỏi.
Cố Dật Nhĩ cầm quyển sách nhìn vài tờ, rất là vừa ý, liền cầm lên đi xem khu bên kia, ném Lâm Vĩ Nguyệt ở chỗ này tìm sách.
Lâm Vĩ Nguyệt tìm nửa ngày, cũng không tìm được sách nào có bìa đẹp.
Cái gì 《 Ác ma nam thần học bá cùng cô gái hoa oải hương》, 《 Biến thành thiên sứ tiếp tục yêu anh》
Cảm giác lúc trường học mua sách đều là nhắm mắt lại mua.
Lâm Vĩ Nguyệt ở kệ sách trên cùng rốt cuộc thấy được một quyển tên tương đối tươi mát, cô nhón chân đi lấy, đáng tiếc vóc dáng quá lùn lấy không tới.
Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài trắng nõn sờ đến quyển sách kia, nhẹ nhàng kéo sách ra khỏi kệ.
Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu, là khuôn mặt vô biểu tình của Phó Thanh Từ.
"Cho cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt tiếp nhận sách, ngơ ngác gật gật đầu: "Cậu cũng là tới đọc sách sao?"
"Đúng vậy." Phó Thanh Từ đem quyển sách trên tay mình đưa cho cô xem.
Garcia · Marquez 《 trăm năm cô đơn 》.
Lời dẫn đầu "Tái hiện bức tranh hiện thực xã hội ở Mỹ La Tinh", thể hiện một thế giới hoàn hảo trộn lẫn hiện thực cùng hư ảo.
Mà cuốn trong tay cô, là tác giả trứ danh trên internet với tác phẩm tiêu biểu 《 Nụ hôn của anh thật ngọt ngào》.
Lời dẫn đầu phi thường thô bạo.
Tổng tài cao lãnh cùng thiếu nữ tham ăn đại quyết đấu!
Ai có thể nghĩ đến, ở thương giới anh oai phong một cõi thế nhưng sẽ vì một chén sườn heo chua ngọt lâm vào bể tình!
Từ đây, hôn cô hôn đến không tự kềm chế được, chỉ vì cô mà điên cuồng!
"......" Không có đối lập sẽ không có thương tổn.
Phó Thanh Từ khó thấy được cười rộ lên, gương mặt thanh tú tái nhợt hiện ra đỏ ửng, trên mặt mang theo một tia sinh động, giống như tuyết tan trong lòng bàn tay.
Cậu nhìn cô đầu càng cúi càng thấp.
Kệ sách gần ở bên cửa sổ, ánh nắng chiếu qua cửa pha lê chiếu ánh sáng như lụa mỏng nhu hòa vào trong, bức rèm hơi phất phơ trong gió, đem mùi hương hoa nhài thoang thoảng bay vào.
Trang sách phất phơ, tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có hơi thở nhợt nhạt của bọn họ.
Thiếu niên với sắc mặt ửng đỏ đỡ đỡ mắt kính, nhẹ giọng nói: "Cậu thường xem loại này."
Thiếu nữ sắc mặt quẫn bách, lại cố thể diện bình tĩnh, cúi đầu rầu rĩ nói câu: "Sách này của tớ bìa đẹp hơn của cậu nhiều"
Thanh âm mềm mại, giống như kẹo bông gòn.
Thư viện an tĩnh, Phó Thanh Từ nói nhỏ: "Thật vậy sao?"
***
"Cho nên các em đều muốn diễn kịch?" Thầy Mộ hỏi lại một lần.
Ban cán bộ lớp cùng kêu lên: "Đúng vậy ạ."
"Nếu trường học đồng ý, các em sẽ diễn sao?"
Ban cán bộ nhóm lại lần nữa cùng kêu lên: "Chúng em muốn ạ"
"Được, để thầy đi nói với thầy phụ trách." Thầy Mộ nói giải tán: "Các em có thể về nhà."
Thầy Mộ vừa đi, ban cán bộ nhóm liền cười thỏa mãn.
"Có thể có thể, tuyệt đối sẽ được thôi." Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Trường học yêu cầu phải có thêm một tiết mục biểu diễn ở buổi tiệc tối, ai cũng đều có thể đăng ký, cả lớp liền nghĩ đơn giản đưa ra ý kiến chính là hợp xướng, khiêu vũ, nếu không thì diễn một tiểu phẩm.
Lớp một muốn có nét riêng, cả lớp nhất trí diễn kịch, hơn nữa là loại tình yêu nông thôn.
Cả lớp dùng nửa tiết tự học ấn định đại cương vở kịch, cùng với các vai chính đến các vai phụ, sắp xếp tên mỗi người cùng nhân vật mình đóng.
Lúc đem kịch bản đưa cho thầy Mộ xem, biểu tình của thầy rất là phức tạp.
Hiện tại bọn học sinh trong đầu mỗi ngày nghĩ cái gì, thực sự thầy giáo như anh khó có thể đoán được.
Hỏi vài lần, thầy đều không đồng ý.
Lý do chính là, loại kịch bản này là chuyện tình yêu nhạy cảm sợ ban lãnh đạo trường không hài lòng, đến lúc đó cả lớp ngồi ở dưới đài xem náo nhiệt là được.
Trừ phi lãnh đạo trường đồng ý muốn xem bọn họ ở trên đài nổi điên mà diễn xuất.
*****
"Dật ca, đi chơi bóng đi? Nhị tử bọn họ ở sân thể dục chờ chúng ta." Lục Gia hướng Tư Dật nói.
Tư Dật xua xua tay: "Không đi, tớ trở về ngủ."
Lục Gia có chút lo lắng: "Dật ca, hai ngày nay cậu là không ngủ tốt sao?"
"Ừ."
"Dật ca nếu không đứng nhất thì đứng thứ nhì cũng là ổn rồi a, không cần phải ganh đua như vậy."
"... Cậu biết cái gì, chạy nhanh đi đánh bóng đi." Sự việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Tư Dật đời này liền chưa bao giờ đứng thứ hai.
Đúng giờ tan tầm là giờ cao điểm, Tư Dật đến trạm tàu điện ngầm đi vào bên trong.
Trên tàu vang lên tiếng nói: "Làm ơn dịch vào phía trong chút đi"
Trong lúc nhất thời đám đông ồ ạt, Tư Dật bỗng nhiên cảm giác trên chân có một trận đau đớn.
Trong nháy mắt trong lòng niệm câu mắng chửi, đôi AirJordan mới mua của cậu! Hôm nay mới lần đầu mang đến trường! Còn chưa lên sân bóng rổ phát huy tác dụng!
Cậu cúi đầu muốn nhìn một chút là tên nhóc nào dám dẫm tới đôi giày yêu quý của cậu.
Là một đôi giày nữ, màu hồng phấn, size rất nhỏ.
Có điểm quen thuộc.
Tầm mắt đi lên, là đồng phục Tứ Trung.
Sau đó cậu bị hai người đàn ông phía sau đẩy sát vào trong, ép mình vào phía Cố Dật Nhĩ. Vẻ mặt hai người giống nhau như bị táo bón, cô ấy mang tai nghe, nhìn qua không thể nào thoải mái được.
Cậu cũng không biết như thế nào mà trong lòng bỗng vang lên một tiếng "bùm".
Tai nghe vang ra âm thâm nho nhỏ là bài tình ca ngọt ngào của Châu Kiệt Luân, bên trong tàu điện ngầm chen chúc như vậy, nơi nơi đều là người.
Nhưng trong mắt cậu, cố tình chỉ có Cố Dật Nhĩ.
Tuy rằng bọn học sinh cầu nguyện trăm ngàn lần thì kỳ thi hôm nay vẫn diễn ra.
Buổi sáng thi hai môn Ngữ Văn và Toán Học, thi xong toán học đã là 12 giờ.
Các bạn học phần lớn đều đi ăn cơm, chỉ có vài người còn lại ngồi ở chỗ ngồi dò đáp án.
Cố Dật Nhĩ cùng Lâm Vĩ Nguyệt từ WC trở về chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm, đang lúc muốn đi bị một nam sinh gọi lại.
"Cố Dật Nhĩ, đề Toán Học cuối cùng đáp án là mấy?"
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ: "2."
Nam sinh kia thở phào nhẹ nhõm: "Cậu cũng là 2 tớ đây liền an tâm rồi."
Cố Dật Nhĩ cảm thấy lời này nghe có điểm giống đang mắng người, đang muốn mở miệng, liền thấy nam sinh kia còn ở trên chỗ ngồi trầm tư hướng Tư Dật nói câu: "Tư Dật, Cố Dật Nhĩ tính ra cũng là 2, khẳng định là cậu tính sai rồi."
Tư Dật cắn bút ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không vui: "Cậu tính ra tới 2?"
Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Không có khả năng là 2." Tư Dật dùng cằm chỉ chỉ Lâm Vĩ Nguyệt: "Học sinh tiểu học, đáp án của cậu là bao nhiêu?"
Lâm Vĩ Nguyệt tức giận: "Đừng gọi tớ là học sinh tiểu học!"
"Được được được, đại biểu Toán Học, cậu tính ra bao nhiêu?"
Lâm Vĩ Nguyệt do dự nhìn mắt Cố Dật Nhĩ, nói ra chính mình đáp án: "Căn 2."
Tư Dật đột nhiên đứng dậy chống lên bàn: "Đại biểu Toán học không hổ là đại biểu Toán Học!"
Vài người vây ở một chỗ thảo luận đáp án, Cố Dật Nhĩ nhìn bước giải trên giấy nháp, thấy thế nào đều cảm thấy đáp án không có khả năng là căn 2.
Phó Thanh Từ ngồi ở chỗ ngồi của mình, chung quanh vài người vây quanh bàn học cậu thảo luận khí thế ngất trời, cuối cùng vẫn là Cố Dật Nhĩ hỏi cậu một câu: "Phó Thanh Từ, đáp án của cậu là bao nhiêu?"
"2."
Cố Dật Nhĩ vừa lòng ừ một tiếng: "Chúng tớ ba người đều là tính ra 2, các cậu ít người, khẳng định sai rồi."
Tư Dật dùng bản nháp mình đã viết ra các bước giải, gằn từng chữ một nói: "Đây là các bước giải, cậu tìm ra điểm sai thử xem."
"Tớ đây cũng viết, cậu cũng tìm ra điểm sai xem."
Năm người liền phân hai phái, vì một đạo đề mục cãi cọ, bọn họ dựa theo hai phương pháp giải đề, mỗi một bước giải cũng không sai, theo lý mà nói tính ra đáp án cũng nên là giống nhau, nhưng cũng không biết nơi nào có vấn đề làm đáp án ra lại không giống.
Một đề mục cuối cùng tuy nhỏ chỉ sáu điểm nhưng kỳ thật đối với việc xếp hạng trong kỳ thi càng là dựa vào xê xích nhau vài điểm này phân cao thấp, chỉ sáu điểm có thể ném vài người ra phía sau, cho nên ai cũng đều muốn mình đúng.
Nửa ngày tranh luận cũng không ra kết quả, Cố Dật Nhĩ có chút phiền, nói thẳng: "Đánh cược, cậu chịu chơi hay không?"
Tư Dật ứng chiến: "Được thôi, đánh cược cái gì?"
"Nếu tớ thằng, cậu đăng trên weibo trong vòng bạn bè nói Ba ba tớ sai rồi, tag tớ vào."
Tư Dật dở khóc dở cười: "Cậu muốn có con thì liền chính mình tự sinh đi, chiếm tiện nghi của tớ làm gì?"
Cố Dật Nhĩ đối với thân phận ba ba của Tư Dật thật sự rất chấp nhất.
"Nếu tớ có thể sinh ngay thì chiếm tiện nghi của cậu làm gì? Tớ mỗi ngày sẽ để nó kêu tớ là ba ba." Cố Dật Nhĩ ôm ngực: "Có phải cậu sợ hay không?"
Tư Dật nhướng mày: "Cậu muốn có đứa con giống như tớ thì cũng đơn giản thôi, cùng tớ sinh một đứa không phải được rồi sao."
"......"
"......"
"......"
Cố Dật Nhĩ phản bác: "Cậu tưởng bở!"
Cuối cùng vẫn là đánh cuộc, đặt cược là ai thua liền ở trước toàn khóa, trước mặt mọi người kêu người kia một tiếng ba ba.
Ba người còn lại đều cự tuyệt tham gia, vì ít điểm số mà vứt bỏ tôn nghiêm kêu người khác là ba ba, bọn họ lại không ngốc.
Cho nên chỉ có hai đứa trẻ lớp lá còn chưa có tốt nghiệp tích cực đánh cuộc.
Mọi người giải tán từng người đi ăn cơm.
Đi ở trên đường, Lâm Vĩ Nguyệt có chút lo lắng: "Dật Nhĩ, cậu có lòng tin sao?"
"Bản nháp trên giấy tính một lần, bài thi viết một lần, sau đó lại kiểm tra một lần, không có khả năng sẽ sai." Cố Dật Nhĩ cõi lòng đầy tự tin, lại nói một lần: "Tuyệt đối không có khả năng sai."
Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: "Tớ cảm thấy tớ cũng sẽ không sai."
"Cậu theo bên kia?" Cố Dật Nhĩ liếc mắt một cái.
"Không tớ theo cậu." Lâm Vĩ Nguyệt ôm tay cô cười lấy lòng.
*****
Thời điểm thi xong môn cuối, là buổi chiều ngày thứ ba lúc bốn giờ rưỡi.
Cả một đám học sinh cảm thán vì rốt cuộc đã được giải phóng.
Buổi tối cũng không cần học tiết tự học, đại bộ phận học sinh đều thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, hoặc là kết bạn đi nơi này nơi kia dạo một vòng.
Trừ bỏ ban cán bộ bị lưu lại mở cuộc họp nhỏ, còn lại mọi người tan học liền giống như con ngựa hoang thoát cương, chạy như điên ra khỏi phòng học.
Cố Dật Nhĩ chậm rì rì thu thập đồ vật, Lâm Vĩ Nguyệt ở bên cạnh, do dự đã lâu, mới mở miệng: "Dật Nhĩ, đi thư viện với mình đi."
"Cậu muốn mượn sách sao?"
"Ừm" Lâm Vĩ Nguyệt xoa ngón tay: "Lần trước cậu cho tớ xem tiểu thuyết tên gọi là gì a? Thư viện có không?"
"......".
Vậy mà nói cô không đứng đắn, nói cái gì không xem mấy tình tiết kì quái này blah blah, kết quả còn không phải xem hăng say sao.
"Thư viện khẳng định không có đâu"
Lâm Vĩ Nguyệt hạ xuống nga một tiếng, trên mặt tràn ngập ý tứ "Tớ không cao hứng" bốn chữ to đùng.
Cố Dật Nhĩ khụ khụ: "Bất quá hẳn là có tiểu thuyết khác, tớ bồi cậu cùng đi đi."
Hiện tại đã là cuối mùa thu, thư viện còn không có mở điều hòa, hơi có chút lạnh lẽo.
Hai người vào thư viện liền nhắm thẳng khu văn học sách báo mà đi.
Đi đến kệ sách, Cố Dật Nhĩ tìm được nơi để tiểu thuyết ngôn tình: "Ở chỗ này."
Bất quá đều là những tiểu thuyết cũ xưa niên đại tương đối xa xăm, trang sách đều đã ố vàng.
Cố Dật Nhĩ phảng phất phát hiện ra điều mới mẻ: "Mẹ ơi, cư nhiên còn có đam mỹ."
"Cái gì đam mỹ?"
"Chính là." Cố Dật Nhĩ mặt có thâm ý: "Hai nam sinh... cậu hiểu mà."
Lâm Vĩ Nguyệt mặt đỏ lên, không mặt mũi tiếp tục hỏi.
Cố Dật Nhĩ cầm quyển sách nhìn vài tờ, rất là vừa ý, liền cầm lên đi xem khu bên kia, ném Lâm Vĩ Nguyệt ở chỗ này tìm sách.
Lâm Vĩ Nguyệt tìm nửa ngày, cũng không tìm được sách nào có bìa đẹp.
Cái gì 《 Ác ma nam thần học bá cùng cô gái hoa oải hương》, 《 Biến thành thiên sứ tiếp tục yêu anh》
Cảm giác lúc trường học mua sách đều là nhắm mắt lại mua.
Lâm Vĩ Nguyệt ở kệ sách trên cùng rốt cuộc thấy được một quyển tên tương đối tươi mát, cô nhón chân đi lấy, đáng tiếc vóc dáng quá lùn lấy không tới.
Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài trắng nõn sờ đến quyển sách kia, nhẹ nhàng kéo sách ra khỏi kệ.
Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu, là khuôn mặt vô biểu tình của Phó Thanh Từ.
"Cho cậu."
Lâm Vĩ Nguyệt tiếp nhận sách, ngơ ngác gật gật đầu: "Cậu cũng là tới đọc sách sao?"
"Đúng vậy." Phó Thanh Từ đem quyển sách trên tay mình đưa cho cô xem.
Garcia · Marquez 《 trăm năm cô đơn 》.
Lời dẫn đầu "Tái hiện bức tranh hiện thực xã hội ở Mỹ La Tinh", thể hiện một thế giới hoàn hảo trộn lẫn hiện thực cùng hư ảo.
Mà cuốn trong tay cô, là tác giả trứ danh trên internet với tác phẩm tiêu biểu 《 Nụ hôn của anh thật ngọt ngào》.
Lời dẫn đầu phi thường thô bạo.
Tổng tài cao lãnh cùng thiếu nữ tham ăn đại quyết đấu!
Ai có thể nghĩ đến, ở thương giới anh oai phong một cõi thế nhưng sẽ vì một chén sườn heo chua ngọt lâm vào bể tình!
Từ đây, hôn cô hôn đến không tự kềm chế được, chỉ vì cô mà điên cuồng!
"......" Không có đối lập sẽ không có thương tổn.
Phó Thanh Từ khó thấy được cười rộ lên, gương mặt thanh tú tái nhợt hiện ra đỏ ửng, trên mặt mang theo một tia sinh động, giống như tuyết tan trong lòng bàn tay.
Cậu nhìn cô đầu càng cúi càng thấp.
Kệ sách gần ở bên cửa sổ, ánh nắng chiếu qua cửa pha lê chiếu ánh sáng như lụa mỏng nhu hòa vào trong, bức rèm hơi phất phơ trong gió, đem mùi hương hoa nhài thoang thoảng bay vào.
Trang sách phất phơ, tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có hơi thở nhợt nhạt của bọn họ.
Thiếu niên với sắc mặt ửng đỏ đỡ đỡ mắt kính, nhẹ giọng nói: "Cậu thường xem loại này."
Thiếu nữ sắc mặt quẫn bách, lại cố thể diện bình tĩnh, cúi đầu rầu rĩ nói câu: "Sách này của tớ bìa đẹp hơn của cậu nhiều"
Thanh âm mềm mại, giống như kẹo bông gòn.
Thư viện an tĩnh, Phó Thanh Từ nói nhỏ: "Thật vậy sao?"
***
"Cho nên các em đều muốn diễn kịch?" Thầy Mộ hỏi lại một lần.
Ban cán bộ lớp cùng kêu lên: "Đúng vậy ạ."
"Nếu trường học đồng ý, các em sẽ diễn sao?"
Ban cán bộ nhóm lại lần nữa cùng kêu lên: "Chúng em muốn ạ"
"Được, để thầy đi nói với thầy phụ trách." Thầy Mộ nói giải tán: "Các em có thể về nhà."
Thầy Mộ vừa đi, ban cán bộ nhóm liền cười thỏa mãn.
"Có thể có thể, tuyệt đối sẽ được thôi." Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Trường học yêu cầu phải có thêm một tiết mục biểu diễn ở buổi tiệc tối, ai cũng đều có thể đăng ký, cả lớp liền nghĩ đơn giản đưa ra ý kiến chính là hợp xướng, khiêu vũ, nếu không thì diễn một tiểu phẩm.
Lớp một muốn có nét riêng, cả lớp nhất trí diễn kịch, hơn nữa là loại tình yêu nông thôn.
Cả lớp dùng nửa tiết tự học ấn định đại cương vở kịch, cùng với các vai chính đến các vai phụ, sắp xếp tên mỗi người cùng nhân vật mình đóng.
Lúc đem kịch bản đưa cho thầy Mộ xem, biểu tình của thầy rất là phức tạp.
Hiện tại bọn học sinh trong đầu mỗi ngày nghĩ cái gì, thực sự thầy giáo như anh khó có thể đoán được.
Hỏi vài lần, thầy đều không đồng ý.
Lý do chính là, loại kịch bản này là chuyện tình yêu nhạy cảm sợ ban lãnh đạo trường không hài lòng, đến lúc đó cả lớp ngồi ở dưới đài xem náo nhiệt là được.
Trừ phi lãnh đạo trường đồng ý muốn xem bọn họ ở trên đài nổi điên mà diễn xuất.
*****
"Dật ca, đi chơi bóng đi? Nhị tử bọn họ ở sân thể dục chờ chúng ta." Lục Gia hướng Tư Dật nói.
Tư Dật xua xua tay: "Không đi, tớ trở về ngủ."
Lục Gia có chút lo lắng: "Dật ca, hai ngày nay cậu là không ngủ tốt sao?"
"Ừ."
"Dật ca nếu không đứng nhất thì đứng thứ nhì cũng là ổn rồi a, không cần phải ganh đua như vậy."
"... Cậu biết cái gì, chạy nhanh đi đánh bóng đi." Sự việc liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Tư Dật đời này liền chưa bao giờ đứng thứ hai.
Đúng giờ tan tầm là giờ cao điểm, Tư Dật đến trạm tàu điện ngầm đi vào bên trong.
Trên tàu vang lên tiếng nói: "Làm ơn dịch vào phía trong chút đi"
Trong lúc nhất thời đám đông ồ ạt, Tư Dật bỗng nhiên cảm giác trên chân có một trận đau đớn.
Trong nháy mắt trong lòng niệm câu mắng chửi, đôi AirJordan mới mua của cậu! Hôm nay mới lần đầu mang đến trường! Còn chưa lên sân bóng rổ phát huy tác dụng!
Cậu cúi đầu muốn nhìn một chút là tên nhóc nào dám dẫm tới đôi giày yêu quý của cậu.
Là một đôi giày nữ, màu hồng phấn, size rất nhỏ.
Có điểm quen thuộc.
Tầm mắt đi lên, là đồng phục Tứ Trung.
Sau đó cậu bị hai người đàn ông phía sau đẩy sát vào trong, ép mình vào phía Cố Dật Nhĩ. Vẻ mặt hai người giống nhau như bị táo bón, cô ấy mang tai nghe, nhìn qua không thể nào thoải mái được.
Cậu cũng không biết như thế nào mà trong lòng bỗng vang lên một tiếng "bùm".
Tai nghe vang ra âm thâm nho nhỏ là bài tình ca ngọt ngào của Châu Kiệt Luân, bên trong tàu điện ngầm chen chúc như vậy, nơi nơi đều là người.
Nhưng trong mắt cậu, cố tình chỉ có Cố Dật Nhĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook