Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
-
Chương 14: Người mẹ chồng Trung Quốc hiện đại
Đương sự là cô còn chưa có đồng ý, cậu ấy lại trực tiếp kêu như vậy.
"Bạn học Cố Nhĩ Đóa, đại móng heo là có ý tứ gì?"
Cố Dật Nhĩ rối rắm với cái biệt danh này nghe thực ngốc chết đi được, vì thế trả lời có lệ: "Chính là khen làn da cậu đẹp mượt mà căng bóng, là lời ca ngợi đấy."
"Có phải cậu lại lừa tớ?" Tư Dật thông minh đáp.
Cố Dật Nhĩ ngáp một cái: "Tớ mệt rồi."
"Mệt?" Tư Dật bên kia an tĩnh một lát: "À khuya rồi, vậy cậu ngủ đi."
"Ừ."
Cố Dật Nhĩ trực tiếp nhắm hai mắt lại, cư nhiên thật sự có chút mệt nhọc.
Cô mơ màng lại cảm giác có thể nghe được trừ tiếng hít thở của cô còn có tiếng nói chuyện bên tai.
Mở to mắt, giọng trò chuyện còn tiếp tục.
Cô mơ hồ nói: "Không phải cúp điện thoại rồi sao."
"Tớ cho rằng cậu sẽ cúp trước." Tư Dật cũng có chút kinh ngạc, trêu chọc nói: "Có phải hay không muốn tớ kể chuyện xưa cho cậu trước khi ngủ?"
"Cúp đây." Cố Dật Nhĩ quyết đoán cúp điện thoại.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lúc này Tư Dật còn ở trước máy tính xem tiểu thuyết ngôn tình, cậu nhìn di động cười thoải mái.
Cậu đem ánh mắt dịch trở về màn hình máy tính, nguyên bản đã tìm thấy được trang web tiểu thuyết này, nhưng mà nhìn chữ sai rất nhiều hết bài này đến bài khác, sắp chữ cũng lung tung rối loạn, Tư Dật xem đến đau mắt liền lại tìm cái trang web mới, một mảng xanh mượt, cậu tìm kiếm trong khung search đánh tên tiểu thuyết mà Cố Dật Nhĩ đọc sáng nay, tìm được tiểu thuyết rồi.
Cách sắp xếp chữ thoải mái hơn nhiều, màu xanh cũng rất ổn cho mắt, chỉ là phải bỏ tiền mua.
Không sao cả, mấy đồng tiền này, anh Dật có tiền.
Đăng ký tài khoản, vào chương VIP, tìm được cái chương mà Cố Dật Nhĩ đã đọc.
Cụ thể tình tiết sơ lược, vẫn là so với điện ảnh còn hàm súc hơn.
Chỉ là những người đọc đã viết bình luận phía dưới lại rất là điên cuồng.
"Thực sự ít như vậy sao? Ít nhất cũng viết 5000 từ như một tiểu luận văn đi chứ:)"
"Rất thích nam chính kiểu bá đạo tổng tài này a, máu mũi tớ chảy không ngừng a a a"
"Nam chính uy vũ! Tiếp tục! Đừng có ngừng!"
"Ngọt ngào quá!!
Tư Dật trừu trừu khóe miệng, thì ra các nữ sinh thích kiểu con trai như vậy.
Bất quá nhẹ là cưỡng hôn, mạnh hơn là lên giường, như vậy mà đã hưng phấn, hừ, quả nhiên con gái là sinh vật dễ dàng thỏa mãn.
Cố Dật Nhĩ xem mặt đỏ tai hồng, khẳng định cũng thích.
Tục tằng quá.
Tư Dật một hơi đem tất cả chương VIP mua hết.
Cậu trừ bỏ thiếu kinh nghiệm thực chiến ở trên giường, không thể so sánh với nam chính trong truyện, thì các mặt khác, cậu tự nhận là nam chính vẫn kém xa mình.
Nếu là lấy cậu làm nguyên mẫu viết một quyển tiểu thuyết, thì các nữ sinh tuyệt đối điên cuồng hâm mộ.
Thời gian đã khuya, Tư Dật duỗi eo chuẩn bị đi tắm rửa, định tắm xong về phòng sẽ dùng app di động tiếp tục xem.
Mới vừa xuống lầu, mẹ cậu mở cửa từ ngoài bước vào.
Mẹ Tư vẻ mặt mang theo men say, xoa huyệt Thái Dương ở cửa lớn đổi giày.
Nhìn thấy Tư Dật cầm quần áo đứng ở trước mặt, nheo lại đôi mắt: "Tư Dật? Đã trễ thế này con còn chưa ngủ?"
"Lập tức liền ngủ đây ạ." Tư Dật đi tới, nghe thấy được cả người mẹ Tư đầy mùi rượu: "Như thế nào lại uống nhiều như vậy?"
"Chuyện công việc thôi, cùng nhóm lãnh đạo uống rượu." Mẹ Tư vươn tay: "Đỡ mẹ xem nào."
Tư Dật cầm quần áo tùy tay ném ở trên sô pha, đỡ mẹ Tư vào ngồi xuống.
"Mẹ tưởng con ngủ rồi, ba con đã trở về chưa?"
Tư Dật đổ chén nước cho mẹ Tư, lắc đầu: "Chưa."
Mẹ Tư uống một ngụm, cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng về trước cả mẹ, cũng không biết đi đâu tìm việc vui chơi rồi."
Mẹ Tư là nữ cường nhân giám đốc công ty vật liệu xây dựng, giới thương nghiệp xưng là "Liều mạng Thập Tam Nương", cùng chồng mình trường kỳ bất hòa, ba ngày một trận cãi nhau nhỏ năm ngày một cãi nhau lớn.
Tư Dật từ lời nói của mẹ có thể tưởng tượng ra, ba mẹ cậu đêm nay cùng ăn tiệc, ngoài cười nhưng trong không cười kính rượu xã giao, ba cậu xong trách nhiệm liền bỏ của chạy lấy người.
Cho nên trong lòng mẹ khó chịu.
Mẹ Tư đấm ngực dừng chân: "Tức chết lão nương, sớm biết như vậy lúc trước đã cùng ông ta thi công chức, con không biết bộ dáng kiêu ngạo của ba con như thế nào đâu, nếu không phải còn có người khác, mẹ đã đánh ổng thành mặt hoa rồi."
Tư Dật biết mẹ mình rất có thể làm ra loại sự tình này.
"Về sau con cưới vợ, nếu dám đối xử tệ với vợ con một cái thôi, mẹ sẽ giáo huấn con đấy." Mẹ Tư nhéo nhéo nắm tay: "Nghe thấy không?"
Tư Dật nhớ tới đức hạnh kia của cô.
Cảm giác cô so với mẹ cậu còn lợi hại hơn, hiện tại cậu nhớ tới ngày phân lớp đó, mông vẫn còn có chút đau.
Khẳng định là nếu có vấn đề gì không hài lòng cô có thể đánh cậu thăng thiên, một cô gái thật lợi hại.
Nam nhân Tư gia mệnh cũng thật là khổ.
Cậu gật gật đầu: "Nghe thấy rồi."
Mẹ Tư véo véo mặt Tư Dật: "Con trai ngoan của mẹ, để mẹ hôn một cái nào!" Sau đó ba một tiếng, mặt Tư Dật dính nước bọt đầy mùi vị của rượu.
"Con mau nghỉ ngơi đi." Tư Dật mặt vô biểu tình, trong lòng đã yên lặng không gợn sóng.
Mẹ Tư xấu xa nói: "Con trai, nói mẹ nghe xem, khai giảng lâu như vậy, có phải hay không đã có những rung động đầu đời rồi, có thích nữ sinh nào không?"
"... Không có, mẹ mẹ đừng tò mò chuyện này"
"Ai da, tiểu Dật Dật thẹn thùng nha." Mẹ Tư nâng hai tay bóp mặt Tư Dật lắc qua lắc lại một cách loạng choạng, giống món đồ chơi trong tay: "Con yên tâm, chỉ cần không ảnh hưởng học tập, mẹ không ngăn cản, rốt cuộc ba con và mẹ cũng là yêu sớm, có vấn đề tình cảm gì khó khăn thì hỏi mẹ, mẹ con nhất định biết gì sẽ nói hết!"
Mẹ Tư khi uống say thật đúng là có điểm đáng yêu, cái loại đáng yêu làm người ta sởn tóc gáy.
Tư Dật đứng lên: "Không có, không có khả năng đó, mẹ nghĩ con là loại trẻ trâu yêu sớm sao? Trong lòng con chỉ có học tập."
Mẹ Tư chớp chớp mắt: "Con muốn yêu đương với học tập sao?"
"Con phải vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách, vì xây dựng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mà phấn đấu, nhi nữ tình trường sao có thể cùng tình yêu nước so sánh với nhau được chứ?" Tư Dật bày ra bộ dáng vì nước giải ưu, bộ dáng so với lúc trước gia nhập đoàn thanh niên cộng sản còn nghiêm túc hơn.
"Haiz, đây là muốn cùng ba con mở cuộc họp video hay sao." Mẹ Tư buông tiếng thở dài: "Con giống ba con như đúc, biến thành một người đàn ông không hiểu phong tình, con gái người ta thường thích nam sinh bá đạo một chút, cường thế một chút, con đừng nhìn mẹ con bên ngoài phong cách cường hãng, ba con chỉ cần tỏ ra bá đạo một chút, mẹ liền say mê..."
Một khi uống say, liền dễ dàng nói lời mê sảng.
Mẹ Tư kịp thời ngăn lại hành động tổn hại hình tượng: "Không nói nữa, mẹ cũng đi tắm rửa đây, ngày mai còn có một cuộc họp."
Nói xong liền tự mình đứng lên hướng trên lầu mà đi.
Để lại Tư Dật như suy tư điều gì.
Mấy nữ sinh mới lớn kia thích xem tiểu thuyết ngôn tình thì không nói, lớn tuổi như mẹ cậu như bà thím trung niên rồi mà cũng thích tổng tài bá đạo sao.
Thật là mở mang tầm nhìn.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Dật Nhĩ cũng không dám ngủ nướng, sớm rời giường rửa mặt tính toán cùng Mộ Tử Sư cùng đến trường học.
Cao Tự Án cũng đi lên, cùng bọn họ ra cửa: "Anh đưa hai người đến trường học."
Kết quả mới vừa đi đến bãi đỗ xe ngầm, liền nhận được điện thoại, công ty có việc, Cao Tự Án liền đem bọn họ đưa đến tàu điện ngầm, để cho bọn họ tự ngồi xe điện ngầm đến trường học.
"Đúng rồi." Cao Tự Án từ trong bóp móc ra một chiếc thẻ đưa cho Cố Dật Nhĩ: "Em thích ăn bánh kem ở cửa hàng kia, anh đã nạp cho em một ngàn tệ."
Cố Dật Nhĩ tiếp nhận thẻ, có chút kinh hỉ: "Oa, anh như thế nào có thể làm thẻ này được vậy?"
"Ngày hôm qua đi ngang qua trụ sở chính của cửa hàng, có thấy chương trình nạp phí hoạt động, vừa vặn em thích ăn, liền làm cái này cho em."
Bị cái ăn mua chuộc Cố Dật Nhĩ tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh trai."
Cao Tự Án cười cười: "Ngoan, nhớ rõ ăn bữa sáng."
Nói xong liền lái xe rời đi. Nhìn theo Cao Tự Án rời đi, Cố Dật Nhĩ hướng Mộ Tử Sư giơ giơ lên trong tay thẻ VIP: "Thầy ơi, hôm nay em mời thầy ăn bữa sáng."
Mộ Tử Sư gật đầu: "Được a, vậy thầy sẽ không khách khí."
Sáng sớm tàu điện ngầm đã kín người hết chỗ, đa số là những người dậy sớm đi làm hoặc là đi học, Cố Dật Nhĩ ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, tàu điện ngầm vừa đến liền bước nhanh vào, còn giúp Mộ Tử Sư chiếm vị trí, hướng thầy Mộ vẫy tay: "Thầy ơi, ngồi chỗ này này."
"Thực thành thạo a." Mộ Tử Sư cười nói.
"Đều là luyện ra đó." Cố Dật Nhĩ trong tay nhéo nhéo thẻ VIP, giống như sờ bảo bối: "Thầy ơi, thầy thích ăn gì trong bữa sáng?"
"Chỉ cần không phải quá ngọt đều có thể." Mộ Tử Sư hỏi lại Cố Dật Nhĩ: "Còn em thì sao?"
"Em khác thầy, em rất thích ăn ngọt."
Mộ Tử Sư trêu chọc: "Tiểu cô nương đều thích ăn ngọt a."
"Anh trai em cũng thích ăn ngọt."
Mộ Tử Sư có chút nghi hoặc, hỏi cô: "Cao Tự Án thích ăn ngọt? Thầy nhớ rõ cậu ấy không thích ăn đồ ngọt mà."
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: "Anh thích a, trước đó không lâu còn bởi vì thích ăn bánh kem mà vì một cái thẻ bài, đi tham gia khánh thành nhãn hiệu bánh đó."
"Nhãn hiệu nào? Khẳng định ăn rất ngon, bởi vì thời đại học, thầy chưa từng thấy cậu ấy ăn bánh kem."
Cố Dật Nhĩ nhìn quanh bốn phía, lúc này màn hình tinh thể lỏng được gắn trên tàu điện ngầm đang truyền phát tin quảng cáo, cô chỉ vào màn hình nói: "Đợi lát nữa sẽ có quảng cáo nhãn hiệu đó."
Quả nhiên, tiếp theo chính là quảng cáo nhãn hiệu bánh kem kia.
Nữ minh tinh xinh đẹp ở trước màn ảnh ưu nhã ăn bánh kem, sau đó cảnh tượng liền đổi đến công viên giải trí, nữ minh tinh hưng phấn ở công viên giải trí chạy vội, cười nói ra câu tuyên truyền kinh điển.
Cô gái cười tựa như bánh kem rất ngọt ngào.
Mộ Tử Sư ngây ngẩn cả người.
"Nữ minh tinh này gần đây rất hot." Cố Dật Nhĩ ở trong đầu tìm tòi tên cô: "Em nhớ rõ là cô ấy mang họ rất đặc biệt."
"Chử Úy."
"Đúng vậy, chính là Chử Úy." Cố Dật Nhĩ chế nhạo: "Thầy, thầy cũng là fan của cô ấy à?"
"Thầy không phải, chỉ là vừa lúc biết cô ấy." Mộ Tử Sư dựa vào chỗ ngồi, trên mặt vẫn luôn treo nhàn nhạt ý cười: "Hình như thầy rời đi lâu lắm, Cao Tự Án đều bắt đầu ăn ngọt rồi nhỉ."
Cố Dật Nhĩ tò mò hỏi: "Thầy, thầy cùng anh em trước kia quan hệ thật sự tốt lắm sao?"
"Bọn thầy biết nhau ở xã đoàn, nói là quan hệ tốt thì còn chưa đủ, bởi vì sở thích của hai người thật sự là quá giống."
Ánh mắt vẫn luôn nhìn phía trước, chỉ là suy nghĩ về nơi rất xa: "Nhưng mà giữa người với người không có khả năng trăm phần trăm giống nhau, lúc tốt nghiệp, thầy đem toàn bộ công việc hoãn lại một chút, rồi đi du lịch, cậu ấy phản đối kịch liệt quyết định này của thầy, thầy không nghe cậu ấy, thu thập hành lý liền rời đi, vì thế lúc gọi điện thoại được cho thầy cậu ấy mắng thầy một trận té tát"
Người đàn ông dáng vẻ thành thục ổn trọng trước mắt, thì ra cũng từng có thời kỳ phản nghịch như vậy.
"Thật sự nhìn không ra, thầy trước kia chỉ sống theo ý mình."
Mộ Tử Sư nhìn cô chớp chớp mắt: "Nhìn không ra thì nhìn thầy đi? Thầy là người tôn trọng tự do, không muốn bị khuôn phép trói buộc, học sư phạm chuyên nghiệp cũng hoàn toàn là cha mẹ yêu cầu, bằng không thầy hiện tại còn không biết lưu lạc ở đâu."
"Thầy hối hận sao?"
"Đương nhiên không." Mộ Tử Sư nhẹ giọng nói: "Tuy rằng bởi vì rời đi mà mất đi rất nhiều thứ, nhưng thầy chưa bao giờ hối hận."
Yên ổn có lẽ sẽ đến từ một người mà người đó mang đến cho mình cảm giác ổn định cùng nhau trải qua sinh hoạt thường ngày, nhưng tự do cũng chưa chắc liền không thể làm cho người ta cảm thấy vui sướng từ đáy lòng.
Tàu điện ngầm ở chạy như bay. Lúc đến trạm, dòng người nhanh chóng kích động, Cố Dật Nhĩ bước nhanh ra còn không quên thúc giục Mộ Tử Sư: "Thầy ơi, nhanh lên, chậm trễ một chút là có khả năng không mua được loại bánh kem này đâu."
"Biết rồi, em đi chậm một chút, coi chừng ngã."
Hai người đi đến cửa hàng bánh kem, Cố Dật Nhĩ liếc mắt một cái liền tìm thấy loại mình muốn: "Ai, còn hai cái này."
Mộ Tử Sư nhớ tới, bánh kem này giống với loại lần trước mình mua cho Lâm Vĩ Nguyệt.
Cố Dật Nhĩ cầm một cái, hỏi Mộ Tử Sư muốn ăn cái gì.
Hắn chỉ chỉ cái bánh kem còn lại: "Cái kia đi."
"Thầy ơi cái này ngọt lắm."
Mộ Tử Sư nhẹ nhàng cười: "Không phải cho thầy, là cho Lâm Vĩ Nguyệt, em ấy rất thích ăn."
Lúc em ấy nói lời cảm ơn, còn đặc biệt cường điệu rằng là cái bánh kem này thật sự ăn rất ngon. Nói xong Mộ Tử Sư cầm cái bánh kem còn lại lên.
Lúc trả tiền, Mộ Tử Sư kéo tay Cố Dật Nhĩ đang đưa thẻ cho thu ngân xuống: "Sao có thể thật sự để em mời chứ? Để thầy trả."
Cố Dật Nhĩ cầm hai cái bánh kem giống nhau, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, cô cùng Lâm Vĩ Nguyệt biết nhau lâu như vậy, cơ hồ như hình với bóng, vậy mà không biết cậu ấy thích ăn loại này bánh kem.
Cùng Mộ Tử Sư cáo biệt xong, cô mang theo bánh kem đi vào phòng học.
Lâm Vĩ Nguyệt đã sớm tới rồi, ở chỗ ngồi học từ đơn tiếng Anh.
Cố Dật Nhĩ đem bánh kem đặt ở trên bàn, quả nhiên thu được ánh mắt khó hiểu của Lâm Vĩ Nguyệt.
Cố Dật Nhĩ dựa theo lời thầy Sư tử nói, cười giải thích: "Có hoạt động rút thăm trúng thưởng, vừa vặn tớ trúng được, cho cậu ăn nè."
*****
Đồng có lời muốn nói: Lâu nay bỏ bê Dật ca - Nhĩ Đóa tỷ. Có lỗi quá. Vì thực sự mình dịch vì có động lực, mọi người tiếp thêm động lực cho tớ đi. Buồn mấy mùa trăng rồi nên cứ ngâm truyện mãi không có hứng edit. ^^
"Bạn học Cố Nhĩ Đóa, đại móng heo là có ý tứ gì?"
Cố Dật Nhĩ rối rắm với cái biệt danh này nghe thực ngốc chết đi được, vì thế trả lời có lệ: "Chính là khen làn da cậu đẹp mượt mà căng bóng, là lời ca ngợi đấy."
"Có phải cậu lại lừa tớ?" Tư Dật thông minh đáp.
Cố Dật Nhĩ ngáp một cái: "Tớ mệt rồi."
"Mệt?" Tư Dật bên kia an tĩnh một lát: "À khuya rồi, vậy cậu ngủ đi."
"Ừ."
Cố Dật Nhĩ trực tiếp nhắm hai mắt lại, cư nhiên thật sự có chút mệt nhọc.
Cô mơ màng lại cảm giác có thể nghe được trừ tiếng hít thở của cô còn có tiếng nói chuyện bên tai.
Mở to mắt, giọng trò chuyện còn tiếp tục.
Cô mơ hồ nói: "Không phải cúp điện thoại rồi sao."
"Tớ cho rằng cậu sẽ cúp trước." Tư Dật cũng có chút kinh ngạc, trêu chọc nói: "Có phải hay không muốn tớ kể chuyện xưa cho cậu trước khi ngủ?"
"Cúp đây." Cố Dật Nhĩ quyết đoán cúp điện thoại.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lúc này Tư Dật còn ở trước máy tính xem tiểu thuyết ngôn tình, cậu nhìn di động cười thoải mái.
Cậu đem ánh mắt dịch trở về màn hình máy tính, nguyên bản đã tìm thấy được trang web tiểu thuyết này, nhưng mà nhìn chữ sai rất nhiều hết bài này đến bài khác, sắp chữ cũng lung tung rối loạn, Tư Dật xem đến đau mắt liền lại tìm cái trang web mới, một mảng xanh mượt, cậu tìm kiếm trong khung search đánh tên tiểu thuyết mà Cố Dật Nhĩ đọc sáng nay, tìm được tiểu thuyết rồi.
Cách sắp xếp chữ thoải mái hơn nhiều, màu xanh cũng rất ổn cho mắt, chỉ là phải bỏ tiền mua.
Không sao cả, mấy đồng tiền này, anh Dật có tiền.
Đăng ký tài khoản, vào chương VIP, tìm được cái chương mà Cố Dật Nhĩ đã đọc.
Cụ thể tình tiết sơ lược, vẫn là so với điện ảnh còn hàm súc hơn.
Chỉ là những người đọc đã viết bình luận phía dưới lại rất là điên cuồng.
"Thực sự ít như vậy sao? Ít nhất cũng viết 5000 từ như một tiểu luận văn đi chứ:)"
"Rất thích nam chính kiểu bá đạo tổng tài này a, máu mũi tớ chảy không ngừng a a a"
"Nam chính uy vũ! Tiếp tục! Đừng có ngừng!"
"Ngọt ngào quá!!
Tư Dật trừu trừu khóe miệng, thì ra các nữ sinh thích kiểu con trai như vậy.
Bất quá nhẹ là cưỡng hôn, mạnh hơn là lên giường, như vậy mà đã hưng phấn, hừ, quả nhiên con gái là sinh vật dễ dàng thỏa mãn.
Cố Dật Nhĩ xem mặt đỏ tai hồng, khẳng định cũng thích.
Tục tằng quá.
Tư Dật một hơi đem tất cả chương VIP mua hết.
Cậu trừ bỏ thiếu kinh nghiệm thực chiến ở trên giường, không thể so sánh với nam chính trong truyện, thì các mặt khác, cậu tự nhận là nam chính vẫn kém xa mình.
Nếu là lấy cậu làm nguyên mẫu viết một quyển tiểu thuyết, thì các nữ sinh tuyệt đối điên cuồng hâm mộ.
Thời gian đã khuya, Tư Dật duỗi eo chuẩn bị đi tắm rửa, định tắm xong về phòng sẽ dùng app di động tiếp tục xem.
Mới vừa xuống lầu, mẹ cậu mở cửa từ ngoài bước vào.
Mẹ Tư vẻ mặt mang theo men say, xoa huyệt Thái Dương ở cửa lớn đổi giày.
Nhìn thấy Tư Dật cầm quần áo đứng ở trước mặt, nheo lại đôi mắt: "Tư Dật? Đã trễ thế này con còn chưa ngủ?"
"Lập tức liền ngủ đây ạ." Tư Dật đi tới, nghe thấy được cả người mẹ Tư đầy mùi rượu: "Như thế nào lại uống nhiều như vậy?"
"Chuyện công việc thôi, cùng nhóm lãnh đạo uống rượu." Mẹ Tư vươn tay: "Đỡ mẹ xem nào."
Tư Dật cầm quần áo tùy tay ném ở trên sô pha, đỡ mẹ Tư vào ngồi xuống.
"Mẹ tưởng con ngủ rồi, ba con đã trở về chưa?"
Tư Dật đổ chén nước cho mẹ Tư, lắc đầu: "Chưa."
Mẹ Tư uống một ngụm, cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng về trước cả mẹ, cũng không biết đi đâu tìm việc vui chơi rồi."
Mẹ Tư là nữ cường nhân giám đốc công ty vật liệu xây dựng, giới thương nghiệp xưng là "Liều mạng Thập Tam Nương", cùng chồng mình trường kỳ bất hòa, ba ngày một trận cãi nhau nhỏ năm ngày một cãi nhau lớn.
Tư Dật từ lời nói của mẹ có thể tưởng tượng ra, ba mẹ cậu đêm nay cùng ăn tiệc, ngoài cười nhưng trong không cười kính rượu xã giao, ba cậu xong trách nhiệm liền bỏ của chạy lấy người.
Cho nên trong lòng mẹ khó chịu.
Mẹ Tư đấm ngực dừng chân: "Tức chết lão nương, sớm biết như vậy lúc trước đã cùng ông ta thi công chức, con không biết bộ dáng kiêu ngạo của ba con như thế nào đâu, nếu không phải còn có người khác, mẹ đã đánh ổng thành mặt hoa rồi."
Tư Dật biết mẹ mình rất có thể làm ra loại sự tình này.
"Về sau con cưới vợ, nếu dám đối xử tệ với vợ con một cái thôi, mẹ sẽ giáo huấn con đấy." Mẹ Tư nhéo nhéo nắm tay: "Nghe thấy không?"
Tư Dật nhớ tới đức hạnh kia của cô.
Cảm giác cô so với mẹ cậu còn lợi hại hơn, hiện tại cậu nhớ tới ngày phân lớp đó, mông vẫn còn có chút đau.
Khẳng định là nếu có vấn đề gì không hài lòng cô có thể đánh cậu thăng thiên, một cô gái thật lợi hại.
Nam nhân Tư gia mệnh cũng thật là khổ.
Cậu gật gật đầu: "Nghe thấy rồi."
Mẹ Tư véo véo mặt Tư Dật: "Con trai ngoan của mẹ, để mẹ hôn một cái nào!" Sau đó ba một tiếng, mặt Tư Dật dính nước bọt đầy mùi vị của rượu.
"Con mau nghỉ ngơi đi." Tư Dật mặt vô biểu tình, trong lòng đã yên lặng không gợn sóng.
Mẹ Tư xấu xa nói: "Con trai, nói mẹ nghe xem, khai giảng lâu như vậy, có phải hay không đã có những rung động đầu đời rồi, có thích nữ sinh nào không?"
"... Không có, mẹ mẹ đừng tò mò chuyện này"
"Ai da, tiểu Dật Dật thẹn thùng nha." Mẹ Tư nâng hai tay bóp mặt Tư Dật lắc qua lắc lại một cách loạng choạng, giống món đồ chơi trong tay: "Con yên tâm, chỉ cần không ảnh hưởng học tập, mẹ không ngăn cản, rốt cuộc ba con và mẹ cũng là yêu sớm, có vấn đề tình cảm gì khó khăn thì hỏi mẹ, mẹ con nhất định biết gì sẽ nói hết!"
Mẹ Tư khi uống say thật đúng là có điểm đáng yêu, cái loại đáng yêu làm người ta sởn tóc gáy.
Tư Dật đứng lên: "Không có, không có khả năng đó, mẹ nghĩ con là loại trẻ trâu yêu sớm sao? Trong lòng con chỉ có học tập."
Mẹ Tư chớp chớp mắt: "Con muốn yêu đương với học tập sao?"
"Con phải vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách, vì xây dựng Trung Quốc xã hội chủ nghĩa mà phấn đấu, nhi nữ tình trường sao có thể cùng tình yêu nước so sánh với nhau được chứ?" Tư Dật bày ra bộ dáng vì nước giải ưu, bộ dáng so với lúc trước gia nhập đoàn thanh niên cộng sản còn nghiêm túc hơn.
"Haiz, đây là muốn cùng ba con mở cuộc họp video hay sao." Mẹ Tư buông tiếng thở dài: "Con giống ba con như đúc, biến thành một người đàn ông không hiểu phong tình, con gái người ta thường thích nam sinh bá đạo một chút, cường thế một chút, con đừng nhìn mẹ con bên ngoài phong cách cường hãng, ba con chỉ cần tỏ ra bá đạo một chút, mẹ liền say mê..."
Một khi uống say, liền dễ dàng nói lời mê sảng.
Mẹ Tư kịp thời ngăn lại hành động tổn hại hình tượng: "Không nói nữa, mẹ cũng đi tắm rửa đây, ngày mai còn có một cuộc họp."
Nói xong liền tự mình đứng lên hướng trên lầu mà đi.
Để lại Tư Dật như suy tư điều gì.
Mấy nữ sinh mới lớn kia thích xem tiểu thuyết ngôn tình thì không nói, lớn tuổi như mẹ cậu như bà thím trung niên rồi mà cũng thích tổng tài bá đạo sao.
Thật là mở mang tầm nhìn.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Dật Nhĩ cũng không dám ngủ nướng, sớm rời giường rửa mặt tính toán cùng Mộ Tử Sư cùng đến trường học.
Cao Tự Án cũng đi lên, cùng bọn họ ra cửa: "Anh đưa hai người đến trường học."
Kết quả mới vừa đi đến bãi đỗ xe ngầm, liền nhận được điện thoại, công ty có việc, Cao Tự Án liền đem bọn họ đưa đến tàu điện ngầm, để cho bọn họ tự ngồi xe điện ngầm đến trường học.
"Đúng rồi." Cao Tự Án từ trong bóp móc ra một chiếc thẻ đưa cho Cố Dật Nhĩ: "Em thích ăn bánh kem ở cửa hàng kia, anh đã nạp cho em một ngàn tệ."
Cố Dật Nhĩ tiếp nhận thẻ, có chút kinh hỉ: "Oa, anh như thế nào có thể làm thẻ này được vậy?"
"Ngày hôm qua đi ngang qua trụ sở chính của cửa hàng, có thấy chương trình nạp phí hoạt động, vừa vặn em thích ăn, liền làm cái này cho em."
Bị cái ăn mua chuộc Cố Dật Nhĩ tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh trai."
Cao Tự Án cười cười: "Ngoan, nhớ rõ ăn bữa sáng."
Nói xong liền lái xe rời đi. Nhìn theo Cao Tự Án rời đi, Cố Dật Nhĩ hướng Mộ Tử Sư giơ giơ lên trong tay thẻ VIP: "Thầy ơi, hôm nay em mời thầy ăn bữa sáng."
Mộ Tử Sư gật đầu: "Được a, vậy thầy sẽ không khách khí."
Sáng sớm tàu điện ngầm đã kín người hết chỗ, đa số là những người dậy sớm đi làm hoặc là đi học, Cố Dật Nhĩ ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, tàu điện ngầm vừa đến liền bước nhanh vào, còn giúp Mộ Tử Sư chiếm vị trí, hướng thầy Mộ vẫy tay: "Thầy ơi, ngồi chỗ này này."
"Thực thành thạo a." Mộ Tử Sư cười nói.
"Đều là luyện ra đó." Cố Dật Nhĩ trong tay nhéo nhéo thẻ VIP, giống như sờ bảo bối: "Thầy ơi, thầy thích ăn gì trong bữa sáng?"
"Chỉ cần không phải quá ngọt đều có thể." Mộ Tử Sư hỏi lại Cố Dật Nhĩ: "Còn em thì sao?"
"Em khác thầy, em rất thích ăn ngọt."
Mộ Tử Sư trêu chọc: "Tiểu cô nương đều thích ăn ngọt a."
"Anh trai em cũng thích ăn ngọt."
Mộ Tử Sư có chút nghi hoặc, hỏi cô: "Cao Tự Án thích ăn ngọt? Thầy nhớ rõ cậu ấy không thích ăn đồ ngọt mà."
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: "Anh thích a, trước đó không lâu còn bởi vì thích ăn bánh kem mà vì một cái thẻ bài, đi tham gia khánh thành nhãn hiệu bánh đó."
"Nhãn hiệu nào? Khẳng định ăn rất ngon, bởi vì thời đại học, thầy chưa từng thấy cậu ấy ăn bánh kem."
Cố Dật Nhĩ nhìn quanh bốn phía, lúc này màn hình tinh thể lỏng được gắn trên tàu điện ngầm đang truyền phát tin quảng cáo, cô chỉ vào màn hình nói: "Đợi lát nữa sẽ có quảng cáo nhãn hiệu đó."
Quả nhiên, tiếp theo chính là quảng cáo nhãn hiệu bánh kem kia.
Nữ minh tinh xinh đẹp ở trước màn ảnh ưu nhã ăn bánh kem, sau đó cảnh tượng liền đổi đến công viên giải trí, nữ minh tinh hưng phấn ở công viên giải trí chạy vội, cười nói ra câu tuyên truyền kinh điển.
Cô gái cười tựa như bánh kem rất ngọt ngào.
Mộ Tử Sư ngây ngẩn cả người.
"Nữ minh tinh này gần đây rất hot." Cố Dật Nhĩ ở trong đầu tìm tòi tên cô: "Em nhớ rõ là cô ấy mang họ rất đặc biệt."
"Chử Úy."
"Đúng vậy, chính là Chử Úy." Cố Dật Nhĩ chế nhạo: "Thầy, thầy cũng là fan của cô ấy à?"
"Thầy không phải, chỉ là vừa lúc biết cô ấy." Mộ Tử Sư dựa vào chỗ ngồi, trên mặt vẫn luôn treo nhàn nhạt ý cười: "Hình như thầy rời đi lâu lắm, Cao Tự Án đều bắt đầu ăn ngọt rồi nhỉ."
Cố Dật Nhĩ tò mò hỏi: "Thầy, thầy cùng anh em trước kia quan hệ thật sự tốt lắm sao?"
"Bọn thầy biết nhau ở xã đoàn, nói là quan hệ tốt thì còn chưa đủ, bởi vì sở thích của hai người thật sự là quá giống."
Ánh mắt vẫn luôn nhìn phía trước, chỉ là suy nghĩ về nơi rất xa: "Nhưng mà giữa người với người không có khả năng trăm phần trăm giống nhau, lúc tốt nghiệp, thầy đem toàn bộ công việc hoãn lại một chút, rồi đi du lịch, cậu ấy phản đối kịch liệt quyết định này của thầy, thầy không nghe cậu ấy, thu thập hành lý liền rời đi, vì thế lúc gọi điện thoại được cho thầy cậu ấy mắng thầy một trận té tát"
Người đàn ông dáng vẻ thành thục ổn trọng trước mắt, thì ra cũng từng có thời kỳ phản nghịch như vậy.
"Thật sự nhìn không ra, thầy trước kia chỉ sống theo ý mình."
Mộ Tử Sư nhìn cô chớp chớp mắt: "Nhìn không ra thì nhìn thầy đi? Thầy là người tôn trọng tự do, không muốn bị khuôn phép trói buộc, học sư phạm chuyên nghiệp cũng hoàn toàn là cha mẹ yêu cầu, bằng không thầy hiện tại còn không biết lưu lạc ở đâu."
"Thầy hối hận sao?"
"Đương nhiên không." Mộ Tử Sư nhẹ giọng nói: "Tuy rằng bởi vì rời đi mà mất đi rất nhiều thứ, nhưng thầy chưa bao giờ hối hận."
Yên ổn có lẽ sẽ đến từ một người mà người đó mang đến cho mình cảm giác ổn định cùng nhau trải qua sinh hoạt thường ngày, nhưng tự do cũng chưa chắc liền không thể làm cho người ta cảm thấy vui sướng từ đáy lòng.
Tàu điện ngầm ở chạy như bay. Lúc đến trạm, dòng người nhanh chóng kích động, Cố Dật Nhĩ bước nhanh ra còn không quên thúc giục Mộ Tử Sư: "Thầy ơi, nhanh lên, chậm trễ một chút là có khả năng không mua được loại bánh kem này đâu."
"Biết rồi, em đi chậm một chút, coi chừng ngã."
Hai người đi đến cửa hàng bánh kem, Cố Dật Nhĩ liếc mắt một cái liền tìm thấy loại mình muốn: "Ai, còn hai cái này."
Mộ Tử Sư nhớ tới, bánh kem này giống với loại lần trước mình mua cho Lâm Vĩ Nguyệt.
Cố Dật Nhĩ cầm một cái, hỏi Mộ Tử Sư muốn ăn cái gì.
Hắn chỉ chỉ cái bánh kem còn lại: "Cái kia đi."
"Thầy ơi cái này ngọt lắm."
Mộ Tử Sư nhẹ nhàng cười: "Không phải cho thầy, là cho Lâm Vĩ Nguyệt, em ấy rất thích ăn."
Lúc em ấy nói lời cảm ơn, còn đặc biệt cường điệu rằng là cái bánh kem này thật sự ăn rất ngon. Nói xong Mộ Tử Sư cầm cái bánh kem còn lại lên.
Lúc trả tiền, Mộ Tử Sư kéo tay Cố Dật Nhĩ đang đưa thẻ cho thu ngân xuống: "Sao có thể thật sự để em mời chứ? Để thầy trả."
Cố Dật Nhĩ cầm hai cái bánh kem giống nhau, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp, cô cùng Lâm Vĩ Nguyệt biết nhau lâu như vậy, cơ hồ như hình với bóng, vậy mà không biết cậu ấy thích ăn loại này bánh kem.
Cùng Mộ Tử Sư cáo biệt xong, cô mang theo bánh kem đi vào phòng học.
Lâm Vĩ Nguyệt đã sớm tới rồi, ở chỗ ngồi học từ đơn tiếng Anh.
Cố Dật Nhĩ đem bánh kem đặt ở trên bàn, quả nhiên thu được ánh mắt khó hiểu của Lâm Vĩ Nguyệt.
Cố Dật Nhĩ dựa theo lời thầy Sư tử nói, cười giải thích: "Có hoạt động rút thăm trúng thưởng, vừa vặn tớ trúng được, cho cậu ăn nè."
*****
Đồng có lời muốn nói: Lâu nay bỏ bê Dật ca - Nhĩ Đóa tỷ. Có lỗi quá. Vì thực sự mình dịch vì có động lực, mọi người tiếp thêm động lực cho tớ đi. Buồn mấy mùa trăng rồi nên cứ ngâm truyện mãi không có hứng edit. ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook