Giới thiệu
Tên trên thẻ mượn sách, thật sự là tên của cậu ấy sao? Sao tôi lại có trực giác, cái tên mà cậu ấy viết trên tấm thẻ đó, hẳn là tên của cậu ——《Thư tình》
Tư Dật tự giới thiệu: “Tôi kêu Tư Dật, Tư trong tư pháp, Dật trong Cố Dật Nhĩ”
Có được cái tên tương đồng với em, mỗi một nét bút, đều là tình ý sâu đậm dành cho em.
***
Nam nữ chính không muốn yêu đương, chỉ muốn làm ba ba.
Phiên bản ngọt sủng
Màn đêm đầy sao, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, không ai để ý tới ai cũng không ai muốn nhận thua nhưng cuối cùng vẫn nghe cậu thở dài một tiếng: “Nhĩ Đóa, tớ cảm thấy tớ sắp chết.”
Cô bĩu môi, không để ý đến cậu.
“Tớ chọc giận một tiểu tiên nữ.” Cậu có chút khổ sở, “Ông trời nhất định sẽ trừng phạt tớ.”
Phiên bản điên rồ:
Thành phố Thanh Hà năm nay có hai Trạng Nguyên trong kỳ thi cấp ba, mối quan hệ của hai Trạng Nguyên trong mắt các bạn học vẫn luôn là một bí ẩn cho đến một ngày.
“Mẹ nó, tớ vừa nhìn thấy hai người đi về phía rừng cây nhỏ! Yêu sớm thật rồi! Mau đi chụp ảnh đi!”
Trong rừng cây nhỏ, dưới tán cây đa, nam sinh ấn nữ sinh lên thân cây ánh mắt sáng quắc, trầm mặc thật lâu sau, ngữ khí trầm thấp: “Gọi ba ba đi.”
Quần chúng ăn dưa: Sorry?????
Phiên bản trưởng thành:
Thanh quý như bác sĩ Tư, một thân áo blouse trắng, mặt mày tinh xảo, không dính khói lửa phàm tục, được coi là bông hoa của khoa ung bướu, rất được đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ yêu thích, cho đến một ngày có người nhìn thấy bác sĩ Tư như đang làm nũng áp mặt vào chỗ xương quai xanh của một người phụ nữ:
“Nhĩ Đóa, mấy ngày em đi công tác anh ngoan lắm.”
***
Sau khi khai giảng, hai Trạng Nguyên được phân vào cùng một lớp.
Thiếu niên thiếu nữ 15 tuổi, nam tuấn tú đĩnh đạc, lạnh lùng cao ngạo, nữ mặt mày tinh xảo, đoan trang hào phóng.
Nhưng một núi không thể có hai hổ ——
Mọi người nhìn vào thì thấy bọn họ như thế này:
“Tiếng Anh còn không thi nổi 140 điểm? Cùi bắp.”
“Mấy cái đề toán này, một phút tôi có thể làm mười mấy đề, phế vật.”
“Nếu lần này tôi đứng đầu, cậu phải gọi tôi là ba ba.”
“Ông đây toán học với vật lý lúc nào cũng đứng đầu, ai cho cậu mặt mũi chiếm tiện nghi của tôi?”
—— Trừ phi hai con hổ này một đực một cái.
Sau lưng mọi người, bọn họ là như thế này:
Trong rừng cây nhỏ của trường, dưới tán cây đa.
Tư Dật ấn cô lên thân cây, ánh mắt sáng quắc:
“Nhĩ Đóa, chúng ta yêu sớm đi.”
Thiếu nữ bị gọi là Nhĩ Đóa, ánh sáng trong mắt lóng lánh, đôi môi như cánh hoa kiều diễm ướt át, khiến người muốn hái.
Trong lòng cậu ngứa ngáy khó nhịn, muốn cúi xuống hôn lên môi cô.
Sau đó trời đất quay cuồng, cậu bị cô đè ngược lại dưới tán cây.
“Được, gọi một tiếng ba ba trước đã.”
“????”
Tư Dật tự giới thiệu: “Tôi kêu Tư Dật, Tư trong tư pháp, Dật trong Cố Dật Nhĩ”
Có được cái tên tương đồng với em, mỗi một nét bút, đều là tình ý sâu đậm dành cho em.
***
Nam nữ chính không muốn yêu đương, chỉ muốn làm ba ba.
Phiên bản ngọt sủng
Màn đêm đầy sao, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, không ai để ý tới ai cũng không ai muốn nhận thua nhưng cuối cùng vẫn nghe cậu thở dài một tiếng: “Nhĩ Đóa, tớ cảm thấy tớ sắp chết.”
Cô bĩu môi, không để ý đến cậu.
“Tớ chọc giận một tiểu tiên nữ.” Cậu có chút khổ sở, “Ông trời nhất định sẽ trừng phạt tớ.”
Phiên bản điên rồ:
Thành phố Thanh Hà năm nay có hai Trạng Nguyên trong kỳ thi cấp ba, mối quan hệ của hai Trạng Nguyên trong mắt các bạn học vẫn luôn là một bí ẩn cho đến một ngày.
“Mẹ nó, tớ vừa nhìn thấy hai người đi về phía rừng cây nhỏ! Yêu sớm thật rồi! Mau đi chụp ảnh đi!”
Trong rừng cây nhỏ, dưới tán cây đa, nam sinh ấn nữ sinh lên thân cây ánh mắt sáng quắc, trầm mặc thật lâu sau, ngữ khí trầm thấp: “Gọi ba ba đi.”
Quần chúng ăn dưa: Sorry?????
Phiên bản trưởng thành:
Thanh quý như bác sĩ Tư, một thân áo blouse trắng, mặt mày tinh xảo, không dính khói lửa phàm tục, được coi là bông hoa của khoa ung bướu, rất được đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ yêu thích, cho đến một ngày có người nhìn thấy bác sĩ Tư như đang làm nũng áp mặt vào chỗ xương quai xanh của một người phụ nữ:
“Nhĩ Đóa, mấy ngày em đi công tác anh ngoan lắm.”
***
Sau khi khai giảng, hai Trạng Nguyên được phân vào cùng một lớp.
Thiếu niên thiếu nữ 15 tuổi, nam tuấn tú đĩnh đạc, lạnh lùng cao ngạo, nữ mặt mày tinh xảo, đoan trang hào phóng.
Nhưng một núi không thể có hai hổ ——
Mọi người nhìn vào thì thấy bọn họ như thế này:
“Tiếng Anh còn không thi nổi 140 điểm? Cùi bắp.”
“Mấy cái đề toán này, một phút tôi có thể làm mười mấy đề, phế vật.”
“Nếu lần này tôi đứng đầu, cậu phải gọi tôi là ba ba.”
“Ông đây toán học với vật lý lúc nào cũng đứng đầu, ai cho cậu mặt mũi chiếm tiện nghi của tôi?”
—— Trừ phi hai con hổ này một đực một cái.
Sau lưng mọi người, bọn họ là như thế này:
Trong rừng cây nhỏ của trường, dưới tán cây đa.
Tư Dật ấn cô lên thân cây, ánh mắt sáng quắc:
“Nhĩ Đóa, chúng ta yêu sớm đi.”
Thiếu nữ bị gọi là Nhĩ Đóa, ánh sáng trong mắt lóng lánh, đôi môi như cánh hoa kiều diễm ướt át, khiến người muốn hái.
Trong lòng cậu ngứa ngáy khó nhịn, muốn cúi xuống hôn lên môi cô.
Sau đó trời đất quay cuồng, cậu bị cô đè ngược lại dưới tán cây.
“Được, gọi một tiếng ba ba trước đã.”
“????”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook