Câu Hồn Tình Nhân
-
Chương 2
***
Ngoài cửa sổ, từng tiếng gõ mõ cầm canh(2) rõ ràng truyền vào trong tai Tề Thúc Hạo. Nó tuy rằng nhắm chặt hai mắt, nhưng một chút cũng không có buồn ngủ, duỗi dài lỗ tai, thấp tha thấp thỏm đề phòng từng tiếng bước chân đến gần gian phòng của nó.
Cuối cùng, ước chừng nửa canh giờ sau, Hình Vệ cũng quay về gian phòng đối diện, Tề Thúc Hạo thật vất vả mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua một canh giờ, ngoài cửa sổ đêm khuya thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa xa xa.
Tề Thúc Hạo xoay người bước xuống giường, cầm theo tay nải đặt trên bàn, rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Vừa nghĩ tới từ nay thoát khỏi sự quấy rối của Hình Vệ, cơ thể đang bay trên không trung, không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào.
Tiếp đất một cách hoàn mỹ, Tề Thúc Hạo cất bước muốn chạy đi, nhưng phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm, khiến cho nó như hóa đá mà đứng bất động ở giữa ngã tư đường tối om vắng vẻ.
“Ngủ không được nên đi ra ngoài tản bộ sao?”
Thanh âm cô đơn từ trên cao truyền đến, đây chính là thanh âm Tề Thúc Hạo không muốn nghe nhất.
Cứng ngắc xoay người lại, nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, một bóng người cô độc bị ánh trăng nhuộm thành màu trắng xanh, đứng lặng trên mái hiên khách điếm.
Tề Thúc Hạo sững sờ mà nhìn bóng người không nhìn thấy rõ khuôn mặt kia.
Mái tóc đen nhánh của Hình Vệ như dòng nước đổ xuống dài đến thắt lưng, tóc cùng tay áo nhẹ phất phơ theo gió, khiến người ta có loại ảo giác y rất nhanh sẽ biến mất theo gió.
Tề Thúc Hạo nhất thời choáng váng, đã quên mất phải chạy trốn. Đợi đến khi nhớ tới, Hình Vệ đã thả người nhảy xuống, biểu tình thâm tàng bất lộ* ẩn dưới ánh trăng đi tới trước mặt nó, khiến Tề Thúc Hạo không nhìn rõ y lúc này là tức hay là giận.
(thâm tàng bất lộ: nguy hiểm ngầm)
“Ban đêm rất lạnh, mau trở về phòng đi!” Hình Vệ đặt tay lên vai Tề Thúc Hạo, vô tình đụng phải tay nải của nó, y dừng lại một chút, nói: “Ban đêm đi tản bộ còn mang theo tay nải sao? Ngươi sợ bị trộm à?”
Hình Vệ vì sao lại biết nó bỏ trốn, Tề Thúc Hạo nghĩ mãi vẫn không thông. Trong lúc Tề Thúc Hạo còn đang suy nghĩ rốt cuộc tại sao y lại biết, nó đã bị nửa đẩy nửa kéo mang trở về khách điếm. Thậm chí, còn chưa hết ngạc nhiên vì kế hoạch bỏ trốn thất bại, nó đã bị đẩy mạnh vào phòng của Hình Vệ.
“Làm cái gì vậy hả? Ta muốn trở về phòng của mình.”
Tề Thúc Hạo mới quay người lại, Hình Vệ đã trước nó một bước đứng chắn ở cửa phòng, không có hảo ý mà gạn hỏi rõ ràng mọi chuyện. Sắc mặt của một trận hồng. một trận trắng, nó biết số phận của nó đêm nay rồi.
“Ngươi muốn chủ động tới đây ôm ta, hay là muốn ta thúc giục dược tính, khiến ngươi chịu không nổi mà cầu xin ta?”
“Ngươi đúng là thứ ma quỷ máu lạnh!” Tề Thúc Hạo thanh âm run rẩy mà mắng chửi y.
“Sai rồi!” Hình Vệ lắc đầu cười, từng bước tiến về phía Tề Thúc Hạo. “Máu của ta là máu nóng. Từ lúc mắt ta bắt đầu nhìn thấy “đệ đệ” của ngươi, máu trong cơ thể ta liền nóng rực lên, nóng đến nỗi cả người dường như đều muốn bốc cháy; không tin lời ta nói – ngươi có muốn sờ thử không? – dùng da thịt của ngươi để cảm nhận máu trong cơ thể ta, thật sự là rất nóng đó nha.”
“Không cần!” Tề Thúc Hạo hất mạnh cánh tay đang vươn tới gần thân thể nó. “Ta không muốn chạm vào ngươi, cũng không thích nghe ngươi nói những lời nhảm nhí nữa.”
Ngoài cửa sổ, từng tiếng gõ mõ cầm canh(2) rõ ràng truyền vào trong tai Tề Thúc Hạo. Nó tuy rằng nhắm chặt hai mắt, nhưng một chút cũng không có buồn ngủ, duỗi dài lỗ tai, thấp tha thấp thỏm đề phòng từng tiếng bước chân đến gần gian phòng của nó.
Cuối cùng, ước chừng nửa canh giờ sau, Hình Vệ cũng quay về gian phòng đối diện, Tề Thúc Hạo thật vất vả mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua một canh giờ, ngoài cửa sổ đêm khuya thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa xa xa.
Tề Thúc Hạo xoay người bước xuống giường, cầm theo tay nải đặt trên bàn, rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ, thả người nhảy xuống.
Vừa nghĩ tới từ nay thoát khỏi sự quấy rối của Hình Vệ, cơ thể đang bay trên không trung, không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào.
Tiếp đất một cách hoàn mỹ, Tề Thúc Hạo cất bước muốn chạy đi, nhưng phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm, khiến cho nó như hóa đá mà đứng bất động ở giữa ngã tư đường tối om vắng vẻ.
“Ngủ không được nên đi ra ngoài tản bộ sao?”
Thanh âm cô đơn từ trên cao truyền đến, đây chính là thanh âm Tề Thúc Hạo không muốn nghe nhất.
Cứng ngắc xoay người lại, nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, một bóng người cô độc bị ánh trăng nhuộm thành màu trắng xanh, đứng lặng trên mái hiên khách điếm.
Tề Thúc Hạo sững sờ mà nhìn bóng người không nhìn thấy rõ khuôn mặt kia.
Mái tóc đen nhánh của Hình Vệ như dòng nước đổ xuống dài đến thắt lưng, tóc cùng tay áo nhẹ phất phơ theo gió, khiến người ta có loại ảo giác y rất nhanh sẽ biến mất theo gió.
Tề Thúc Hạo nhất thời choáng váng, đã quên mất phải chạy trốn. Đợi đến khi nhớ tới, Hình Vệ đã thả người nhảy xuống, biểu tình thâm tàng bất lộ* ẩn dưới ánh trăng đi tới trước mặt nó, khiến Tề Thúc Hạo không nhìn rõ y lúc này là tức hay là giận.
(thâm tàng bất lộ: nguy hiểm ngầm)
“Ban đêm rất lạnh, mau trở về phòng đi!” Hình Vệ đặt tay lên vai Tề Thúc Hạo, vô tình đụng phải tay nải của nó, y dừng lại một chút, nói: “Ban đêm đi tản bộ còn mang theo tay nải sao? Ngươi sợ bị trộm à?”
Hình Vệ vì sao lại biết nó bỏ trốn, Tề Thúc Hạo nghĩ mãi vẫn không thông. Trong lúc Tề Thúc Hạo còn đang suy nghĩ rốt cuộc tại sao y lại biết, nó đã bị nửa đẩy nửa kéo mang trở về khách điếm. Thậm chí, còn chưa hết ngạc nhiên vì kế hoạch bỏ trốn thất bại, nó đã bị đẩy mạnh vào phòng của Hình Vệ.
“Làm cái gì vậy hả? Ta muốn trở về phòng của mình.”
Tề Thúc Hạo mới quay người lại, Hình Vệ đã trước nó một bước đứng chắn ở cửa phòng, không có hảo ý mà gạn hỏi rõ ràng mọi chuyện. Sắc mặt của một trận hồng. một trận trắng, nó biết số phận của nó đêm nay rồi.
“Ngươi muốn chủ động tới đây ôm ta, hay là muốn ta thúc giục dược tính, khiến ngươi chịu không nổi mà cầu xin ta?”
“Ngươi đúng là thứ ma quỷ máu lạnh!” Tề Thúc Hạo thanh âm run rẩy mà mắng chửi y.
“Sai rồi!” Hình Vệ lắc đầu cười, từng bước tiến về phía Tề Thúc Hạo. “Máu của ta là máu nóng. Từ lúc mắt ta bắt đầu nhìn thấy “đệ đệ” của ngươi, máu trong cơ thể ta liền nóng rực lên, nóng đến nỗi cả người dường như đều muốn bốc cháy; không tin lời ta nói – ngươi có muốn sờ thử không? – dùng da thịt của ngươi để cảm nhận máu trong cơ thể ta, thật sự là rất nóng đó nha.”
“Không cần!” Tề Thúc Hạo hất mạnh cánh tay đang vươn tới gần thân thể nó. “Ta không muốn chạm vào ngươi, cũng không thích nghe ngươi nói những lời nhảm nhí nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook