Câu Hồn Tình Nhân
-
Chương 1
***
Ban ngày cùng đêm đen tại Âm phủ căn bản là không có khác biệt, tất cả chỉ có bóng tối vô tận, đến cả thời gian cũng tựa như ngưng động.
Hình Vệ không để tâm chính mình đã ở trong địa lao đợi bao lâu, chỉ biết là thông qua pháp lực của vòng Càn Khôn nhìn thấy chốn nhân gian không ngừng thay đổi. Đứa nhỏ mà trong lúc sơ sẩy y đã khiến nó trở thành cô nhi hôm nào, giờ cũng đã trở thành một đại nam nhân tuấn mỹ vô song; mà tâm tình Hình Vệ vốn thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã bị một thứ tình cảm đặc biệt làm cho thay đổi.
Hình Vệ biết, chính mình đang bước từng bước một vào con đường không có lối thoát. Thế nhưng y lại không cách nào tự kiềm chế.
Y không muốn tiếp tục nhìn xuống nhân gian nữa, nhưng lại luyến tiếc dung nhan người trong mộng kia.
“Ngươi chính là đang mua dây buộc mình!” Hình Vệ bực tức trong lòng mà đem vòng Càng Khôn thu về, ảo não vén mái tóc dài rối tung che khuất hai má lên.
Dưới ánh sáng màu lam yếu ớt, là khuôn mặt tuấn tú cùng ngũ quan* sắc sảo. Sóng mũi thẳng tắp tản ra ngạo khí không chịu thỏa hiệp; đôi môi vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, mang theo vài phần ý tứ đùa cợt khẽ giơ lên; con ngươi màu đen sâu như đàm (đầm) có chút tức giận, phát ra quang mang rực rỡ khiếp người. Một loại khí thế cao ngạo bao phủ toàn thân, khiến y có vẻ rất khó thân cận.
(ngũ quan: gồm tai, mắt, mồm, mũi và thân mình)
“Lại rầu rĩ không vui?”
Đột nhiên, một lão ông xuất hiện, đối với Hình Vệ lắc đầu mãnh liệt.
“Hóa ra là Minh Lão a!” Hình Vệ mất hết hứng thú mà nhắm mắt, cả người dựa vào tường, động cũng không động một cái.
Lão ông tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt Hình Vệ chính là sứ giả của Âm phủ, chức vụ ngang hàng với lão sư của quỷ thần chuyên quản lý các chức vụ mới.
“Nhìn bộ dáng hệt như đang chịu tang của ngươi này, chức vụ Phán Quan, e rằng phải chắp hai tay dâng cho người khác.”
“Thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng không muốn đảm nhận chức vụ đó.”
“Như vậy không phải là quá xem thường đối thủ sao?” Minh Lão vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc trách cứ: “Hình Vệ hăng hái của trước kia đi đâu mất rồi, chẳng lẽ chỉ có một chuyện cỏn con như vậy cũng đủ đánh gục ngươi sao? Nếu thật sự như vậy, ta cùng Diêm Vương đúng là đã nhìn lầm người rồi.”
“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta đã gây ra sai lầm quá lớn, không thể cứu vãn nữa rồi.” Ánh mắt Hình Vệ sâu thẳm nhìn về phía xa xa.
“Ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy là không được.” Minh Lão thành thật không đành lòng nhìn Hình Vệ tiếp tục sa ngã. “Nếu như ngươi là vì chuyện phát sinh trước kia mà canh cánh trong lòng, thì cứ chờ đến lúc đứa nhỏ kia tới Âm phủ, thành tâm xin lỗi nó là được! Cần gì suốt ngày phải mặt co mày cáu?”
“Đứa nhỏ kia? Ngươi đang ám chỉ người nào?” Hình Vệ không hiểu lắm.
“Ngươi còn nhớ đứa nhỏ mà ngươi thích nhìn trộm nó không?”
“Nhớ! Ta đương nhiên là nhớ.”
Hình Vệ không cho bất luận kẻ nào biết, người mà y ngày ngày để ý kia chính là đứa nhỏ vì sai lầm của y mà trở thành cô nhi.
“Đứa nhỏ kia tuổi thọ cũng sắp hết, cũng sắp đến Âm phủ rồi.”
“Cái gì?” Tin tức bất ngờ, giống như sét đánh ngang tai, khiến Hình Vệ phút chốc kinh sợ đứng lên.
Minh Lão bị động tác cùng sắc mặt đột nhiên biến đổi của y làm cho hoảng sợ, liên tục lùi lại mấy bước.
“Tại sao? Những điều y làm luôn là việc thiện, vì cái gì tuổi thọ lại ngắn như vậy?” Hình Vệ bắt lấy hai cánh tay của Minh Lão, cảm xúc dâng trào mà truy hỏi.
Minh Lão chưa từng thấy qua Hình Vệ không thể khống chế bản thân mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Qua một hồi lâu, Hình Vệ mới phát hiện bản thân thất lễ, vội vàng buông tay. “Thật xin lỗi, ta nhất thời nóng vội, không khống chế được bản thân.”
Minh Lão bất mãn mà nhìn Hình Vệ chằm chằm. “Ngươi rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hình Vệ vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, che giấu đi vẻ lúng túng của bản thân.
“Ta nợ đứa nhỏ kia một ân tình, nghe nói dương thọ của y sắp tận, khó lòng tránh khỏi quan tâm quá mức. Chẳng qua là không hiểu được vì sao dương thọ của y lại ngắn như vậy, y cũng không có làm xằng làm bậy, không phải sao?”
“Y quả thực không có làm chuyện ác ở nhân gian, nhưng y đã vô ý mê hoặc ngươi, khiến ngươi phạm sai lầm, y vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đó.”
“Sao lại có thể như vậy! Ta không phải đã tự giác đến chịu phạt rồi sao, vì cái gì còn muốn lôi y vào cuộc?”
“Đây là quyết định của Diêm Vương, ai cũng không thay đổi được.”
“Ta không phục! Cách xử lý như vậy ta không thể nào chấp nhận!”
Hình Vệ gần như phát điên. Vừa nghĩ tới sinh mệnh của người kia lại vì lỗi lầm năm ấy của y mà phải kết liễu sớm, tim của y liền đau đớn như bị dao cắt.
“Hình Vệ! Bình tĩnh một chút!” Minh Lão tức giận khiển trách.
“Ta không thể nào bình tĩnh được! Ta không cho phép bất cứ kẻ nào đoạt đi sinh mệnh của y.”
“Ngươi điên rồi a! Ngươi có biết bản thân ngươi đang nói cái gì không?”
“E rằng ta điên thật rồi, nhưng cho dù phải cược hết tất cả những gì ta đang có, ta cũng không thể không giữ lại sinh mệnh của y. Thứ lỗi!”
Hình Vệ vừa nói lời xin thứ lỗi xong, liền xuất kỳ bất ý* mà ra tay tấn công Minh Lão, lợi dụng thời cơ chạy khỏi địa lao.
(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng)
“Đừng phạm thêm sai lầm nữa!” Minh Lão hổn hển đuổi tới.
Hình Vệ vung tay áo thăm hỏi, tỏ vẻ đã nghe được lời khuyên của Minh Lão, nhưng vẫn niệm chú dịch chuyển chạy tới nhân gian, đi cứu người so với tính mạng của y còn quan trọng hơn.
Ban ngày cùng đêm đen tại Âm phủ căn bản là không có khác biệt, tất cả chỉ có bóng tối vô tận, đến cả thời gian cũng tựa như ngưng động.
Hình Vệ không để tâm chính mình đã ở trong địa lao đợi bao lâu, chỉ biết là thông qua pháp lực của vòng Càn Khôn nhìn thấy chốn nhân gian không ngừng thay đổi. Đứa nhỏ mà trong lúc sơ sẩy y đã khiến nó trở thành cô nhi hôm nào, giờ cũng đã trở thành một đại nam nhân tuấn mỹ vô song; mà tâm tình Hình Vệ vốn thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã bị một thứ tình cảm đặc biệt làm cho thay đổi.
Hình Vệ biết, chính mình đang bước từng bước một vào con đường không có lối thoát. Thế nhưng y lại không cách nào tự kiềm chế.
Y không muốn tiếp tục nhìn xuống nhân gian nữa, nhưng lại luyến tiếc dung nhan người trong mộng kia.
“Ngươi chính là đang mua dây buộc mình!” Hình Vệ bực tức trong lòng mà đem vòng Càng Khôn thu về, ảo não vén mái tóc dài rối tung che khuất hai má lên.
Dưới ánh sáng màu lam yếu ớt, là khuôn mặt tuấn tú cùng ngũ quan* sắc sảo. Sóng mũi thẳng tắp tản ra ngạo khí không chịu thỏa hiệp; đôi môi vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, mang theo vài phần ý tứ đùa cợt khẽ giơ lên; con ngươi màu đen sâu như đàm (đầm) có chút tức giận, phát ra quang mang rực rỡ khiếp người. Một loại khí thế cao ngạo bao phủ toàn thân, khiến y có vẻ rất khó thân cận.
(ngũ quan: gồm tai, mắt, mồm, mũi và thân mình)
“Lại rầu rĩ không vui?”
Đột nhiên, một lão ông xuất hiện, đối với Hình Vệ lắc đầu mãnh liệt.
“Hóa ra là Minh Lão a!” Hình Vệ mất hết hứng thú mà nhắm mắt, cả người dựa vào tường, động cũng không động một cái.
Lão ông tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt Hình Vệ chính là sứ giả của Âm phủ, chức vụ ngang hàng với lão sư của quỷ thần chuyên quản lý các chức vụ mới.
“Nhìn bộ dáng hệt như đang chịu tang của ngươi này, chức vụ Phán Quan, e rằng phải chắp hai tay dâng cho người khác.”
“Thích thì cứ lấy, dù sao ta cũng không muốn đảm nhận chức vụ đó.”
“Như vậy không phải là quá xem thường đối thủ sao?” Minh Lão vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc trách cứ: “Hình Vệ hăng hái của trước kia đi đâu mất rồi, chẳng lẽ chỉ có một chuyện cỏn con như vậy cũng đủ đánh gục ngươi sao? Nếu thật sự như vậy, ta cùng Diêm Vương đúng là đã nhìn lầm người rồi.”
“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta đã gây ra sai lầm quá lớn, không thể cứu vãn nữa rồi.” Ánh mắt Hình Vệ sâu thẳm nhìn về phía xa xa.
“Ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy là không được.” Minh Lão thành thật không đành lòng nhìn Hình Vệ tiếp tục sa ngã. “Nếu như ngươi là vì chuyện phát sinh trước kia mà canh cánh trong lòng, thì cứ chờ đến lúc đứa nhỏ kia tới Âm phủ, thành tâm xin lỗi nó là được! Cần gì suốt ngày phải mặt co mày cáu?”
“Đứa nhỏ kia? Ngươi đang ám chỉ người nào?” Hình Vệ không hiểu lắm.
“Ngươi còn nhớ đứa nhỏ mà ngươi thích nhìn trộm nó không?”
“Nhớ! Ta đương nhiên là nhớ.”
Hình Vệ không cho bất luận kẻ nào biết, người mà y ngày ngày để ý kia chính là đứa nhỏ vì sai lầm của y mà trở thành cô nhi.
“Đứa nhỏ kia tuổi thọ cũng sắp hết, cũng sắp đến Âm phủ rồi.”
“Cái gì?” Tin tức bất ngờ, giống như sét đánh ngang tai, khiến Hình Vệ phút chốc kinh sợ đứng lên.
Minh Lão bị động tác cùng sắc mặt đột nhiên biến đổi của y làm cho hoảng sợ, liên tục lùi lại mấy bước.
“Tại sao? Những điều y làm luôn là việc thiện, vì cái gì tuổi thọ lại ngắn như vậy?” Hình Vệ bắt lấy hai cánh tay của Minh Lão, cảm xúc dâng trào mà truy hỏi.
Minh Lão chưa từng thấy qua Hình Vệ không thể khống chế bản thân mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Qua một hồi lâu, Hình Vệ mới phát hiện bản thân thất lễ, vội vàng buông tay. “Thật xin lỗi, ta nhất thời nóng vội, không khống chế được bản thân.”
Minh Lão bất mãn mà nhìn Hình Vệ chằm chằm. “Ngươi rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hình Vệ vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, che giấu đi vẻ lúng túng của bản thân.
“Ta nợ đứa nhỏ kia một ân tình, nghe nói dương thọ của y sắp tận, khó lòng tránh khỏi quan tâm quá mức. Chẳng qua là không hiểu được vì sao dương thọ của y lại ngắn như vậy, y cũng không có làm xằng làm bậy, không phải sao?”
“Y quả thực không có làm chuyện ác ở nhân gian, nhưng y đã vô ý mê hoặc ngươi, khiến ngươi phạm sai lầm, y vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đó.”
“Sao lại có thể như vậy! Ta không phải đã tự giác đến chịu phạt rồi sao, vì cái gì còn muốn lôi y vào cuộc?”
“Đây là quyết định của Diêm Vương, ai cũng không thay đổi được.”
“Ta không phục! Cách xử lý như vậy ta không thể nào chấp nhận!”
Hình Vệ gần như phát điên. Vừa nghĩ tới sinh mệnh của người kia lại vì lỗi lầm năm ấy của y mà phải kết liễu sớm, tim của y liền đau đớn như bị dao cắt.
“Hình Vệ! Bình tĩnh một chút!” Minh Lão tức giận khiển trách.
“Ta không thể nào bình tĩnh được! Ta không cho phép bất cứ kẻ nào đoạt đi sinh mệnh của y.”
“Ngươi điên rồi a! Ngươi có biết bản thân ngươi đang nói cái gì không?”
“E rằng ta điên thật rồi, nhưng cho dù phải cược hết tất cả những gì ta đang có, ta cũng không thể không giữ lại sinh mệnh của y. Thứ lỗi!”
Hình Vệ vừa nói lời xin thứ lỗi xong, liền xuất kỳ bất ý* mà ra tay tấn công Minh Lão, lợi dụng thời cơ chạy khỏi địa lao.
(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng)
“Đừng phạm thêm sai lầm nữa!” Minh Lão hổn hển đuổi tới.
Hình Vệ vung tay áo thăm hỏi, tỏ vẻ đã nghe được lời khuyên của Minh Lão, nhưng vẫn niệm chú dịch chuyển chạy tới nhân gian, đi cứu người so với tính mạng của y còn quan trọng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook