Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 196 Thi đại học tháng Sáu

Thi đại học tháng Sáu

"Bốn giờ sáng mỗi ngày đã dậy để tu luyện á? Không nghỉ ngơi sao?" Anh Lâm nghi ngờ: "Cho dù là Nguyên võ giả cũng không làm được."

"Kết hợp lao động và nghỉ ngơi, mới đi được lâu dài."

"Trừ phi đạt tới võ giả Phi Thiên, cảm động thiên nhân, dung hòa với tự nhiên, có thể dưỡng thần nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, nếu không, ai có thể liều mạng như vậy chứ." Anh Lâm chân thành nói: "Cho dù là Đông Phương Cực tiền bối, cũng chỉ nói mỗi ngày tu luyện mười sáu tiếng."

Lâm Lam Nguyệt không nói chuyện.

Trong đầu cô không tự chủ nhớ tới cảnh tượng mà Cổ Cường Hãn miêu tả cho mình sau khi từ Đại học võ đạo Giang Bắc trở về: "Chị à, Lý Nguyên đúng là kẻ điên, tự ngược cuồng ma, đêm nào về nhà cũng phải tu luyện, sáng sớm bốn năm giờ lại dậy... Em phục cậu ấy luôn ấy, cậu ấy không thành công thì ai thành công nữa?"

Cổ Cường Cường nói chắc như đinh đóng cột, khiến Lâm Lam có ấn tượng sâu hơn về Lý Nguyên.

Đây là một người vô cùng kỷ luật, có mục tiêu kiên định, cũng có thể luôn luôn phấn đấu đi lên.

"Anh à, rốt cuộc có chuyện gì thế?" Lâm Lam Nguyệt lại hỏi.

"Chuyện của Lý Nguyên." Anh Lâm cười nói: "Có muốn biết không?"

"Anh, anh muốn nói thì nói, không nói thì đừng chậm trễ em tu luyện." Lâm Lam Nguyệt liếc mắt.

Cô hiểu rõ sự khác nhau của anh cả và anh hai nhà mình, đại ca có chuyện gì hóng hớt được, không nói ra sẽ nghẹn chết.

"Được được được, anh phục em rồi." Anh Lâm bất đắc dĩ, giơ tay lên, trên màn sáng hiện ra một ít tư liệu tình báo.

Tất cả đều có liên quan đến Lý Nguyên.

"Đứng đầu hai khoa luôn? Điểm võ đạo chưa cộng đứng đầu thành phố Giang?" Lâm Lam Nguyệt lẩm bẩm.

Hai điểm đều đạt tuyệt đối! Đây là một thành tích vô cùng khủng bố.

"Em gái, hình như em không kinh ngạc cho lắm." Anh Lâm cười nói: "Chẳng lẽ em đã biết trước rồi? Hay là em có liên lạc với Lý Nguyên?"

"Không ạ, em cũng không biết." Lâm Lam Nguyệt mỉm cười nói: "Cậu ấy có thể đạt được loại tích này, xác thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ đến cái giá cậu ấy phải trả, cũng không có gì lạ."

"Cậu ấy tu luyện quả thực khắc khổ." Anh Lâm gật đầu: "Ngoại trừ thành tích thi khảo sát tháng Tư, anh vừa nhận được tin tức, cậu ấy đã vượt qua cấp Sao Băng 300 điểm rồi."

"Kỹ thuật cấp bốn trung cấp ạ?" Lâm Lam Nguyệt rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc.

Cô biết rất rõ, một tháng trước kỹ thuật của Lý Nguyên mới bước vào cấp bốn.

Tiến bộ nhanh thế sao?

Phải biết, bởi vì tu luyện Niết Bàn Thần Điển, cô phải tới Phi Tinh trước thời hạn để tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, dù là tố chất thân thể hay là kỹ thuật, tiến bộ đều nhanh hơn.

Nhưng bây giờ, kỹ thuật còn kém một chút mới đến được cấp ba viên mãn.

"Vận mệnh thường chiếu cố người cố gắng hơn." Lâm Lam Nguyệt mỉm cười.

"Em à, có phải em thích cậu ấy không?" Anh Lâm đột nhiên hỏi một câu.

"Thích ạ?"

Đối mặt câu hỏi của anh cả, Lâm Lam Nguyệt cũng không lộ ra vẻ ngượng ngùng. Cô im lặng chốc lát rồi nói: "Có lẽ em khâm phục cậu ấy nhiều hơn."

"Được, từ trước đến nay em luôn có chủ kiến, trong lòng hiểu rõ là được rồi." Anh Lâm cười nói.

Anh ấy là người từng trải, nhìn dáng vẻ của Lâm Lam Nguyệt, làm sao còn không rõ.

Nhưng anh ấy cũng không thèm để ý.

Thiếu niên ái mộ, thiếu nữ hoài xuân, từ xưa đã là như thế, có ép cũng không được.

"Anh à, anh đừng nói chuyện này với bố mẹ đấy." Lâm Lam Nguyệt bỗng nhiên trừng mắt nhìn anh cả.

"Ha ha, anh nói cho bọn họ làm gì chứ?" Anh Lâm nở nụ cười: "Em đâu phải trẻ con, vui vẻ là được."

Anh Lâm nhìn rất thoáng, mặc dù nếu nội bộ gia tộc nếu, chắc chắn sẽ có ý kiến.

Nhưng anh ấy là ai chứ?

Anh ấy là anh cả của Lâm Lam Nguyệt!

Trong mắt anh ấy, chỉ cần em gái không chịu thiệt thòi, em ấy muốn làm cái gì làm cái đó.

Trời sập xuống, còn có hai người anh là họ chống đỡ, huống hồ, anh ấy cũng cảm thấy Lý Nguyên khá tốt.

"Nhưng mà, em gái, anh vẫn phải nhắc nhở em."

"Em có lòng tốt, nhưng em có biết suy nghĩ của Lý Nguyên không? Em đã làm rất nhiều chuyện cho cậu ấy, chỉ chuyện cứu chú cậu ấy đã..." Anh Lâm không nhịn được nói.

"Anh à."

Lâm Lam Nguyệt cắt lời anh ấy, cau mày nói: "Trước khi tới Phi Tinh, em đã nói với anh rồi, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, cũng không phải chuyện lớn gì."

"Em không quan tâm cậu ấy nghĩ như thế nào."

"Võ đạo, cái theo đuổi là ý niệm thông suốt, tâm ý không hối hận."

"Em làm việc là vì chính mình, giúp cậu ấy, cũng không phải là muốn cậu ấy làm gì cho em." Lâm Lam Nguyệt chân thành nói.

Trong xương cốt, tính cách Lâm Lam Nguyệt rất bướng bỉnh, thậm chí còn có chút phản nghịch.

Đây là chuyện có liên quan đến việc từ nhỏ cô đã sống ở thành phố Giang một mình.

Tuy có quản gia, bảo mẫu, vệ sĩ, thầy võ đạo, tất cả đều hoàn mỹ, nhưng lại thiếu rất nhiều tình thân.

"Được được được, trong lòng em hiểu là được rồi."

Anh Lâm giơ tay đầu hàng: "Hôm nay em có muốn nghỉ ngơi một ngày không?"

"Hỏa Dục của Niết Bàn Thần Điển, mỗi lần tu luyện kéo dài càng lâu, hiệu quả càng tốt." Lâm Lam Nguyệt lắc đầu nói: "Em mới kéo dài được sáu ngày."

"Đợi qua hôm nay rồi nói sau."

Trong mắt anh Lâm hiện lên một tia đau lòng, nhưng anh ấy cũng không khuyên nhủ gì nữa.

Hỏa Dục cần bị thiêu đốt trong ngọn lửa đặc biệt.

Đau đớn như vậy, không có bao nhiêu người có thể hoàn toàn vượt qua.

Nhưng anh ấy không thể không thừa nhận, ý chí nghị lực của em gái mình quả thực bất phàm, ít nhất ở độ tuổi này đã là số một.

"Được, đợi lát nữa anh đưa em đến Trường Cực Hỏa Sơn." Anh Lâm nói.

Cô nhìn theo anh cả rời đi.

"Mỗi tháng, ba lần Tẩy Thân Linh Tủy?" Lâm Lam Nguyệt lẩm bẩm tự nói, cô nhớ rõ tư liệu về Lý Nguyên mà mình nhìn thấy ban nãy.

Cô rất rõ sự thống khổ của Tẩy Thân Linh Tủy.

"Sáu ngày?"

"Xem mình có thể sống sót qua mười ngày hay không, cũng không thể thua quá nhiều." Trong mắt Lâm Thiên Nguyệt hiện lên một tia kiên định.

Cô tiếp tục tu luyện kiếm pháp.

Mỗi ngày cô đều tu luyện kiếm pháp nửa ngày, lại đi chịu đựng Hỏa Dục rèn luyện thân thể.

...

Buổi tối ngày 17 tháng 4, Lý Nguyên về tới nhà.

"Anh, mau tới xem chương trình của anh này."

"Phát lại rồi!"

"Mau đến xem." Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa đã chạy vội tới, đều có chút kích động.

Trên ghế sa lon xa xa, Trần Huệ mỉm cười.

"Chương trình á?" Lý Nguyên sửng sốt một lát rồi mới ý thức được, là chương trình phỏng vấn mình.

Nhanh như vậy đã phát sóng rồi?

Lý Nguyên bị em trai em gái kéo đi, giày còn chưa kịp cởi đã đi tới phòng khách.

Trên màn hình chiếu quả thực đang phát tiết mục phỏng vấn của Lý Nguyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương