Chương 195: Phí Lão đáng học tập

Ngày 16 tháng Tư, hai giờ chiều.

Lý Nguyên xin nghỉ, Vạn Thanh Hà tới trường đón cậu, hai người lên phi hành khí tầng thấp bay về phía địa điểm phỏng vấn.

"Chú à, nơi phỏng vấn được đặt ở võ điện thành phố ạ?" Lý Nguyên vừa ngồi vào phi hành khí, nghe Vạn Thanh Hà nói vậy thì có chút kinh ngạc.

"Không sai." Vạn Thanh Hà mỉm cười nói: "Bởi vì hôm nay Phí lão đã về sớm."

"Ông ấy biết chuyện này, quyết định dời địa điểm phỏng vấn qua võ điện thành phố."

"Cho nên."

"Đợi lát nữa phỏng vấn kết thúc, chúng ta sẽ đi gặp Phí lão." Vạn Thanh Hà nói.

"Dạ." Trong lòng Lý Nguyên vẫn có chút chờ mong, điện chủ thành phố, còn là thành phố trực thuộc tỉnh nữa.

Bàn về địa vị và thực lực, có lẽ còn cao hơn viện trưởng Lê.

"Đã thuộc nội dung phỏng vấn chưa?" Vạn Thanh Hà thuận miệng hỏi.

"Thuộc rồi ạ, theo chỉ dẫn của chú, cháu còn luyện tập nhiều lần trước gương nữa, chắc có thể biểu hiện tự nhiên." Lý Nguyên nói: "Hay hay cháu đọc cho chú nghe hai đoạn nhé?"

Trên thực tế, sáng nay Lý Nguyên mới nhận được bản thảo phỏng vấn, làm sao cậu có thời gian học thuộc chứ?

Cậu chỉ nhìn qua loa một lần thôi.

"Được, đọc chú nghe thử." Vạn Thanh Hà nói.

Rất nhanh, Lý Nguyên đã đọc lại đại khái nội dung trong trí nhớ của mình một lần.

"Ổn đấy." Vạn Thanh Hà bị "kỹ năng diễn xuất" của Lý Nguyên chinh phục, cười nói: "Chú đã xem qua bản gốc một lần rồi, có một số quá nghiêm túc, cháu thể hiện tự nhiên hơn, nói có mấy lời hơi thô, nhưng chân thật hơn."

"Sửa đổi rất tốt."

"Dạ dạ." Lý Nguyên gật đầu liên tục. Có thể không thay đổi sao? Cậu đâu có thuộc hết.

"Cũng tốt."

"Tống Y đã quyết định, sẽ quyên góp cho hiệp hội mười triệu, sau thuế." Vạn Thanh Hà tùy ý nói.

"Mười triệu ạ?" Lý Nguyên giật mình, cậu hoài nghi mình nghe lầm.

"Đúng, sáng nay cô ta mới gọi cho chú."

"Chắc cô ta biết cháu đã vượt qua cấp Sao Băng 300 điểm, lọt vào top 10 nước Hạ trên bảng thiếu niên thiên tài Lam Tinh." Vạn Thanh Hà cười nói: "Cháu hành động khá nhanh, có lẽ đã thật sự khiến cô ta sợ."

"Cũng có thể, cô ta muốn giao hảo với cháu."

"Giao hảo ạ?" Lý Nguyên hoài nghi mình nghe lầm, quan hệ giữa cậu và Tống Y không tính là kẻ thù.

Nhưng dường như cũng không quá tốt.

Theo lý, mình chiếm của đối phương một khoản tiền lớn, đối phương nên hận mình mới đúng.

"Địch và bạn, đúng và sai, xưa nay đều không phải tuyệt đối." Vạn Thanh Hà mỉm cười nói: "Cháu và Tống Y cũng không có thù hận không thể hóa giải, vì sao không thể làm bạn?"

"Ngược lại."

"Cháu và Tống Y trở thành bạn, có thể làm nổi bật tính chân thực của chương trình lần này." Vạn Thanh Hà mỉm cười nói: "Cho nên, chú hứa với cô ta thay cháu, đêm nay cùng nhau ăn một bữa."

"Tối nay cùng nhau ăn cơm ạ? Chú à, có phải gấp quá hay không?" Lý Nguyên có chút chần chờ: "Dù sao chương trình này cũng do cô ấy làm..."

"Cô ta làm gì?" Vạn Thanh Hà lắc đầu nói: "Chương trình này do chú làm, mục đích là để cho sự tích của cháu được nhiều người biết, khích lệ càng nhiều thiếu niên cố gắng tu hành, không liên quan gì đến cô ta hết."

"Cô ta quyên tiền cũng không liên quan đến cháu, chế tác chương trình này và quảng bá không liên quan đến cô ta."

"Tối nay cháu ăn cơm với cô ta, là trùng hợp."

"Hiểu chưa?" Vạn Thanh Hà dạy Lý Nguyên.

"Cháu hiểu rồi chú!"

...

Chương trình phỏng vấn tiến hành ở một phòng họp trong võ điện Tinh Hỏa thành phố Giang, trường quay đầy đủ mọi thứ.

MC rất chuyên nghiệp, chuyên dẫn một chương trình khá nổi tiếng ở thành phố Giang Thành.

Có một nhóm khán giả chuyên nghiệp đến đây, cả quá trình phỏng vấn mất hai giờ, Lý Nguyên cũng biểu hiện rất chuyên nghiệp.

...

Năm giờ chiều, rốt cuộc Lý Nguyên và Vạn Thanh Hà cũng đi tới tòa nhà trung tâm võ điện.

Vừa vào cửa.

"Những thứ trang trí này, chậc chậc." Lý Nguyên âm thầm cảm thán.

Lý Nguyên không hiểu lắm về trang trí, nhưng cậu có thể cảm nhận được, những trang trí theo thiên hướng cổ phong này, nhìn như khiêm tốn, thật ra rất xa hoa.

"Cổ kính, có phẩm vị nhất." Vạn Thanh Hà cười nhạt nói: "Phí lão quản lý võ điện thành phố hai mươi năm, rất coi trọng điểm này đấy."

Lý Nguyên gật đầu, nhịn không được nói: "Chú à, Phí điện chủ là người thế nào?"

"Đối đãi với cậu, chắc sẽ không tệ." Vạn Thanh Hà cười nói: "Mặt khác, khi ở trước mặt Phí lão, gọi chú là Vạn điện chủ."

"Cháu hiểu rồi." Lý Nguyên gật đầu, suy nghĩ đến ý nghĩa của việc thay đổi xưng hô.

Rất nhanh, sau khi thông qua một trạm kiểm tra an ninh, hai người đã đến văn phòng điện chủ thành phố ở tầng cao nhất.

Rất rộng rãi.

Cửa đã mở, một ông lão áo đen đang chậm rãi đánh quyền, như quyền pháp dưỡng sinh, nhưng khí thế vô hình tỏa ra lại rất đặc biệt.

Từ xa nhìn lại, Lý Nguyên có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, sinh lòng cảnh giác.

Đây là từ trường sinh vật do sinh mệnh mạnh mẽ tạo ra.

"Phí lão, Lý Nguyên đến rồi." Vạn Thanh Hà đứng ở cửa cung kính nói.

Lý Nguyên đi theo phía sau.

"Đến rồi à? Thanh Hà, đưa Lý Nguyên vào đi." Phí Càn dừng quyền xoay người, ánh mắt nhìn qua Lý Nguyên, cười nói: "Lý Nguyên, chào cậu."

Lý Nguyên cảm nhận được ánh mắt ôn hòa của đối phương, cũng không sắc bén, nhưng dường như như đã nhìn thấu bản thân.

Rất mạnh.

"Phí điện chủ." Lý Nguyên cung kính nói.

"Không cần gọi điện chủ, theo tuổi tác tôi đã có thể làm ông nội cậu rồi, cứ gọi tôi là Phí lão hoặc ông Phí đi." Phí Càn cười nói.

"Ông Phí." Lý Nguyên biết rõ nên chọn cái gì.

Ba người lần lượt ngồi xuống, trước hết Vạn Thanh Hà báo cáo công việc mấy ngày gần đây, đây là lời dạo đầu cần thiết.

"Hôm nay, Lý Nguyên quay một chương trình, cậu ấy nói luôn sùng bái ông, vừa rồi tôi còn chưa nói với cậu ấy là ông đang ở đây, cậu ấy đã chủ động nhắc đến ông rồi." Vạn Thanh Hà cười nói.

"Ừm, thật có lòng." Phí Càn cười nói.

Lý Nguyên mặt ngoài mỉm cười.

Sùng bái? Cậu chưa từng nói như vậy, chú Vạn không theo bài bản gì cả.

"Tôi từng nghe nói đến rất nhiều sự tích của ông Phí, mấy năm nay chú tôi thường nhắc tới, nói ông là ân nhân cứu mạng chú ấy." Lý Nguyên há mồm nói: "Loạn Tương Hà năm 34, khi ấy chú tôi đang làm bảo vệ công trình ở khu vực Tương Hà, bị sinh vật Tinh Giới tập kích, may nhờ ông Phí dẫn người kịp thời tới nơi, mới cứu được chú ấy và mọi người."

"Chú tôi thường nói với tôi và hai em, phải nhớ ơn ông." Lý Nguyên nói rất nghiêm túc.

Khi khen ngợi một người, tốt nhất là phải chính xác đến từng chuyện tốt, từng việc nhỏ mà đối phương đã làm, như vậy rất dễ chiếm được hảo cảm của đối phương.

Vạn Thanh Hà kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, lại còn có loại nguồn gốc sâu xa như vậy với Phí lão?

"Loạn Tương Hà? Gần mười năm trước rồi, lần đó cũng là tai họa lớn, lúc đó tôi cứu được rất nhiều người." Trong mắt Phí Càn toát ra vẻ nhớ chuyện cũ, cảm thán nói: "Không ngờ, tôi lại còn cứu được chú cậu, cũng là duyên phận."

"Nhắc tới."

"Nếu lúc trước ông Phí không cứu được chú tôi, chắc chắn tôi khó đi đến con đường võ đạo được." Lý Nguyên cười nói: "Hôm nay, cũng rất khó tới gặp Phí lão."

"Nói như vậy, Lý Nguyên gọi Phí lão một tiếng ông, cũng không sai gì." Vạn Thanh Hà cười nói.

Phí Càn khiêm tốn nói: "Thân là điện chủ, cứu người là chuyện nên làm."

Nhưng nụ cười nơi khóe miệng ông ta hết sức rõ ràng.

Bầu không khí nhất thời rất hòa hợp, rất ấm áp.

Trong lòng Lý Nguyên như gương sáng.

Cứu chú cậu á? Tai họa Tương Hà chín năm trước, nơi mà chú đang thi công, chỉ cách địa điểm bùng nổ mấy chục cây số.

Thật ra, lần đó Lý Trường Châu không gặp phải nguy hiểm gì cả.

Nhưng những năm gần đây, khi Lý Trường Châu xem tin tức đúng là cũng thường xuyên nói: "Phí Càn điện chủ này rất lợi hại."

Hôm qua Lý Nguyên biết Phí Càn muốn gặp mình, đã tốn 15 phút để điều tra lý lịch của đối phương, nhớ kỹ rất nhiều sự tích của đối phương, trong lòng có rất nhiều đề tài nói chuyện phiếm thích hợp.

"Lý Nguyên, tôi hiểu chuyện của chú cậu." Phí Càn cũng nương theo đó mà nói: "Chuyện này, tiền tuyến quả thật xử lý có sơ sót, tôi sẽ điều tra giúp... Mặt khác, lần này tôi từ thủ đô về, đúng lúc gặp được một Nguyên võ giả cấp 29, hắn rất am hiểu bí thuật tinh thần."

"Tôi đã hẹn với hắn rồi, ba ngày sau, hắn sẽ bớt thời gian đến thành phố Giang một chuyến, phối hợp với máy thức tỉnh ý thức, tiến hành thức tỉnh chú cậu một lần." Phí Càn nghiêm túc nói: "Tranh thủ một lần thành công đi."

"Nguyên võ giả cấp 29 am hiểu bí thuật tinh thần ạ? Còn đặc biệt đến vì chú tôi nữa." Lý Nguyên lập tức nín thở.

"Lý Nguyên." Vạn Thanh Hà thấp giọng giải thích: "Nguyên võ giả cấp 29, ai cũng là cao thủ cấp năm, từ trong ra ngoài, trời và người hợp nhất, đã có thể từ từ khuấy động sức mạnh thiên địa."

"Trong đó có cao thủ am hiểu bí thuật tinh thần, cho dù không có thiết bị khoa học kỹ thuật hỗ trợ thì xác suất đánh thức người thực vật thành công cũng cực cao." Vạn Thanh Hà nói: "Mời cao thủ như vậy đến, Phí lão đã bỏ ra nhân tình rất lớn."

"Cảm ơn ông Phí." Lý Nguyên cảm kích từ tận đáy lòng.

Bất kể đối phương thật sự chỉ đơn thuần xem trọng cậu hay là có mục đích khác, nhưng mọi sự chỉ xem thái độ không xem mục đích.

Chỉ cần có thể cứu chú tỉnh lại, Lý Nguyên sẽ khắc ghi trong lòng.

"Nhân tình không đáng nhắc tới, người anh hùng như chú cậu, nên cứu." Phí Càn cảm thán nói: "Loại quyết tâm cùng dũng khí kia, không phải người thường có thể làm được."

"Nếu như ai cũng có dũng khí cùng nghị lực như chú cậu, rất nhiều cuộc chiến giữa chúng ta và Tinh Giới đã dễ đánh hơn nhiều."

Lý Nguyên và Vạn Thanh Hà cũng không khỏi gật đầu.

Đây là lời nói thật.

"Lý Nguyên, còn có một chuyện muốn nói với cậu, là về Tinh Thần Địa Tủy Tinh mà điện chủ Dương đã hứa." Phí Càn nghiêm nghị nói: "Nhất định phải dốc hết toàn lực để lấy bằng được."

"Ông Phí."

"Tinh Thần Địa Tủy Tinh này, rốt cuộc là bảo vật gì ạ?" Lý Nguyên nhịn không được hỏi.

Vạn Thanh Hà cũng rất tò mò.

"Là một loại bảo vật rất đặc biệt liên quan đến vận dụng Nguyên lực." Phí Càn nói: "Nếu có nó, Lý Nguyên, xác suất cậu sáng tạo công pháp thành công có thể tăng lên ít nhất hai phần."

Tin tức liên quan tới Tinh Thần Địa Tủy Tinh, Phí Càn cũng phải đến thủ đô, đặc biệt tìm hiểu mới biết được một chút.

"Tăng lên hai phần ạ?" Lý Nguyên có chút giật mình.

Theo như lời viện trưởng Lê nói, dựa thiên phú của cậu, bình thường xác suất sáng tạo công pháp thành công là 4-5 phần.

Mà Tinh Thần Địa Tủy Tinh lại có thể lại tăng lên hai phần?

Không khỏi quá nghịch thiên.

"Điện chủ tỉnh rất xem trọng cậu, mới có thể hứa hẹn như thế." Phí Càn có chút cảm thán nói: "Nếu không, cho dù là võ giả Phi Thiên, muốn lấy được loại thiên tài địa bảo này cũng không dễ dàng."

"Muốn lấy được."

"Chỉ có một yêu cầu, trước 20 tuổi, cậu phải đạt tới ngưỡng kỹ thuật cấp năm." Phí Càn nhìn Lý Nguyên.

Lý Nguyên cảm nhận được áp lực, kỹ thuật cấp năm?

Nếu là bình thường, đây là cảnh giới kỹ thuật mà Nguyên võ giả cấp 29 mới có thể đạt tới.

Còn cậu thì sao? Vừa mới tiếp cận kỹ thuật cấp bốn trung cấp thôi.

Càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa cấp bốn và cấp năm, Lý Nguyên càng hiểu rõ muốn làm đến bước này khó khăn cỡ nào.

"Đi từng bước một, điện chủ tỉnh đã hứa hẹn, chắc chắn cảm thấy cậu có hi vọng."

"Tốc độ phát triển của cậu, cũng vẫn luôn tăng nhanh." Phí Càn mỉm cười nói: "Thêm số liên lạc cá nhân của tôi đi, về sau có vấn đề trong việc tu luyện, có thể trực tiếp gửi tin nhắn hỏi tôi."

"Cảm ơn ông Phí." Lý Nguyên cung kính nói, hai bên thêm liên lạc với nhau.

...

Cơm tối, Lý Nguyên và Tống Y trò chuyện với nhau thật vui. 

Ăn xong, Vạn Thanh Hà và Lý Nguyên trở lại võ điện Quan Sơn.

Nhìn Lý Nguyên trở về phòng võ đạo của mình, Vạn Thanh Hà cũng quay lại văn phòng tầng cao nhất.

"Phí lão đúng là Phí lão."

"Vốn tưởng rằng sẽ dùng cách tài trợ để kéo gần quan hệ với Lý Nguyên." Vạn Thanh Hà thầm than: "Không nghĩ tới, ông ấy lại mời Nguyên võ giả cấp 29 đặc biệt như thế tới cứu chú của Lý Nguyên."

"Cũng đúng."

"Chỉ là tiền, đến bước này của Lý Nguyên, dù đưa thêm cũng chưa chắc sẽ được cảm kích từ tận đáy lòng." Vạn Thanh Hà ý thức được điểm này: "Lôi kéo quá mức tận lực, ngược lại dễ dàng biến khéo thành vụng."

Rất nhiều chuyện không phải chỉ dùng tiền là có thể giải quyết.

Phải có lòng.

...

Liên Minh Thất Tinh đại diện cho một thế lực mạnh nhất của nền văn minh nhân loại, bao trùm các quốc gia.

Trụ sở chính của nó nằm ở Phi Tinh, Phi Tinh cũng là một trong bảy tinh cầu lớn nhất của Nhân tộc.

Sáng sớm, bầu trời trong xanh.

Từ bầu trời nhìn xuống dưới, có thể thấy được ở nơi cực xa có một ngọn núi lửa cực kỳ nguy nga, đỉnh núi quanh năm có tuyết đọng.

Trong một phòng võ đạo.

"Keng!" 

"Keng!" 

"Keng!” 

Một vệt kiếm quang vạch phá trường không, vô cùng ác liệt.

"Em gái, dậy sớm như vậy để tu luyện à? Mới sáu giờ thôi." Một người mặc áo bào đen đi vào phòng võ đạo, cảm thấy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lam Nguyệt.

"Anh cả, đã sáu giờ rồi còn sớm à?" Lâm Lam Nguyệt thu kiếm, nhìn về phía cửa viện.

"Sáu giờ không sớm à?" Người áo đen kinh ngạc.

"Nếu như sáu giờ tu luyện mà coi như sớm, vậy có người mỗi ngày bốn giờ, thậm chí sớm hơn, đã bắt đầu tu luyện thì tính là cái gì?" Lâm Chỉ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh, có chuyện gì sao?"

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương