Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 197 Tiền đồ như gấm là chia xa

Chương 197: Tiền đồ như gấm là chia xa
Là cường quốc số một Lam Tinh.
Thời gian thi đại học của nước Hạ cũng là thời gian các quốc gia trên Lam Tinh thống nhất thi đại học, tức là ngày 6, 7, 8.
Ngày 4 tháng 6, trường trung học số 1 khu Quan Sơn.
Hơn mười giờ sáng, trước tiết học thứ hai.
Bởi vì bắt đầu từ chiều ngày 4, tất cả học sinh sẽ được nghỉ ngơi điều chỉnh, tự ôn tập, nên tiết học này cũng là tiết học cuối cùng của tất cả học sinh lớp mười hai.
Lớp 12A2, lớp vẫn ồn ào, trừ một số ít người, đa số bạn học đều đang trò chuyện với nhau, hưởng thụ thời gian cuối cùng của kiếp sống cấp ba.
Đến thời điểm này, mọi người đã không còn cố gắng bắt lấy thời gian ôn tập cuối cùng nữa.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Hai ngày cuối cùng, chỉ cần giữ được tâm trạng, ôn tập lại các loại công thức của các môn văn hóa, đại cục đã định rồi.
"Cuối cùng cũng sắp tới rồi, thật khó chịu! Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc thi rồi." Nghiêm Châu lẩm bẩm: "Đến khi vào đại học sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi nhất định phải yêu mấy lần, bù đắp lại tiếc nuối của cấp ba."
"Cậu đó!" Chu Khải khinh thường nói: "Nhìn thấy nữ sinh cũng đỏ mặt."
"Còn cậu thì sao?" Nghiêm Châu chế nhạo lại: "Ngày nào cũng nghe cậu nhắc tới Bành Linh Linh, la liếm được chưa thế?"
"Đánh rắm, đây không phải la liếm, ta tôn trọng. " Chu Khải tức giận: "Hơn nữa, Linh Linh đã hứa với tôi, thi đại học xong sẽ yêu tôi.”
"Lão Chu, tin tôi đi, lần trước hình như cô ấy cũng nói với cậu, vào lớp mười hai sẽ yêu cậu, kết quả thì sao?"
"Lần này là thật." Hai người trò chuyện sôi nổi.
Trên thực tế, ở sâu trong lòng Chu Khải, chưa chắc cậu ta không rõ Bành Linh Linh vẫn luôn câu mình.
Chỉ là, Châu Khải lại há chẳng phải là hưởng thụ quá trình này sao?
Lý Nguyên hờ hững ngồi ở trên bàn.
Dựa vào tố chất thân thể đã nhập giai của cậu, thính lực của cậu rất mạnh, có thể dễ dàng nghe rõ cuộc đối thoại của hầu hết các bạn.
Mặc dù bắt đầu từ học kỳ hai lớp mười hai, Lý Nguyên tu luyện ở võ điện nhiều hơn, cộng thêm thành tích của cậu đột nhiên tăng mạnh, tu vi võ đạo tiến triển cực nhanh.
Trong lúc vô tình, cậu đã có chút ngăn cách với bạn học trong lớp.
Điểm này không thay đổi vì ý chí của con người.
Hầu như tất cả các bạn đều hiểu, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lý Nguyên nhất định sẽ một bước lên trời, thi vào năm trường top đầu, tương lai cậu trở thành Nguyên võ giả là điều đã định rồi.
Bạn học nhìn như bình đẳng, thật ra chỉ là may mắn ngồi cùng một phòng học ba năm thôi.
Nhưng Lý Nguyên vẫn rất hưởng thụ thời gian ở trong phòng học, nhất là phòng học môn văn hóa.
"Đến khi vào đại học, chuyên tâm vào võ đạo, chờ thân thể đạt tới cấp 15, còn phải tiến vào trong các Tinh Giới bắt đầu rèn luyện thực chiến." Lý Nguyên nói thầm trong lòng: "Đến lúc đó, cuộc sống nhàn nhã như bây giờ sẽ không còn nữa."
Lý Nguyên xuyên qua cửa sổ, nhìn ánh mặt trời mùa hè bên ngoài, rất sáng, nhưng không chói mắt.
Nó chiếu xuống người, ấm áp.
Bây giờ là tiết học cuối cùng của thời cấp ba.
...
"Đinh linh linh ~" Mấy phút sau, tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh đều dần dần yên tĩnh lại, chờ thầy giáo tới.
Rất nhanh.
“Cộp.”
“Cộp.”
Bên ngoài phòng học liên tiếp vang lên tiếng bước chân, tựa hồ có rất nhiều người, lập tức bị Lý Nguyên nghe được.
"Rất nhiều người?" Lý Nguyên nghi ngờ.
Rất nhanh, nghi ngờ trong lòng Lý Nguyên được giải đáp.
Bởi vì, người đến không phải là một mình chủ nhiệm lớp văn hóa - Thầy Trần, mà là tất cả các giáo viên bộ môn.
Trong nháy mắt, học sinh trong lớp đều sôi trào, đều kích động nở nụ cười.
Phải biết rằng, hôm qua đã có không ít giáo viên bộ môn và học sinh trong lớp hoàn thành "tiết cuối cùng", chào tạm biệt.
Thiếu niên dễ xúc động nhất.
"Các em, đây là tiết học cuối cùng rồi. Nếu nói về kiến thức, thật ra không có gì dễ giảng, ba năm cấp ba, tin rằng các em đã chuẩn bị đầy đủ." Thầy Trần nở nụ cười, chậm rãi nói: "Tiết cuối cùng, thầy và các thầy cô bộ môn bàn bạc với nhau."
"Các thầy vẫn cảm thấy, nên chính thức từ biệt các em." Hốc mắt của thầy Trần đã ửng đỏ.
Ông ấy là người rất nghiêm khắc, bất kỳ học sinh nào trong lớp, bao gồm cả Lý Nguyên đều từng bị ông ấy phê bình.
Nhưng đến tiết học cuối cùng, ông ấy lại trở nên có chút xúc động.
"Các thầy cô dạy lớp chúng ta đều rất ưu tú." Giọng nói của thầy Trần hiếm khi ôn hòa: "Như cô Lý, học kỳ trước cô ấy mang thai, đến mấy ngày trước khi sinh còn kiên trì đi dạy; hay là thầy Long, các em là học sinh cuối cùng của thầy ấy..."
Nói xong, các giáo viên bộ môn nhìn đám học sinh sớm chiều ở chung ba năm này, đều có chút thương cảm.
Mà học sinh ngồi trong lớp, nhất là các bạn nữ, hốc mắt đều hơi phiếm hồng.
"Thật ra, mỗi giáo viên đều có rất nhiều lời muốn nói với các em, nhưng lại cảm thấy, đã đến lúc chúng ta chia tay rồi, không cần nói nhiều quá." Thầy Trần đè nén cảm xúc của mình, chậm rãi nói: "Đoạn đường cuối cùng, tất cả các thầy cô chỉ muốn tặng các em một lời."
Nói xong.
Hô! 
Thầy Trần ấn vào đồng hồ thông minh, lập tức, trên màn sáng bảng đen sau lưng hiện ra rất nhiều chữ.
Tất cả học sinh đều nhìn sang.
"May mắn quen biết các em, may mắn ba đời, các thầy tài sơ học thiển, tuy dốc túi truyền lại, cũng chẳng được bao nhiêu." Thầy Trần cố gắng khống chế cảm xúc, gằn từng chữ, xúc động lặp lại những chữ trên màn sáng: "Mong cho các em, tiền đồ như gấm, không hề phí hoài!"
Sau khi ông ấy nói xong...
Bộp! Bộp! Bộp!
Thầy Trần và tất cả giáo viên đồng loạt cúi đầu chào tất cả các học sinh.
Rốt cuộc.
Cảnh này khiến cho hầu hết các học sinh ngồi không yên, rất nhiều nữ sinh nhịn không được nhỏ giọng khóc lên.
"Thầy ơi, các thầy tốt nhất."
"Chúng em nhất định sẽ thi được thành tích tốt, không để các thầy thất vọng."
"Thầy ơi." 
Không ngừng có học sinh không nhịn được hô lên, mang theo một tia nức nở, hoặc là tràn ngập kiên định.
Cho dù là người lý tính như Lý Nguyên, cũng bị lây nhiễm một chút cảm xúc, hốc mắt nhất thời hơi nóng lên.
Đây là tình cảm thuần túy nhất, không xen lẫn chút ích lợi nào.
Tất cả các giáo viên đứng lên, các giáo viên nữ cũng đỏ hoe mắt, nhưng họ đều nở nụ cười.
Bỗng nhiên.
"Thưa thầy." Một giọng nữ giòn giã mang theo chút nghẹn ngào vang lên: "Chúng em cũng đã chuẩn bị mấy lời, muốn tặng cho các thầy cô."
Là Lý Thục Đồng, điểm văn hóa đứng đầu lớp, cũng là lớp trưởng.
Lần này.
Không chỉ các thầy cô bộ môn, ngay cả Thầy Trần cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Cả lớp đứng dậy." Lý Thục Đồng nghẹn ngào, cao giọng nói.
Rầm rầm.
Lập tức, tất cả học sinh nhao nhao đứng lên, ai cũng mím môi, vô cùng nghiêm túc nhìn từng người trên bục giảng.
Ngay sau đó, tựa như là sự ăn ý sớm chiều ở chung ba năm, không có ai hô chuẩn bị.
"Thầy cô ở trên."
Tất cả học sinh đều đồng thanh đọc thuộc lòng: "Học sinh bọn em ngu dốt, may được các thầy cô vui lòng chỉ dạy, sau này núi cao đường xa, chúng em sẽ phát huy những gì được dạy, báo ơn các thầy cô."
...
Khi tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết học cuối cùng của tất cả học sinh cấp ba kết thúc trong câu chúc phúc "tiền đồ như gấm" của các giáo viên.
Kiếp sống trung học sắp kết thúc.
Rất nhiều học sinh bắt đầu hứa hẹn “cùng nhau thi một trường đại học”, "sau khi thi đại học lại tụ tập mấy lần", "sau này mỗi năm tụ tập một lần", "sau này cùng nhau về trường gặp các thầy cô".
Nhưng hầu như tất cả thầy cô, nhìn học sinh mình dạy ba năm, nhìn bọn họ hứa hẹn với nhau, trong lòng đều hiểu một chuyện —— tiền đồ như gấm là chia xa.
Tốt nghiệp trung học, rất nhiều người nói tạm biệt, nhưng không bao giờ gặp nữa.
Nhưng, không có bất kỳ thầy cô nào vạch trần.
Bởi vì, vạch trần thì như thế nào? Những học sinh này sẽ không tin.
Bọn họ đều cảm thấy "Có nhóm chat liên lạc thuận tiện, giao thông cũng thuận tiện, gặp nhau rất dễ dàng, vì sao về sau sẽ không gặp lại".
Bọn họ, đang ở tuổi thanh xuân.
Nên hưởng thụ tuổi thanh xuân của bọn họ.
Tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời là không thể đồng thời có được thanh xuân và cảm nhận về thanh xuân.
Nhưng cũng vì thế, đây mới là thanh xuân thật sự. Không trải qua, làm sao có thể có được cảm nhận?
Giống như một trò chơi, giai đoạn thăm dò mới là thứ khiến người ta mê muội nhất, sẽ hưởng thụ từng chút từng chút để trưởng thành.
Một khi vượt qua, sẽ trở nên tẻ nhạt vô vị.
...
Lý Nguyên đeo ba lô, đi ra khỏi phòng học, ánh mắt của cậu theo bản năng nhìn về phía lớp bên cạnh.
Đó là lớp văn hóa 12A1.
Cậu liếc mắt nhìn qua đám người rộn ràng nhốn nháo, cũng không nhìn thấy bóng người mà trong lòng muốn nhìn thấy kia.
"Anh Nguyên, chuẩn bị đi đâu thế?" Chu Khải ở bên cạnh cười nói: "Bọn em dự định đến thao trường ngồi một lát, sau đó mới về nhà."
"Không được."
"Tôi phải đến võ điện tu luyện." Lý Nguyên cười nói: "Các cậu nói chuyện đi."
"Được." Chu Khải gật đầu.
"Anh Nguyên, tạm biệt."
"Lý Nguyên, tạm biệt." 
Rất nhiều người chào hỏi Lý Nguyên, thậm chí có người của lớp khác chào hỏi cậu.
Xuống lầu.
Ma xui quỷ khiến, Lý Nguyên không trực tiếp ra khỏi cổng trường, mà đi tới tòa nhà Tinh Anh.
Lên lầu bốn, chỉ nhìn lướt qua, Lý Nguyên đã xoay người xuống lầu, nhanh chân đi đến tòa nhà văn phòng xa xa, đi xuống tầng một.
"Thưa thầy." Lý Nguyên đứng ở cửa văn phòng của Hứa Bác.
Hứa Bác đang đứng bên cửa sổ, nhìn đám học sinh vây quanh phía xa, cười nói đi ra ngoài mà xuất thần.
"Tới rồi à?" Hứa Bác xoay người nhìn Lý Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Bọn họ đều biết, đoạn tình cảm thầy trò này sắp kết thúc rồi.
Không bao lâu sau, Lý Nguyên sẽ tiến vào không gian phát triển càng rộng lớn hơn.
"Thi cho tốt."
"Với thực lực của em, phát huy bình thường, thi đậu top đầu cả nước giống như chơi." Hứa Bác cười nói: "Thầy tin tưởng em."
"Dạ."
Lý Nguyên cười nói: "Em làm như thầy nói, xem mỗi một lần kiểm tra như thi đại học, cuối cùng, thi đại học cũng chính là một lần kiểm tra."
"Ha ha ha" Hứa Bác cười, cười rất đắc ý.
Đây là học trò ưu tú nhất mà ông ấy dạy dỗ nhiều năm.
...
Hai ngày cuối cùng, Lý Nguyên không thả lỏng, cũng không căng thẳng, thực lực mạnh mẽ mang cho cậu đủ tự tin.
Cậu vẫn tu luyện bình thường, nhưng cũng không từ bỏ ôn tập các môn văn hóa trong ngày cuối cùng.
Thời gian đã tới ngày 6 tháng 6.
...
Thi đại học, các khu sẽ phân phối trường thi ngẫu nhiên.
Trường thi mà Lý Nguyên được phân phối đến là trường trung học Số Năm khu Quan Sơn.
Cả thành phố đều tập trung vào kì thi này, được cảnh sát giao thông mở ưường, trong tiếng khua chiêng gõ trống, kì thi đại học năm 2043 của thành phố Giang chính thức bắt đầu.
Cho dù Lý Nguyên nói mình sẽ đi phi hành khí trường thi, không cần lo lắng, nhưng chú Lý Trường Châu và thím Trần Huệ vẫn kiên trì muốn đưa cậu đi.
Đối với bọn họ mà nói, cho dù biết chín mươi chín phần trăm xác suất Lý Nguyên có thể thi đậu năm trường top, mặc dù biết Lý Nguyên đã rất có tiền đồ, nhưng chưa đến khi chắc chắn một trăm phần trăm, trong lòng bọn họ vẫn còn lo lắng.
"Tất cả mọi người đều đưa con đi thi, chú thím cũng phải đưa." Trần Huệ nói.
Lý Nguyên nở nụ cười, lòng cậu sáng như gương.
Đối với chú thím, cậu tham gia thi đại học, giống như là một nghi thức trưởng thành, cũng là một loại an ủi quan trọng nhất đối với cha mẹ đã mất của cậu.
Vào thời khắc này, sao bọn họ lại không có mặt?
Một ngày rưỡi thi văn hóa.
Một ngày thi võ đạo.
Thời khắc mỗi học sinh cấp ba đi ra khỏi sân bãi cuối cùng của ngày thi võ đạo, cũng tỏ rõ, thời niên thiếu thuộc về bọn họ đã hạ màn.
Theo một ý nghĩa nào đó.
Kết thúc cấp ba, thời đại đại học tượng trưng cho thanh niên sắp đến.
...
Thi đại học thận trọng hơn, cho nên thống kê chấm điểm chấm bài thi phải tốn ba ngày.
Ngày 12 tháng 6, thành tích cũng được xác định theo các loại điểm số.
Mười hai năm gian khổ học tập, chỉ trong một ngày, tất cả đều hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương