Cao Võ Kỷ Nguyên(Dịch)
Chapter 198 Top 7 tỉnh! Top 10 nước Hạ!

Tiểu khu Tinh Hỏa Nam Hồ, khu số 1, phòng số 225.

Đây là khu biệt thự cao cấp nhất khu Quan Sơn, tương đương với tiểu khu Tinh Không Nam Hồ, mỗi một căn biệt thự đều có diện tích rất lớn.

Nhà mới của đám người Lý Nguyên ở ngay đây.

Biệt thự ba tầng, diện tích kiến trúc hơn 800m², vườn hoa rộng hơn 500m², không gian ngầm lên tới hơn 1000m²… Đây là nhà mới do võ điện Tinh Hỏa chuẩn bị cho Lý Nguyên.

Nếu muốn bán biệt thự, chỉ tính sơ kiến trúc thô là đã hơn năm mươi triệu Lam Tinh tệ, còn chưa tính đến phòng võ đạo ngầm được thiết kế riêng… tổng giá trị xây dựng hơn tám mươi triệu Lam Tinh tệ, quan trọng nhất là phải có tư cách mới mua được, và chỉ được hai mươi năm cư trú.

Hôm nay là ngày 12 tháng 06, cũng là ngày có kết quả thi đại học. Lý Nguyên, chú Lý Trường Châu, thím Trần Huệ đều ở trong phòng khách lầu một chờ kết quả.

Vì là thứ sáu nên Lý Thiến Thiến và Lý Mộ Hoa đã đi học.

“Chú thím cứ yên tâm đi.” Lý Nguyên cười nói với chú thím có chút đứng ngồi không yên: “Chắc chắn là vượt qua điểm chuẩn.”

Lý Nguyên từng trải khá nhiều, lại thêm tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, nên hiện giờ Lý Nguyên rất là bình tĩnh.

Điểm chuẩn quốc gia? Rất dễ vượt qua!

“Chú biết, nhưng mà…” Lý Trường Châu lắc đầu.

Càng đến gần thời gian công bố điểm thi, người làm bố mẹ càng thêm hoảng hốt, bởi vì bọn họ biết rõ tầm quan trọng của thi đại học.

Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng còn có bà con dòng họ hỏi thành tích thi của Lý Nguyên.

Phải biết rằng mười mấy năm qua Lý Nguyên không có ấn tượng gì về thân thích.

Suốt mấy năm qua không có người nào đến nhà chơi.

Chủ yếu là vì thân thích biết rõ tình huống của chú thím. Lúc Lý Nguyên còn nhỏ, chi phí trị liệu đã là một con số rợn người, gánh nặng quá lớn khiến cho thân thích sợ bị mượn tiền.

Lại thêm bố của Lý Nguyên và Lý Trường Châu là hai anh em, thím Trần Huệ là con gái một, cái gọi là thân thích cũng chỉ là bà con xa mà thôi.

Cách một thế hệ thì thân thiết, cách hai thế hệ thì chỉ còn mặt mũi, đến thế hệ của Lý Nguyên thì đã trở nên xa lạ.

Đa số thân thích đều ở Giang Thành.

Bắt đầu từ tháng tư, sau khi tiết mục có sự tham gia của Lý Nguyên được phát, lan truyền từ Giang Thành sang Giang Bắc, thân thích quan tâm đến Lý Nguyên dần trở nên nhiều hơn.

“Anh họ hả, thành tích của Tiểu Nguyên chưa được công bố, đợi lát nữa rồi nói…” Trần Huệ trả lời qua loa.

Đương nhiên là cũng có cuộc gọi của người thật sự quan tâm và từng giúp đỡ một nhà bọn họ, ví dụ như là Chung Thành, chú Vương…

Cuối cùng cũng đến chín giờ.

“Tiểu Nguyên, tra điểm đi.” Thím Trần Huệ lập tức thò qua, trên mặt mang theo vẻ căng thẳng, rồi lại không muốn biểu hiện quá sốt ruột.

Lý Trường Châu cũng nhìn qua, chỉ là không nói chuyện.

Ông là chủ một nhà, thế nào cũng phải bình tĩnh.

“Vâng ạ.” Lý Nguyên tươi cười ấn mở đồng hồ thông minh, quầng sáng hiện lên, vào thẳng giao diện tra điểm.

Lý Nguyên đã mở sẵn hết rồi.

“Tích~” Giao diện khựng lại. Với hiệu suất thông tin internet hiện nay, đây là một chuyện rất khó tin… nhưng cũng chỉ khựng lại một chút mà thôi.

Giờ phút này, không chỉ có người nước Hạ mà còn có người của tất cả các quốc gia trên Lam Tinh đều đang tra điểm thi đại học.

“Ting!”

Giao diện điểm thi hiện lên, hai bên vai Lý Nguyên có thêm hai cái đầu nhìn chằm chằm giao diện:

Tên họ: Lý Nguyên

Phân khoa: Khoa Võ

Số CCCD: 420111202508298013

Số dự thi: XXXX

Thân thể: 500

Kỹ thuật: 400

Văn hóa: 86

Điểm cộng: 20

Điểm tổng: 1006

Điểm chuẩn quốc gia: 941

Điểm chuẩn tỉnh: 772

Xếp hạng toàn tỉnh: 77

Nhìn điểm tổng 1006 và xếp hạng 77 toàn tỉnh, thím Trần Huệ như trút được gánh nặng, nở nụ cười kích động, thậm chí vừa cười vừa chảy nước mắt.

Ngay khoảnh khắc này, gánh nặng nghìn cân trên người bà hoàn toàn rơi xuống.

Trần Huệ cảm thấy mười mấy năm trả giá của mình rất đáng giá.

“Hay lắm! Hay lắm!” Lý Trường Châu cũng cười, vòng tay ôm vợ mình.

Ông biết mười mấy năm qua Trần Huệ đã phải trải qua rất nhiều việc, lo lắng hãi hùng với mình, ăn biết bao nhiêu đau khổ, một mình ở nhà chăm sóc ba đứa nhỏ.

Bây giờ đã đến lúc thấy ánh sáng sau cơn mưa rồi.

“Chú thím yên tâm được rồi nha!” Lý Nguyên cười nói.

Cậu cảm thấy vô cùng vừa lòng với điểm thi của mình.

Điểm võ đạo vẫn là điểm tối đa. Tinh thần lực càng ngày càng mạnh, năng lực học tập cũng càng ngày càng cao, điểm văn hóa của Lý Nguyên lên đến mức tối đa so với điểm của cậu từ trước đến nay.

Nhưng vì có mục điểm cộng nên điểm tổng của cậu thấp hơn những bạn khác rất nhiều.

Tóm lại là Lý Nguyên vô cùng vừa lòng với kết quả xếp hạng 77 toàn tỉnh.

Bên này, thím dần bình tĩnh lại, bắt đầu gọi điện thoại cho đám thân thích gọi hỏi thăm lúc nãy: “A lô, anh họ, tôi nói cho anh nghe có điểm thi đại học rồi, Lý Nguyên chỉ có 1006 điểm thôi, mới hơn điểm chuẩn quốc gia 60 điểm, không phát huy tốt…”

Lý Nguyên và Lý Trường Châu nhìn nhau cười.

Hôm nay, đối với Trần Huệ mà nói, điểm thi đại học của Lý Nguyên chính là giây phút vinh quang nhất của bà, là “tổng kết công tác” hơn mười năm qua của bà, dù bà có khoe thế nào cũng không quá mức.

“Con đi báo thành tích với các tiền bối, giáo viên của con đi.” Lý Trường Châu nhắc nhở: “Báo càng sớm càng tốt để thể hiện sự tôn trọng của con.”

“Nhất là giáo viên đại học võ đạo Côn Luân, hãy cho người ta một viên thuốc an thần.” Lý Trường Châu nói.

“Vâng ạ.” Lý Nguyên lập tức gọi điện thoại cho từng người.

Thầy Hứa Bác, thầy Trần, Vạn Thanh Hà, Phí Càn, tiền bối Kỷ ở căn cứ quân sự, Phàn Tấn, viện trưởng Lê… Đây cũng là một lần tổng kết thành tích của Lý Nguyên.

Đối với đại học võ đạo Côn Luân mà Lý Nguyên đã ký hợp đồng, thành tích thi của cậu là một bài giải gần như hoàn mỹ.

“Vâng, viện trưởng Lê…  À, năm ngày sau gửi giấy báo trúng tuyển, ngày 28 tháng 06 đăng ký, ngày 03 tháng 07 chính thức nhập học ạ?” Lý Nguyên nói chuyện với viện trưởng Lê.

Lý Nguyên gọi điện thoại một hơi cho đến hơn mười giờ mới xong.

Thím Trần Huệ khoe khoang đã đời rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.

Bà phải nấu vài món ngon để ăn mừng mới được.

Lý Nguyên và chú Lý Trường Châu cùng nhau đi vào trong sân cảm nhận ánh nắng giữa mùa hè.

“Tiểu Nguyên, lần này ít nhiều gì cũng nhờ có con.” Lý Trường Châu nhỏ giọng nói: “Nếu không có con thì chắc chắn là chú không về được.”

“Chú đừng nói như vậy.” Lý Nguyên lắc đầu: “Người một nhà chúng ta nên bình yên bên nhau, mọi gian khổ đều qua hết rồi.”

Lý Trường Châu cười cười, không phản bác lời cậu, bởi vì ông hiểu tính cách của cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương