Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 39:
“Con ngựa kia đã mất khống chế, điện hạ đuổi theo, trong lúc nhất thời sợ cũng không cứu được công chúa,” Khương Hằng vừa nói vừa lấy đồ trang sức trên đầu xuống ném lên mặt đất: “Gia phụ quen khống chế ngựa, ta từng học của ông ấy mấy chiêu trấn an ngựa mất khống chế, cho nên ta vẫn là đi cùng điện hạ thôi. Còn chuyện khác, điện hạ yên tâm, A Như một lúc nữa quay lại, nàng ấy biết đồ của ta, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ mang người đi tìm.”
Cô nương này quả thật mỗi ngày đều đang dốc sức mà nói cho hắn biết những lời với ý tứ “Người không thể nhìn bề ngoài”, Lục Quý Trì chậc chậc, nghiêng đầu nhìn nàng: “Có phải ngươi từng luyện võ, biết bay lên mái nhà đi lên vách tường gì đó?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thân thể của ta không thích hợp tập võ, phụ thân không cho ta học.” Khương Hằng có chút tiếc nuối lắc đầu một cái.
Ông trời vẫn công bằng, nếu không người này văn võ song toàn, có cho người khác đường sống không?
Lục Quý Trì âu sầu trong lòng mà nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó, Cửu công chúa phía trước đột nhiên hoảng sợ gào thét. Trong lòng hắn hơi sợ hãi, lập tức bất chấp cái khác, vội vàng kẹp chặt bụng ngựa, dùng sức vung roi một cái.
Khương Hằng cũng không nói gì thêm nữa, giục ngựa đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau đó trong chốc lát, nàng liền xa xa vọt tới trước mặt hắn.
Lục Quý Trì: “…”
Đây thật sự là một phát hiện khiến người ta thương cảm.
Có điều nàng ra sức như thế, nhiều ít cũng khiến hắn an tâm, thiếu niên ra sức đuổi theo, cuối cùng ở trên đường nhỏ mà phía bên phải là dốc núi đứng nhìn thấy Cửu công chúa đã bị đuổi kịp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết Khương Hằng làm sao làm được, dù sao thì chờ đến lúc hắn chạy tới, ngựa của Cửu công chúa đã dừng lại bước chân, không còn liều mạng xông về phía trước nữa.
Cửu công chúa sợ hãi không thôi nằm nhoài trên lưng ngựa, nước mắt nước mũi chảy ròng, rõ ràng là bị dọa không nhẹ. Khương Hằng cưỡi ngựa đứng bên cạnh nàng ta, trong miệng phát ra một loại âm thanh kỳ lạ, hẳn là đang trấn an con ngựa mất khống chế kia.
Lục Quý Trì lập tức liền thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện gì là tốt.
Nhưng mà hắn rõ ràng yên tâm hơi sớm rồi.
“Ngươi… Sao lại là ngươi?!” Nhưng Cửu công chúa cuối cùng lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi sau khi trông thấy Khương Hằng lại bắt đầu kích động: “Tiện nhân không cần mặt mũi! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ra!”
Nàng ta nói xong một bàn tay liền hướng về phía Khương Hằng, Khương Hằng nghiêng người né tránh, âm thanh trong miệng lập tức ngừng lại.
Cửu công chúa không đánh trúng người, trong lòng càng oán hận, nhớ tới sự lãnh khốc vô tình mà Tần Tranh đối với mình, trong sự oán hận lại thêm thương tâm. Lại nhìn khuôn mặt dịu dàng trắng nõn kia của Khương Hằng, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta thích, lập tức đủ loại cảm giác cùng nhau xông lên đầu. Nàng ta cũng không nhịn được nữa, cảm xúc triệt để sụp đổ nhào về phía Khương Hằng: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi ----!”
Lục Quý Trì quả thật sắp bị muội muội thiểu năng này làm tức chết rồi, vừa định nói mẹ nó dừng tay cho lão tử, con ngựa vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại dưới người Cửu công chúa đột nhiên lại bắt đầu nóng nảy.
Cửu công chúa vội vàng hành hung, không đề phòng, thoáng cái lăn xuống từ trên lưng ngựa. Nàng ta bị đau thét lên, theo bản năng liền kéo đuôi ngựa của Tiểu Hồng Mã mà Khương Hằng cưỡi.
Tiểu Hồng Mã bị đau, cao cao giương móng lên, Khương Hằng đang chuyên tâm trấn an con ngựa điên kia không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thế này, cơ thể đột nhiên mất cân bằng, ngã về phía sườn dốc đứng bên cạnh.
“Khương Hằng!” Lục Quý Trì bị dọa đến mức con ngươi kịch liệt co lại, không hề nghĩ ngợi liền nhào người đến phía trước giữ tay nàng lại, nhưng mà kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn thực sự chẳng ra làm sao, cái lôi kéo này không kéo được người về, ngược lại bị nàng kéo cùng nhau lăn xuống sườn dốc cao cao.
“Thập… Thập nhất câc?!”
Trong sự đầu váng mắt hoa, tiếng kêu sợ hãi của Cửu công chúa càng ngày càng xa, Lục Quý Trì sít sao che chở thiếu nữ trong ngực, trong lòng có một vạn con ngựa chạy qua.
**
Sườn núi rất dốc, còn cao, may mà phía dưới là một bãi cỏ tươi tốt, hai người lăn một mạch mới không trực tiếp đi gặp Diêm Vương.
Đầu vang lên ong ong, vai phải nơi kề với cổ càng đau rát, Lục Quý Trì cắn răng chịu đựng mở mắt ra, nhìn thấy những vì sao màu vàng bay múa đầy trời.
“…”
Sau khi lẳng lặng mà lờ mờ trong chốc lát, ánh mắt mới chậm rãi trở nên rõ ràng, Lục Quý Trì nhịn đau cúi đầu, nhìn về phía Khương Hằng bị mình đặt dưới thân, đang nhíu đôi mày thanh tú vẻ mặt đau nhức.
“Ngươi thế nào? Có sss… có sao không?”
Khương Hằng cũng là bị ngã đến lơ mơ rồi, hồi lâu mới từ từ hơi lắc cái đầu choáng váng: “Ta không sao…”
Lời còn chưa nói hết, thiếu niên trên người đột nhiên kinh hãi cúi đầu: “Không sao cái rắm! Đầu ngươi đều rách rồi!”
Khương Hằng sửng sốt, muốn nói gì đó, tóc phía sau tai liền được người ta cẩn thận đụng vào một cái: “Tế nào? Có đau quá không? Có choáng đầu không? Có muốn nôn không?”
Ánh mắt của hắn sáng ngời trong veo, bên trong phản chiếu khuôn mặt nàng, còn có sự lo lắng đơn thuần.
Khương Hằng khẽ giật mình, tim không biết làm sao đột nhiên lại rạo rực. Nàng có chút không được tự nhiên mà nghiêng đầu đi, lại phát hiện cả người mình được hắn ôm vào trong ngực, chân kề chân, ngực kề ngực, tư thế có chút mờ ám.
“… Ta không sao, điện hạ đứng lên trước đi.” Trên mặt không hiểu sao hơi nóng, thái độ của Khương Hằng lại rất bình tĩnh.
“Ôi! Ôi chao!” Lục Quý Trì kịp phản ứng, vội chống tay muốn ngồi dậy, ai nghĩ vừa mới động liền cảm thấy vai phải đau như kim châm muối xát: “Mẹ nó đau chết bố rồi!”
Một tiếng rống này làm cho Khương Hằng giật mình một cái tỉnh táo lại: “… Điện hạ không sao chứ?”
Lục Quý Trì không nói chuyện, hít khí lạnh chống đỡ cơn đau nhức kịch liệt này mới uể oải nặn ra một câu: “Không chết được…”
Dáng vẻ trợn trắng mắt ỉu xìu của hắn có chút đáng thương, Khương Hằng đồng tình lại không hiểu sao có chút muốn cười, nhịn một chút, quay đầu nhìn về phía chỗ đau của hắn.
“Sưng lên rồi, chắc là vừa rồi lúc lăn xuống đụng phải tảng đá.” Nàng nói xong khoa tay múa chân: “Điện hạ thử động một chút, xem xem có bị thương đến gân cốt không.”
Lục Quý Trì nhịn đau làm theo, cuối cùng thở hổn hển nói: “Có thể động được, chắc là không bị thương đến gân cốt.”
Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra: “Còn có chỗ nào khác bị thương không?”
“Được rồi đừng quan tâm ta nữa, một đại lão gia như ta, không có yếu ớt như vậy. Ngược lại là ngươi, đụng vào đầu không phải là việc nhỏ, mau nói đi, có choáng không? Có muốn nôn không?”
Khương Hằng dừng lại, lắc đầu: “Không choáng, không muốn nôn, cũng không cảm thấy đau.”
“Không cảm thấy đau?” Lục Quý Trì lập tức liền buồn bực: “Nhưng ngươi đều chảy máu rồi!”
Phía sau tai phải quả thật có cảm giác nóng ướt, Khương Hằng đưa tay sờ một cái, sờ một chút máu, nhưng không sờ thấy vết thương.
“Thế nào? Đau không?”
Ánh mắt Khương Hằng nhìn thẳng vào hắn không nói chuyện.
Lục Quý Trì lập tức liền lo lắng, nha đầu này không phải là ngã đến ngốc rồi chứ?
“Ngươi…”
“Máu này không phải là của ta,” Khương Hằng nhịn sự co giật nơi khóe môi, chỉ chỉ đầu của hắn nói: “Là của điện hạ.”
Lục Quý Trì đưa tay sờ đầu một cái sờ thấy đầu đầy vết sền sệt: “…?!”
**
Lục Quý Trì toàn thân đều đau đến kịch liệt, hoàn toàn không phát hiện ra đầu mình cũng bị thương, cũng may chỉ là trầy da không phải là đụng bị thương, Khương Hằng dùng khăn băng bó cho hắn một chút, máu kia liền chậm rãi ngừng lại.
Sờ khăn trên đầu, Lục Quý Trì nghĩ lại mà sợ lại phiền muộn, đây quả thật là tai họa bất ngờ, sớm biết…
Được rồi, sớm biết hắn cũng sẽ không thấy chết không cứu, chỉ là chắc chắn sẽ không để cho Khương Hằng theo tới nữa.
Có lòng tốt cứu người lại bị dán nhãn “tiện nhân”, hắt cho một thân nước bẩn, còn một đường lăn xuống núi suýt chút nữa ngã thành bánh thịt, Lục Quý Trì ngẫm lại cũng cảm thấy giận thay Khương Hằng, lại thấy một vết rạch chói mắt trên mu bàn tay nàng, lập tức liền áy náy nói: “Chuyện hôm nay ta sẽ báo cáo đúng sự thật với hoàng huynh, để huynh ấy trả lại công đạo cho ngươi. Mặt khác, nha đầu kia kiêu căng tùy hứng, không nghe lời khuyên, nếu đã nhận định Tần Tranh thích ngươi, sau này nhìn thấy ngươi chỉ sợ sẽ còn vô lễ khóc lóc om sòm, ngươi nên làm thế nào thì làm thế ấy, không cần cố kỵ thân phận của nó mà nhường nhịn nó, hoàng huynh hoàng tẩu đều là người hiểu lý lẽ, sẽ không tùy ý để nó làm trời làm đất. Hoặc là ngươi nói với ta cũng được, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.”
Trong lòng lại nhảy lên một cái, Khương Hằng hơi dừng lại, ung dung thản nhiên mà đè xuống, lúc này mới nhìn hắn một cái cười nói: “Vậy thì đa tạ điện hạ.”
Nàng cũng không cố ý giả vờ rộng lượng nói mình không sao gì đó, Lục Quý Trì lập tức liền cười: “Được rồi, nếu không phải ngươi thì ta cũng sẽ không gặp phải chuyện này, nhắc tới thì ta cũng nên chịu một nửa trách nhiệm. May mà ngươi chỉ rách chút sa, không bị trọng thương gì, nếu không ta cũng không biết làm sao bàn giao với người nhà ngươi.”
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi hắn dũng cảm quên mình nhào tới giữ chặt nàng, lại sít sao bảo vệ nàng trong ngực, Khương Hằng phút chốc hoảng hồn, nhưng rất nhanh liền lắc đầu nói: “Tự ta muốn theo tới, cũng không phải là điện hạ ép ta, huống chi nếu không phải điện hạ che chở, ta cũng sẽ không chỉ chịu một chút vết thương nhẹ như vậy.”
“Được thôi, vậy chúng ta xem như hòa nhau.” Lục Quý Trì khoát tay, thấy xung quanh yên lặng chỉ có tiếng chim hót, không khỏi chậc một tiếng: “Cũng không biết bọn họ lúc nào mới có thể tìm được chúng ta.”
Khương Hằng hoàn hồn, muốn nói gì đó, cách đó không xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu gọi của đám người, nàng ngẩng đầu nở nụ cười: “Nhắc Tào Thái Tào Tháo liền đến rồi.”
Lục Quý Trì lập tức liền hài lòng, suy nghĩ một chút, dặn dò nàng nói: “Lát nữa nếu bọn họ hỏi, ta sẽ nói là ngươi phát hiện ra Cửu công chúa xảy ra chuyện trước, ta thì nửa đường gia nhập, ngươi cũng nhớ một chút, đừng đến lúc đó nói lỡ miệng.
Tất cả mọi người đều đi săn, hai người bọn họ lại cô nam quả nữ ở cùng nhau, mặc kệ nguyên nhân là ngẫu nhiên gặp hay là gì đó, truyền ra ngoài đối với nàng sẽ không phải là chuyện tốt --- trên đời này xưa nay không thiếu người tâm tư bẩn thỉu, lòng mang ác ý, Lục Quý Trì cảm thấy vẫn là cẩn thận một chút mới tốt, dù sao thì nàng đã đính hôn rồi, hiềm nghi nên tránh thì không thể không tránh.
Khương Hằng hiểu rõ ý của hắn, cảm kích cười một tiếng, gật đầu cảm ơn.
“A Hằng!”
Chẳng được bao lâu, Lạc Như liền mang theo một đám người vội vàng chạy tới, trong tay nàng ta còn dắt theo Lạc Đình thở hồng hộc, vẻ mặt yếu ớt mà lau mồ hôi, hiển nhiên là vì chạy như điên làm cho mệt muốn chết rôi.
“Hằng muội muội, muội… muội không sao chứ?”
Khương Hằng không nhìn Lục Quý Trì nữa, mỉm cười đi về phía hắn ta: “Ta không sao, khiến các ngươi lo lắng rồi.”
“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt.” Lạc Đình đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó không biết nhớ ra cái gì đó, trong lòng bỗng như xông ra một cơn thất vọng.
Sao lại không có việc gì chứ, nếu như nàng có chuyện gì…
Không! Hắn ta sao có thể nghĩ như vậy! Nàng là vô tội!
Cảm thấy giật mình một cái, sắc mặt Lạc Đình trắng bệch, rất nhanh cúi đầu không dám nhìn Khương Hằng nữa.
Sự chột dạ và áy náy trong nháy mắt dâng lên khiến hắn ta gần như không thể thở nổi, hắn ta dùng sức nhắm mắt lại, sự giãy giụa và dày vò phủ lên đáy mắt.
Làm sao bây giờ…
Hắn ta rốt cuộc nên làm sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook