Bổn vương muốn yên tĩnh
-
Chương 38:
Không nghĩ tới người này lại có một mặt ngây thơ như vậy, Khương Hằng kinh ngạc phút chốc, ngay sau đó nhịn xuống ý cười bỗng nhiên dâng lên, làm bộ giống như kinh ngạc rút mũi tên từ phía sau lưng ra, kéo cung nhắm vào hắn.
“Đòi tiền thì không có, muốn mũi tên thì lại không ít, các hạ tiếp cho tốt!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì không có bản lĩnh giống như nguyên chủ tay không bắt tiễn, thấy nàng nói xong lời này bỗng nhiên buông lỏng ngón tay, lập tức oa một tiếng ôm đầu nhảy ra: “Đừng bắn đừng bắn, là ta!”
Tuyệt đối không nghĩ tới phản ứng của hắn lại kinh sợ như thế, Khương Hằng không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
“Chỉ đùa một chút mà thôi, sao lại phản ứng lớn như thế…” Xác định mình không bị bắn trúng, Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm xoay người liền nhìn thấy mũi tên này vẫn êm đẹp bị nàng nắm trong tay.
“…!”
“Thần nữ cũng là đang đùa với điện hạ, phản ứng của điện hạ…” Khương Hằng nhịn cười vẻ mặt vô hại nói: “Cũng không nhỏ đâu.”
Lục Quý Trì: “…”
Chữ xấu hổ lại viết to thêm.
Có điều nghĩ đến bản thân mình ở trước mặt nha đầu này đã sớm không còn hình tượng gì, thiếu niên lập tức liền không xấu hổ như vậy nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bổn vương đây là đang phối hợp với ngươi,” Hắn vứt đóa hoa vàng trong tay đi tới, giương cằm mạnh mẽ cứu vãn thể diện: “Ngươi không biết cảm ơn thì thôi, lại còn mở miệng chế giễu, thật sự là không biết tốt xấu!”
Khương Hằng không nhịn được, lần nữa cười ra tiếng.
Người này sao lại buồn cười như vậy!
Lục Quý Trì bị nàng cười đến mức ngượng ngùng, xụ mặt hừ hừ nói: “Cái cười này của ngươi cũng quá thấp rồi… được rồi được rồi đừng cười nữa, còn có thể chơi không vậy?”
Khương Hằng càng muốn cười hơn, thật lâu mới rốt cuộc dừng lại.
Sau đó, nàng bỗng nhiên giơ cung tên trong tay, nhắm ngay mặt của hắn.
Lục Quý Trì: “… Làm gì?”
“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này, để lại tiền qua đường.” Thiếu nữ sóng mắt lưu chuyển, cười híp mắt học theo lời nói vừa rồi của hắn: “Vị công tử này, mau mau giao tiền tài của ngươi ra.”
Lục Quý Trì tuyệt đối không nghĩ tới còn có loại thao tác này: “…”
“Mũi tên trong tay ta không có mắt, công tử vẫn là mau mau giao phí qua đường đi, nếu không lỡ như làm khuôn mặt tuấn tú này của ngươi bị thương… ôi chao vậy thì thật có lỗi rồi.” Thiếu nữ nghiêng đầu, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, trong mắt lại không tự chủ được lộ ra ý cười xấu xa mấy phần giống lưu manh,
Khóe miệng Lục Quý Trì lập tức liền giật giật lấy: “Ta chỉ cướp tiền tài thôi, sao đến lượt ngươi, không chỉ cướp tiền tài mà còn đùa giỡn người ta chứ?”
Khương Hằng dừng lại, đột nhiên phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình có chút lỗ mãng, không phải là lời là một cô nương đã đính hôn nên nói. Nhưng mà nàng là theo bản năng mà thốt ra, lại thấy Lục Quý Trì cũng một mặt không thèm để ý, liền không tiếp tục suy nghĩ vấn đề “Chưa từng tùy ý nói đùa với nam tử tại sao lại chỉ buông thả bản thân trước mặt người này” nữa.
Có điều nếu như đã ý thức được không thích hợp, nàng đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục nữa, cười nói một câu “Nghe nói bọn cướp thật đều như vậy”, liền không đùa kiểu này nữa.
“… Được rồi, ngươi thắng.” Bị người bị hại cướp ngược lại còn bị đùa giỡn, họ Lục giả làm cướp tự nhận không may xua xua tay, từ bên hông lấy ra một khối bạc vụn đưa cho nàng.
Khương Hằng hoàn hồn, lại vui vẻ: “Điện hạ lên núi đi săn sao còn mang theo tiền bạc?”
“Quen mang một ít tùy thân, để phòng ngộ nhỡ.”
Lục Quý Trì nói xong ném bạc vụn kia cho nàng, Khương Hằng nín cười tiếp được, lại trả lại cho hắn: “Thần nữ cũng không phải là giặc cướp thật.”
Vốn chỉ là chơi đùa mà thôi, Lục Quý Trì cũng không ép nàng nhận, chỉ có chút tò mò nhìn cung tên trong tay nàng: “Ngươi biết đi săn?”
“Biết một chút,” Ánh mắt đảo qua túi đựng tên và cung tên bị hắn tùy ý treo trên lưng ngựa ở cách đó không xa, Khương Hằng hơi nhíu mày: “Điện hạ không biết?”
Lục Quý Trì dùng ánh mắt “Ngươi đang nói đùa gì vậy” nhìn chằm chằm nàng: “Bổn vương chỉ là không thích lắm.”
Khương Hằng cười như không cười nhìn hắn một cái: “Thì ra là thế.”
Ánh mắt của nàng thanh tịnh như nước, mỗi lần nhìn nhau, Lục Quý Trì đều có một loại cảm giác bị nhìn xuyên thấy, hắn ho nhẹ một tiếng, quay đầu chỉ chỉ rừng cỏ tươi tốt sau lưng: “Đằng sau kia hình như có cái hồ nhỏ, bổn vương đi xem một chút, ngươi cứ tùy ý.”
Khương Hằng lại nói: “Điện hạ chậm đã.”
“Hửm?”
“Hôm đó xá đệ phát bệnh, tình hình nguy cấp, may mà hai vị thái y kịp thời chạy tới mới không xảy ra chuyện.” Khương Hằng thu lại nụ cười, nghiêm túc phúc thân với hắn: “Đa tạ điện hạ hào phóng tương trợ.”
Lục Quý Trì cũng không ngoài ý muốn nàng sẽ đoán được thái y là mình phái đi, chỉ là thấy nàng đột nhiên trịnh trọng như vậy, có chút ngại ngùng, vội vàng ra vẻ tùy ý khoát tay áo: “Chẳng qua là tiện tay mà thôi, đệ đệ ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Khương Hằng một lần nữa nở nụ cười: “Nhờ phúc của điện hạ, tốt hơn nhiều rồi, thái ý bảo đệ ấy cố gắng tĩnh dưỡng.”
“Vậy là tốt rồi,” Lục Quý Trì nói rồi lại nhìn nàng một cái: “Chuyện Huyết Linh chi ta đã dặn dò người phía dưới để ý rồi, nếu có thông tin sẽ lập tức thông báo cho ngươi biết.”
Khương Hằng cảm kích gật đầu: “Đa tạ điện hạ.”
Lục Quý Trì thật ra có chút tò mò về chân tướng nàng đánh Khương Viện, có điều đầu năm nay đều chú trọng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người ngoài nếu như hóng chuyện truy hỏi thì sẽ rất thất lễ, bởi vậy hắn suy nghĩ một chút, vẫn nhịn được không hỏi.
“Được rồi đừng khách khí nữa, trước kia ngươi cũng giúp ta không ít, chúng ta như vậy cũng là có qua có lại.”
Lục Quý Trì nói xong liền muốn quay người, ai nghĩ đúng lúc này, sau rừng cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa cùng tiếng kêu xấu hổ mang theo sự e sợ của nữ tử: “Tần tướng quân, ngươi chờ ta một chút với!”
Là tiếng của Cửu công chúa, Tần tướng quân… Tần Tranh?
Lục Quý Trì nhíu mày, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
**
“Thần phải bảo vệ bệ hạ, còn xin công chúa tự trọng, đừng làm vướng víu thêm nữa.” Nhìn thiếu nữ trước mắt si ngốc nhìn mình, trong mắt tất cả đều là ái mộ, sắc mặt Tần Tranh lạnh lùng sắc bén, không hề bị lay động.
Phí hết tâm cơ mới được ở cùng hắn, Cửu công chúa nào có dễ dàng buông tha, khuôn mặt ửng đỏ nhìn hắn nói: “Ta chỉ muốn nói với tướng quân mấy câu, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của tướng quân.”
Tần Tranh không kiên nhẫn, nhưng cố kỵ thân phận công chúa, vẫn miễn cưỡng đè nén một chút tính khí của mình: “Công chúa muốn nói gì?”
Có chuyện mau nói có rắm mau thả, cảm ơn.
Cửu công chúa có chút căng thẳng nắm chặt nắm tay lại. Mặc dù thích Tần Tranh, lúc nào cũng đuổi theo sau lưng hắn, còn chèn ép cô nương thích hắn ở khắp nơi, nhưng nàng ta tự cao tự phụ, thật ra chưa từng chân chính thổ lộ tâm ý với hắn --- dùng hàng động thực tế làm lòng hắn cảm động, chờ hắn chủ động đến cầu hôn, đây mới là tâm nguyện của nàng ta.
Ai nghĩ tới trời không theo ý người, nàng ta đợi rất nhiều năm cũng không đợi được núi băng hòa tan, ngược lại chờ được tin tức Tần phu nhân quyết định trong vòng nửa năm chọn một vị hiền thê cho nhi tử.
Như vậy sao được!
Tần Tranh là của nàng ta!
Cửu công chúa vừa nghe nói chuyện này liền cuống lên, lại nghĩ đến tuổi tác của mình cũng đã không nhỏ, lập tức không lo được rụt rè nữa, quyết định thổ lộ trước mặt Tần Tranh, khiến hắn không có cách nào chạy trốn khỏi mình.
Nhưng mà…
“Thật có lỗi, thần không có ý với công chúa, công chúa chọn rể tốt khác đi.”
Sau khi nghe xong Cửu công chúa lấy dũng khí thổ lộ, Tần Trang vẫn là khuôn mặt người chết lạnh như băng, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Hắn lãnh khốc vô tình như vậy, liền khiến Cửu công chúa không dám tin mà mở to hai mắt nhìn: “Vì sao? Ta có chỗ nào không tốt?”
“Công chúa rất tốt, là thần không xứng với công chúa.”
“Xứng hay không do ta quyết định, tướng quân làm gì mà tự coi nhẹ mình!” Mặc dù biết Tần Tranh có thể vẫn không quá thích mình, nhưng hắn đối với ai cũng lạnh lùng, Cửu công chúa cảm thấy mình hoàn toàn có cơ hội bắt lấy hắn, huống chi nàng ta lưu luyến si mê hắn nhiều năm như vậy, nàng ta không tin hắn thật sự không cảm động chút nào, bởi vậy khi Tần Tranh nói xong lời kia muốn đi, nàng ta không nhịn được liền đuổi theo kéo hắn lại: “Đã nhiều năm như vậy, tướng quân chẳng lẽ thật sự không biết lòng ta sao?”
Giọng nói nàng ta mềm mại yêu kiều, trong mắt chứa nước mùa thu, thu hồi lại sự ngang ngược tùy hứng thường ngày, lộ ra sự thẹn thùng và chờ đời chỉ thiếu nữ tơ tưởng yêu đương mới có, nhưng mà Tần Tranh lại chỉ nhanh chóng phất tay áo tránh nàng ta, hoàn toàn không mang theo một chút thương tiếc.
Nụ cười của Cửu công chúa lập tức cứng đờ. Nàng ta có chút buồn bực xấu hổ cũng có một chút thương tâm mà nhìn hắn, bỗng nhiên không biết nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lộ ra sự ghen ghét không cách nào khống chế được: “Tướng quân từ chối ta đủ kiểu, chẳng lẽ là còn thích Khương Hằng kia?”
Khương Hằng nằm không cũng trúng đạn: “…?”
Lục Quý Trì đồng tình nhìn nàng một cái, muốn nói cái gì đó, Tần Tranh bên kia đã lạnh mặt: “Công chúa ăn nói cẩn thận.”
Cửu công chúa không chịu nổi hắn bảo vệ Khương Hằng, sự dịu dàng ngoan ngoãn thẹn thùng cứng rắn làm ra kia lập tức liền sụp đổ, nàng ta thương tâm xấu hổ lại ghen ghét, nhịn không được liền không lựa lời mà nói: “Ngươi đừng quên, nàng ta đã đính hôn rồi, sắp phải xuất giá rồi! Huống chi cũng đã có vị hôn phu rồi còn không biết thận trọng mà dụ dỗ ngươi, nữ nhân thủy tính dương hoa* như thế có chỗ nào đáng để ngươi thích? Ngươi…”
(*:Thủy tính dương hoa – 水性杨花 – shuǐ xìng yáng huā: Chỉ tính tình hành vi như nước, luôn chảy, như hoa liễu, luôn phiêu động bất định, ngày xưa dùng để chỉ người phụ nữ tình cảm không chuyên nhất, tác phong cẩu thả tùy tiện.)
Mặc dù vừa nhìn thấy biểu muội nhà mình lòng dạ hiểm độc sọ não liền rút đau, nhưng có thế nào thì cũng là muội muội nhà mình, Tần Tranh nào có nghe được lời như vậy, lúc này ánh mắt liền phát lạnh, vẻ mặt lạnh lùng tập trung vào nàng ta: “Thị phi không phân biệt, tâm tư bẩn thỉu, kiêu căng tùy hứng, miệng đầy ác ngôn, đây mới là lý do thần không thích công chúa, không muốn cưới ngươi.”
Lục Quý Trì âm thầm vây xem: “…”
Lời nói này cũng quá đâm vào tim rồi!
Có điều hắn cũng không cảm thấy Tần Tranh làm không đúng, không thích thì dứt khoát gọn gàng từ chối, quân tử hơn so với dây dưa dài lòng, cho người ta hy vọng hư vô mờ mịt. Vả mắt mặc dù ngay từ đầu thái độ hắn ta lãnh đạm nhưng vẫn luôn lấy lời hay từ chối, là Cửu công chúa nhiều lần dây dưa, lại làm nhục người nhà của hắn ta, cái núi băng này rốt cuộc mới không nhịn được mà bộc phát.
Lục Quý Trì vẫn rất thưởng thức cách làm này, mặc dù người bị treo lên đánh kia là muội muội hắn.
“Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Thanh niên không che giấu nữa, trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén tất cả đều là sự chán ghét, sắc mặt Cửu công chúa trắng bệch, gần như không thể chịu đựng được.
Nàng ta chẳng qua chỉ là không nhịn được nói vài lời nói thật, hắn sao có thể đối với nàng ta như vậy?!
Tần Tranh không để ý đến nàng ta nữa, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua chỗ trốn của Lục Quý Trì và Khương Hằng, lãnh khốc vô tình giục ngựa rời đi.
Cửu công chúa vừa sợ vừa hận, sau khi lấy lại tinh thần cũng không nhịn được mà khóc lên.
“Tần Tranh ngươi đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Toàn thân nàng ta run rẩy, theo bản năng kéo gấp dây cương trong tay, hành động này khiến con ngựa dưới thân nàng ta có chút không thoải mái, không nhịn được ngẩng đầu kêu một tiếng.
“Kêu la cái gì! Ngay cả ngươi cũng chướng mắt ta, cảm thấy ta kiêu căng ác độc có phải không!” Cửu công chúa càng nghĩ càng uất ức, nhịn không được liền nắm lấy bờm con ngựa hung hăng giật hai cái.
Con ngựa bị đau, lập tức liền hí một tiếng, xông ra ngoài như mũi tên.
Cửu công chúa giật nảy mình, vội vàng vung roi muốn nó dừng lại, ai nghĩ con ngựa kia lại không chịu nghe lời, thẳng tắp mang nàng ta xông về phía một bụi cây cỏ cực kỳ tươi tốt ở phía trước, mà bên ngoài là khu rừng có đánh dấu.
Lục Quý Trì: “…”
Vì sao luôn có người thích tìm đường chết?
**
“Bên kia quá nguy hiểm, ta đi tìm muội mấy, nếu nửa khắc sau chúng ta vẫn chưa quay lại, ngươi liền trở về bẩm báo hoàng huynh, xin huynh ấy phái người tới tìm chúng ta!”
Những nơi mang theo đánh dấu xung quanh bãi săn đều rất nguy hiểm, không cẩn thận là xảy ra mạng người, bởi vậy mặc dù cảm thấy Cửu công chúa quả thật đáng đời, nhưng Lục Quý Trì vẫn là vừa dặn dò Khương Hằng bừa dẫn ngựa đuổi theo bằng tốc độ nhanh nhất.
Khương Hằng vốn dĩ đã đồng ý, nhưng nhìn tư thế cưỡi ngựa cứng nhắc đến mức giống như lính mới của người kia….
“Giá!”
Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, Lục Quý Trì đang phi nhanh nhìn lại, lập tức liền sửng sốt: “Sao ngươi cũng theo tới rồi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook