Lúc Lục Quý Trì toàn thân chật vật được người ta nhấc về, Phương Trân Châu đang lôi kéo Sở hoàng hậu tán gẫu trò chuyện việc nhà.

Trong nội cung, thế gia đại tộc, chính là không bao giờ thiếu các loại bát quái đặc sắc, mẹ chồng nàng dâu hai người trò chuyện say sưa ngon lành, đang chuẩn bị bảo người cầm đến chút hạt dưa tiếp tục high, đột nhiên nghe được một trận tiếng ồn ào, ngay sau đó liền có một đám người vội vàng chạy ra từ trong rừng cách đó không xa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tấn vương điện hạ bị thương rồi! Người đâu, nhanh truyền thái y!”

Cái gì?! Phương Trân Châu bỗng chốc liền kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nhi tử nhà mình đầy bụi đất, toàn thân chật vật nằm nhoài trên lưng ngựa, trên đầu còn quấn một miếng khăn nhuốm máu, lập tức liền nhịn không được đứng dậy.

Đây là bị cướp bóc hay là gặp phải mãnh thú?!

“Được rồi đừng ồn ào nữa, bổn vương không sao, một chút vết thương da thịt mà thôi, không chết được!” Mắt thấy mẹ mình dưới tình thế cấp bách sắp lòi đuôi, Lục Quý Trì vội vàng kêu to cắt ngang lời của thuộc hạ.

Phương Trân Châu hoàn hồn, nhẫn nhịn, một lần nữa ngồi xuống: “Đây là… đang êm đẹp, đây là xảy ra chuyện gì rồi?”

Không sao, lát nữa nói cho mẹ biết. Lục Quý Trì dùng ánh mắt trấn an bà, không cẩn thận kéo phải vết thương, lại nhe răng một trận.

Phương Trân Châu thấy mí mắt giật giật, vội vàng thúc giục người đi truyền thái ý.

Người bên ngoài thấy bà quan tâm Lục Quý Trì như vậy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, có điều chuyện Tấn vương gần đây hiếu thuận đủ kiểu với Thái hậu tất cả mọi người có chút nghe nói, bởi vậy mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không ai cảm thấy kỳ lạ, nhiều lắm chính là thầm than một câu Tấn vương thật là xảo quyệt, Thái hậu thật là dễ dỗ cái gì đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thái y rất nhanh liền tới, sau khi xác định Lục Quý Trì chỉ là nhìn nhếch nhác, vết thương cũng không đáng ngại, Phương Trân Châu mới yên tâm, ngược lại hỏi đầu đuôi sự tình.

Khương Hằng và Cửu công chúa bởi vì ngã xuống ngựa mà bị trầy da cũng đã có thái y qua đó, sau khi Lục Quý Trì xác định hai người đều không có trở ngại gì thì lược bớt đoạn Cửu công chúa thổ lộ với Tần Tranh thất bại, đơn giản khái quát kể chuyện sau đó một lần.


“Nha đầu này cũng quá vô lý rồi! Đã nói nơi có đánh dấu không thể tới gần, nó làm sao còn trực tiếp xông đến đó chứ!” Phương Trân Châu nghe xong liền tức giận: “Cô nương người ta có lòng tốt cứu nó, nó lại còn lấy oán báo ơn, quả thật chính là bất chấp lý lẽ!”

“Mẫu hậu bớt giận, Cửu nha đầu không hiểu chuyện là muội ấy không đúng, mẫu hậu đừng giận có hại cho thân thể.” Sở hoàng hậu nghe mà cũng có chút cạn lời, lúc này cuộc thi săn bắn đã kết thúc, Chiêu Ninh Đế cũng quay lại rồi, nàng ấy dừng lại một chút, quay đầu nói với hắn ta: “Khương ngũ cô nương có lòng tốt cứu người, lại bởi vì vậy mà gặp nạn bị thương, bệ hạ…”

“Trẫm biết, trẫm sẽ trả cho nàng ta công đạo.” Chiêu Ninh Đế không có tình cảm gì với Cửu công chúa, hùng muội muội này ỷ vào mình xuất thân cao quý, lúc trước cũng không ít lần bắt nạt hắn ta người ca ca nhỏ bé này, bởi vậy muốn xử trí nàng ta gì đó, hắn ta đều không cảm thấy khó xử chút nào, khoát khoát tay liền nói: “Người đâu, cùng mới Khương ngũ cô nương và Cửu công chúa tới.”

“Vâng.”

**

Vừa vào cửa liền đối diện với hai mắt sáng tỏ của thiếu niên, Khương Hằng không biến sắc rủ con ngươi xuống, bước nhanh về phía trước thỉnh an mấy vị đại lão trong phòng.

“Mau đứng dậy đi,” Phương Trân Châu được con dâu xinh đẹp trấn an vài câu, lúc này đã không tức giận nữa, thấy Khương Hằng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, trong lúc vung tay nhấc chân có sự tao nhã uyển chuyển không nói ra được, lập tức liền hai mắt sáng lên, lộ ra nụ cười si hán*… à không, nụ cười ấm áp: “Bị thương có nghiêm trọng không? Đã bôi thuốc chưa?”

(*: Bắt nguồn từ Nhật, ý chỉ hành động quấy rối.)

Xa thái hậu và Tần thái phi là khuê mật, Khương Hằng là cháu gái mà Tần thái phi yêu thương nhất, Xa thái hậu đương nhiên là biết nàng. Phương Trân Châu bởi vậy mà sớm đã có ấn tượng với nàng, chỉ là vẫn luôn chưa tận mắt nhìn thấy, bây giờ vừa nhìn lập tức phát hiện ra cô nương này còn xinh đẹp khiến người ta yêu thích hơn trong ấn tượng của mình.

Ôi chao, đáng tiếc đã đính hôn rồi!

Trong lòng bà vừa vui vẻ vừa tiếc hận, nhất thời vô cùng sục sôi, mặc dù ngoài mặt giả vờ không tệ, người khác nhìn không ra nhưng Lục Quý Trì lại vừa nhìn liền nhìn thấu rồi.

Khóe miệng của hắn hơi co rút, rất nhanh cho bà một ánh mắt “Kiềm chế!”, bị cái liếc mắt “Đi sang một bên, ai gia hiện tại không có tâm tư để ý tới con” của Phương Trân Chân oán giận lại.

Lục Quý Trì: “…”

Vì sắc đẹp mà ngay cả con trai cũng không cần, những người cuồng nhan sắc này thật là khó lường, khó lường.


“Đa tạ Thái hậu quan tâm, chỉ là một chút vết thương ngoài da, cũng không nghiêm trọng, thái y đã giúp thần nữ bôi thuốc rồi.” Khương Hằng nói xong sâu sắc hành lễ với Lục Quý Trì: “Ngược lại làm liên lụy đến Tấn vương điện hạ bị thương không nhẹ, trong lòng thần nữ thật sự là bất an.”

“Lời này, nó là đại lão gia da dày thịt béo, một chút vết thương ấy thì tính là gì! Huống chi đâu có phải là ngươi làm liên lụy nó, không kéo ngươi lại, ngược lại theo ngươi cùng rơi xuống núi, đây đều là vì thuật cưỡi ngựa của nó không tốt, không ngồi vững!” Phương Trân Châu dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt hốc mồm của mọi người hùng hồn nói: “Ngươi không cần cảm thấy bất an, nói đến thì ngươi cũng là vì cứu Cửu nha đầu mới có thể xảy ra chuyện, về phần Thập nhất, phàm là người bình thường thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng muội muội lăn xuống núi, mình lại không làm gì cả!”

Lục Quý Trì: “…” Mẹ ruột, mẹ thật đúng là mẹ ruột con!

Sở hoàng hậu cũng là khóe miệng co rút một cái, mẫu hậu nói rất có đạo lý, nhưng… vì sao lại cảm thấy là lạ chỗ nào vậy?

Chiêu Ninh Đế thì đang trầm tư, mẫu hậu không chỉ có tính cách hoạt bát hơn rất nhiều, mồm miệng cũng lanh lợi hơn không ít, ảnh hưởng của hùng đệ đệ đối với bà thật là lớn…

Chỉ có Khương Hằng sau khi sửng sốt phút chốc thì nở nụ cười: “Đa tạ Thái hậu che chở thần nữ như vậy, thần nữ rất vui.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, vừa ngọt vừa mềm, dáng vẻ hai mắt cong cong càng dịu dàng động lòng người, Phương Trân Châu lập tức liền cảm thấy lòng mình bị đánh trúng, bà cũng rất muốn có một cô con gái như vậy…

Woa thật là muốn trộm ôm về nhà nuôi!

Đang nhộn nhạo, Cửu công chúa chậm hơn Khương Hằng một bước đi vào.

“Thập nhất ca ca! Huynh không sao chứ?” Quan hệ của nàng ta và nguyên chủ không tệ, vừa nhìn thấy Lục Quý Trì trên đầu quấn băng, lập tức liền vội vàng hỏi.

Sự quan tâm trong mắt nàng ta không giả được, Lục Quý Trì có chút phức tạp nhìn nàng ta, trong lòng vừa không thích, vừa không có cách nào thật sự vứt bỏ mặc kệ nàng ta.

Nàng ta đối với người ngoài có không tốt hơn đi nữa, nhưng đối với nguyên chủ lại là thật lòng quấn quýt, vả lại từ trước đến nay che chở nguyên chủ, không cho phép người ngoài nói không tốt về hắn ta nửa câu. Chỉ điểm này, Lục Quý Trì cũng không có cách nào mặc kệ nàng ta sống chết --- nếu đã chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, như vậy mặc kệ là trách nhiệm tốt hay là trách nhiệm xấu, hắn đều nên gánh vác. Bởi vậy trước khi Chiêu Ninh Đế lên tiếng, thiếu niên vẫn mở miệng nhắc nhở nàng ta một chút: “Ta không sao, nhưng Khương cô nương bị dọa sợ rồi, muội còn không mau xin lỗi người ta?”


Cửu công chúa lại vừa nghe đến tên Khương Hằng liền giận tím mặt mày, sau khi sửng sốt phút chốc thì cắn răng nói: “Tại sao muội phải xin lỗi nàng ta? Rõ ràng là nàng ta không cần mặt mũi….”

“… Muội câm miệng cho ta!” Khóe miệng Lục Quý Trì co rút mà nhìn nàng ta, cảm thấy mình quả thật là một tấm lòng tốt đem đi cho chó ăn, hắn nhịn một chút mới tiếp tục: “Nếu không phải là nàng ấy, muội cho rằng muội còn có thể yên ổn đứng ở đây? Nơi núi rừng kia địa hình dốc đứng, mãnh thú ẩn núp, một khi đi vào, đừng nói là muội, chính là ta đây cũng không dễ dàng mà ra được! Người ta mạo hiểm tính mạng đi cứu muội, muội ngược lại thì tốt rồi, lấy oán trả ơn không nói, còn nhiều lần mở miệng nhục mạ… đây chính là giáo dưỡng của muội?!”

Cửu công chúa lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Thập nhất ca ca từ trước đến nay đều là không hỏi nguyên nhân mà che chở nàng ta, nhưng hôm nay… hắn lại vì một tiện nhân thủy tính dương hoa mà trách cứ nàng ta trước mặt mọi người?!

Những người khác cũng sửng sốt.

Đã quen dáng vẻ hùng đệ đệ này (Tấn vương rách) hồ đồ tìm đường chết, cái này, đột nhiên thị phi rõ ràng, oai phong lẫm liệt như thế, thật sự là khiến cho người ta rất không quen.

Chỉ có Phương Trân Châu và Khương Hằng là không cảm thấy có chỗ nào không đúng, một người thì trên mặt mang theo sự đồng ý, một người thì ánh mắt hơi đổi nhìn hắn một cái.

“Muội…” Cửu công chúa lúc đó bị dọa cho mơ màng rồi, cũng không biết là mình xông vào nơi nguy hiểm, nghe lời này của Lục Quý Trì mới hiểu được, chỉ là trong nội tâm nàng ta chính là bởi vì Tần Tranh mà thương tâm, nào có thể tiếp nhận được sự thật “tình địch cứu mình”, theo bản năng liền lắc đầu cãi lại: “Nàng ta mới không phải là muốn cứu muội đâu! Nàng ta… nàng ta rõ ràng chính là muốn hại muội! Là Thập nhất ca ca kịp thời xuất hiện, nàng ta mới không được như ý… đúng! Chính là như vậy! Thập nhất ca ca, nàng ta chính là tiện nhân, rõ ràng đều đã có vị hôn phu rồi vẫn còn muốn câu lấy trái tim của Tần Tranh, muội…”

Nàng ta càng nói càng uất ức, nhịn không được liền khóc lên: “Muội có chỗ nào kém nàng ta! Vì sao Tần Tranh nhìn cũng không chịu nhìn ta một cái, lại nhớ mãi nàng ta không quên! Hắn… có phải hắn mù không!”

Lục Quý Trì: “…”

Mạch não hiếm thấy như thế… Mẹ nó, hắn xem như phục rồi!

Những người khác cũng là khóe miệng hơi co rút, trong lòng tự nhủ nếu hắn coi trọng ngươi thì đó mới thật sự là mù.

“Ta chỉ hỏi muội một câu, muội thích Tần Tranh, người khác quản được không?” Lục Quý Trì hít một hơi thật sâu, lại hỏi.

Cửu công chúa khóc thút thít một cái: “Đương… đương nhiên là không quản được!”

“Vậy thì Tần Tranh thích ai muội quản được không?”

“Không quản được…” Cửu công chúa theo bản năng bật thốt lên, đến lúc kịp phản ứng lại, lập tức đỏ mặt lên nói: “Thế nhưng muội thích hắn! Thích hắn rất nhiều năm rồi!”


“Vậy thì thế nào?” Lục Quý Trì cũng không phải là người rất thích giảng đạo, nhưng Cửu công chúa u mê không tỉnh, nếu không một lần mắng tỉnh nàng ta, cho dù lần này phạt nàng ta, trong lòng nàng ta vẫn sẽ không phục, về sau vẫn sẽ gây sự. Lại nghĩ đến tiểu nha đầu Thập công chúa kia cũng ngầm ái mộ Tần Tranh… thiếu niên yên lặng chửi bậy một câu “Tần họa thủy”, sau đó mới sắc mặt lãnh đạm nói: “Muội thích hắn, hắn nhất định phải thích muội! Vậy thiên hạ nhiều cô nương thích hắn như vậy, chẳng lẽ hắn đều phải lần lượt thích lại từng người một hay sao?”

Sắc mặt Cửu công chúa thay đổi: “Đương nhiên không…”

“Ta biết muội nghĩ thế nào, muội là công chúa, hắn chẳng qua là thần tử, được muội thích, hắn nên mang ơn tiếp nhận. Nhưng đây chẳng qua là mong muốn đơn phương của muội, ai quy định muội là công chúa thì hắn nhất định phải thích muội?” Lục Quý Trì càng ngày càng nghiêm nghị nói: “Tâm ý của muội bị người ta từ chối, trong lòng thương tâm khổ sở, điều này có thể hiểu được, nhưng muội muốn trách cũng nên đi trách Tần Tranh, người từ chối muội là hắn, không phải là người khác! Huống chi cô nương người ta đã đính hôn rồi, không bao lâu nữa liền phải xuất giá, muội có biết lần suy đoán vô vị lần này của mình một khi truyền đi sẽ mang đến cho nàng ấy phiền phức cỡ nào không?!”

Tâm tư bị người ta vạch trần, Cửu công chúa thẹn quá hóa giận: “Nhưng Tần Tranh là vì nàng ta mới từ chối muội! Đều là nàng ta không cần mặt mũi câu dẫn Tần Tranh!”

“Con mẹ nó con mắt nào của muội nhìn thấy lời nói càn này!” Lục Quý Trì quả thật bị nàng ta chọc giận mà cười, đang muốn nói thêm chút gì đó, Tần Tranh đột nhiên mặt mũi tràn đầy ý lạnh từ bên ngoài đi đến.”

“Thần từ nhỏ đã xem biểu muội như muội muội ruột mà đối đãi, công chúa nói xấu muội muội của thần như vậy, nếu muội không thể lại lại công đạo cho biểu muội thì thật uổng công người làm huynh.” Thanh niên nói xong liền hướng về phía Chiêu Ninh Đế quỳ xuống: “Xin bệ hạ làm chủ cho thần.”

Cửu công chúa thoái cái trừng mắt: “Ngươi…”

Mắt thấy nàng ta lại muốn ồn ào, Chiêu Ninh Đến xem kịch đủ rồi lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Lập tức đưa Cửu công chúa hồi cung, giam lỏng ba tháng hối lỗi, ngoài ra chép trăm quyển sách kinh, ghi nhớ thật lâu.”

Cái gì?! Cửu công chúa lập tức kinh hoảng nhìn về phía Lục Quý Trì, nhưng không chờ nàng ta mở miệng cầu cứu, Lục Quý Trì liền vẻ mặt tán đồng nhẹ gật đầu: “Cố gắng nghĩ lại, chờ muội nghĩ rõ ràng rồi, hoàng huynh tự nhiên sẽ thả muội ra.”

Lòng Cửu công chúa thoáng cái liền lạnh đi.

Đây là Thập nhất ca ca của nàng ta sao?

“Ngươi…” Ánh mắt đảo qua Khương Hằng ở một bên vẫn luôn không nói gì, Cửu công chúa bỗng nhiên liền hiểu: “Là ngươi! Là ngươi mê hoặc Thập nhất ca ca! Bằng không huynh ấy sao lại xả thân cứu ngươi, còn luôn nói chuyện giúp ngươi! Huynh ấy trước kia nhìn thấy nữ nhân không phải quay đầu bỏ đi thì chính là một cước đá văng, chưa bao giờ như vậy!”

Mọi người đều sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lục Quý Trì.

Trong lòng Lục Quý Trì kêu to một tiếng mẹ nó, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Hãm hại ca ca à!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương