Lúc Khương Giác nói ra một tiếng “Ô Bối Tương”, tim cự quy liền hẫng một nhịp.

Hắn, hắn, hắn…sao hắn biết được tên của lão phu?

Ô Bối Tương những năm này vì để lẩn trốn tiểu Long Vương của song Thái Thanh, vẫn luôn hành sự cẩn thận, nó chưa bao giờ gặp tên thầy bói này, làm sao hắn lại biết được tên của nó?

 Chẳng lẽ…thuật xem bói của người này đã đạt đến trình độ cao nhất nên có thể bói ra được sao?

Vậy mọi chuyện trong đời của lão phu hắn bói ra được mấy phần rồi?

Ô Bối Tương để ý thấy Khương Giác ở sau lưng đứng lên, ánh mắt không mấy thiện cảm, tim đập thình thịch, nhận ra lần này bản thân thực sự gặp phải cao thủ rồi.

 Nó giả vờ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Tiên sinh, lão phu chỉ muốn hỏi ngài bản thân có thể hóa rồng hay không, còn những chuyện khác, lão phu chưa từng nhờ ngài xem giúp…Tiên sinh đã nhận phí xem bói của ta rồi đấy.”

“ Có thể hóa rồng không ư? hahaha….”

Khương Giác nghe vậy liền cười lớn, sau đó nụ cười chợt tắt, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Nếu ngươi đã muốn được hóa rồng, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội đó. Muốn hóa rồng…vậy ngươi có dám độ kiếp không?”

 Ô Bối Tương trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an: “Lời này của tiên sinh có ý gì?”

“Ta bằng lòng dùng công đức của bản thân viết cho ngươi một bức “Cáo thiên thư” để dâng lên trên trời, xin ban cho ngươi một cơ hội hóa rồng.”

Lời của Khương Giác, không những không khiến Ô Bối Tương vui mừng, mà ngược lại hắn còn lộ ra vẻ giận dữ, phẫn nộ hét: “Lão phu thật tâm đưa ngươi qua sông, ngươi sao dám lấy oán báo ân cơ chứ? Nhân loại các ngươi đều là kẻ phản bội như thế sao?”

Nhưng Khương Giác làm ngơ, chắp hai tay lại, hướng lên trời cao vái một cái: “ Đệ tử Khương Giác, xin thỉnh Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn!”

Trên người hắn xuất hiện một đạo kim quang nhàn nhạt.

Đó là dị tượng khi công đức nhập vào cơ thể, yêu tà bình thường không thể đụng vào được.

“Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn” mà Khương Giác nhắc tới ở trên, là vị thần chính thống trong truyền thuyết, phụ trách thiên kiếp và thiên lôi.

Hắn chậm rãi nói: “Hôm nay nghe nói Ô Bối Tương của sông Ngọc Hoa, đã tu luyện hơn 1200 năm, tích đức, làm việc thiện, khổ tâm tu tập công đức…”

Cùng với từng chữ mà hắn nói ra, vốn dĩ đang trời quang mây tạnh, mây và gió dần dần có sự biến hóa.

Mây đen…kéo tới.

Sấm sét ẩn hiện sau những đám mây, trên trời là những tiếng sấm vang rền vô tận.

Trong lòng Ô Bối Tương cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.

Tên thầy bói này, rõ ràng đã sử dụng phép thuật để mời thần.

Hơn nữa còn mời tới vị Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn…Người này rốt cuộc là ai?

“Không được, lão phu vẫn chưa được phong vương, không có khí vận che chở, tuyệt đối không thể hóa rồng ngay lúc này được!”

Khi đám mây giông dần tụ lại, trong lòng Ô Bối Tương vô cùng sợ hãi: “Tiểu tử thối, lão phu thật tâm giúp ngươi mà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy!”

Ô Bối Tương gầm lên, quay đầu há cái miệng lớn đầy máu, ý đồ nuốt chửng Khương Giác vào bụng. 

Nhưng Khương Giác vẫn đứng ngạo nghễ trên mai rùa, không chút sợ hãi, chắp tay hướng lên trời, hét lớn: “Thiên Tôn tại thượng, công đức tại ta, làm ác cả đời, dám hại được ta?”

Kim quang công đức trên người hắn càng phát sáng mãnh liệt hơn, còn Ô Bối Tương lại cảm thấy như có một cái mỏ hàn nóng rực ở trên lưng muốn làm tan chảy mai rùa của nó vậy.

“Không thể ăn hắn, thiên kiếp hóa rồng là do hắn gọi đến, nếu lúc này ăn hắn ta, thì lão phu chết là cái chắc!”

Ô Bối Tương hận đến mức sắp gãy hết rẳng rồi, thế nhưng lại không thể làm gì được Khương Giác.

Chưa kể Khương Giác còn gọi tới trận thiên kiếp này, chỉ cần khi thiên kiếp đang tới mà giết chết người có công đức lớn thôi cũng đủ để khiến lôi kiếp này trở nên vô cùng khủng bố, chết mười lần cũng không đủ.

Cũng tại thời khắc này, “Cáo thiên thư” của Khương Giác cũng tới câu cuối cùng 

“Lương thiện cả đời, tự có trời thưởng. Làm ác cả đời, tự có trời phạt.”

“Xin người cân nhắc!”

Hắn chỉ lên trời hét lớn, những đám mây đen trên trời chợt gầm lên, từng tia sét giống như con rắn lướt qua trên không trung.

Thiên kiếp hóa rồng…đã tới!

“Hahaha, Ô Bối Tương, chẳng phải ngươi nhờ ta xem bói sao? Cả đời ta xem bói chưa từng phán sai nửa câu. Ngày hôm nay ở đây, ngươi sẽ bị chôn vùi dưới số kiếp hóa rồng này.”

“Thiên đạo sáng tỏ, báo ứng xác đáng!”

Trên lưng rùa, Khương Giác cười lớn một tiếng, xoay người nhảy xuống dưới sông

Hắn không muốn dính líu tới số kiếp của người khác

Ô Bối Tương vừa sợ vừa phẫn nộ, đâu thể để Khương Giác đi dễ dàng như thế được, cơ thể khổng lồ quay qua muốn bắt lấy hắn.

Nhưng đúng lúc đó, một đạo khí công trên trời đã khóa nó lại, tiếng sấm trên trời vang rền, một tia sét tím to lớn lập tức đánh xuống

“Oành!”

Tia sét đánh xuống, trong bao phủ hoàn toàn con cự quy đó.

……

Dưới sông Ngọc Hoa, sau khi Khương Giác rơi xuống, bị sặc mấy tận mấy ngụm nước

“Ùng ục ùng ục ùng ục…”

Hắn không biết bơi, hơn nữa nước sông Ngọc Hoa cuộn trào mãnh liệt, ngay cả một ngư dân rất giỏi bơi đi nữa thì cũng khó có thể sống sót dưới sông Ngọc Hoa.

Nhưng hắn lại dám nhảy xuống dưới sông, đương nhiên là hắn đã có sự tính toán.

“Kết thúc, kết thúc mau”

[Ngài tiết lộ thiên cơ. cho biết thiên mệnh, phải chịu trừng phạt: công đức +3000, tinh thông---thuật ngự thủy]

Khi hệ thống kết thúc phần thưởng xong, Khương Giác chỉ cảm thấy ấn đường có một cảm giác mát lạnh, dọc theo Tử Phủ đi xuống, rồi chạy dọc theo kinh mạch từ trung đan điền tới hạ đan điền, cuối cùng lại quay về thượng đan điền ở Tử Phủ, hình thành một vòng tuần hoàn nhỏ ở trong cơ thể.

Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể ở dưới nước.

Thuật ngự thủy này giúp hắn có khả năng di chuyển tự do ở dưới nước, giống như cá vậy, thậm chí còn linh hoạt hơn cả ở trên cạn.

Chỉ là hắn cuối cùng vẫn không phải là cá, tu vi của bản thân còn chưa đạt tới cảnh giới kim thể, chỉ cần hít một hơi đầy không khí trong đan điền, là có thể ở dưới nước nhiều nhất ba ngày, sau đó phải ngoi lên mặt nước để lấy hơi rồi mới đi tiếp được.

Nhưng với tình hình hiện tại thì vậy là đủ để ứng phó rồi.

Hắn không đi xa mà lặng lẽ nổi lên mặt nước, quan sát Ô Bối Tương độ kiếp hóa rồng từ xa.

Chỉ nhìn thấy trên sông Ngọc Hoa, từng tia từng tia sét màu tím.

Nhưng quanh cơ thể Ô Bối Tương có một làn khói nhàn nhạt, trong làn khói có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng hàng vạn người đang bái lạy, có tiếng nói lờ mờ vọng tới.

“Đại tiên Ô Bối Ngọc Hoa công đức vô lượng…”

“Bồ Tát Ô Bối vô thượng kim thân, cứu khổ cứu nạn…”

Vô số tiếng rì rầm của các tín đồ, khiến cho làn khói ngày càng dày hơn.

Khi thiên lôi đánh lên lưng của Ô Bối Tương, thế mà lại bị làn khói đó triệt để hóa giải

Ô Bối Tương đau lòng không thôi, hương hỏa mà nó tích lũy hàng trăm năm nay, không ngờ tới bây giờ phải tiêu hao nhiều như vậy.

Nhưng nếu đủ để hóa kiếp thành rồng…vậy thì tất cả đều xứng đang!

“Tiểu tử Khương Giác, cơ hội lần này, lão phu nhận!”

Lui cũng không được, tránh cũng không xong, vậy chỉ còn cách đối mặt trực tiếp thôi!

Ô Bối Tương nghiêm túc nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, chuẩn bị nghênh đón trận thiên kiếp tiếp theo.

Nhưng ngay tại lúc này…

Nó chợt nhìn thấy Khương Giác đang đứng ở trên mặt sông cách đó không xa về phía đông nam, nước sông cuồn cuộn dưới chân hắn, nhưng hắn lại có thể vững vàng đứng ở trên sông.

Trong lòng Ô Bối Tương lại có cảm giác bất an

Đúng như dự đoán, chỉ nhìn thấy Khương Giác đang cười cười với nó, sau đó giơ cánh tay phải lên, dùng ngón trỏ chỉ chỉ về phía nó

“Hương hỏa trong điện thờ ô uế đó, cũng là đường yêu tà, chúng ta không thể dung thứ. Giải tán, giải tán!”

Một luồng sáng màu vàng nhạt từ đầu ngón tay của hắn bắn về phía Ô Bối Tương.

Luồng sáng màu vàng đó là công đức của Khương Giác, chuyên để diệt ác!

Khi tia sáng đánh vào khói hương hỏa đang bao quanh người của Ô Bối Tương, phảng phất như một quả cầu lửa rơi vào trong tuyết làm băng tuyết tan ngay lập tức.

“Lão phu, hương hỏa ngàn năm của lão phu…”

Ô Bối Tương trơ mắt nhìn hương hỏa mà mình đã tích lũy ngàn năm bị đánh bay hết sạch, tức giận phun ra một ngụm máu, gầm lên dữ dội: “Tiểu tử họ Khương kia, lão phu không đội trời chung với ngươi!”

“Ngươi vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân đi!!”

Khương Giác chỉ chỉ lên trời, cười lạnh một tiếng.

Ô Bối Tương không còn hương hỏa bao quanh để hộ thân nữa, trên người xuất hiện mùi máu nhàn nhạt, hắn lập tức bị ảnh hưởng bởi trận thiên kiếp này.

Những đám mây trên trời trong giây lát tăng thêm gấp nhiều lần, uy lực khủng bố đang dần tích tụ lại.

Trong mắt Ô Bối Tương hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Nếu hắn không chịu được, thì trận thiên kiếp này sẽ trở thành thiên phạt, Ô Bối Tương tự biết bản thân mình chắc chắn phải chết rồi.

“Khương Giác!!!”

Giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, tức giận và cuồng loạn.

Ô Bối Tương biết rõ mình phải chết nên không lãng phí công sức chống lại thiên lôi nữa mà thay vào đó là há miệng phun ra một ngụm máu.

Ngụm máu này ẩn chứa yêu lực, hóa thành một mũi tên máu bắn về phía Khương Giác.

Bản thân mình chết đi, cũng tuyệt đối không để người khác được sống tốt!

“Phù”

Mũi tên máu trong nháy mắt bay tới, sắc mặt Khương Giác cứng đờ, ngay sau đó liền trở nên trắng bệch.

“Kiềm”

Hắn mắng một tiếng, lập tức dùng thuật ngự thủy trốn thoát xuống sông Ngọc Hoa.

Nhưng mũi tên máu này đã khóa chặt mục tiêu, bay theo hắn xuống sông, trong nháy mắt làm nổ tung sông Ngọc Hoa, vô số cá tôm bị sốc mà chết.

“Hahaha”

Ô Bối Tương nhìn Khương Giác nhếch nhác bỏ chạy mà cười lớn.

Nhưng trên đầu nó, một tia sét đỏ thẫm đang từ từ đánh xuống, cột sét khổng lồ hoàn toàn nuốt chửng nó.

….

Vài ngày sau.

Biên giới Tần Quốc, một chiếc thuyền hoa đang đi trên sông Ngọc Hoa.

Trên đầu thuyền có một vị công tử, mặc đồ màu xanh, tay cầm chiếc quạt, nhìn xuống mặt nước phẳng lặng.

Vị công tử ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt sạch sẽ, mắt phượng mày ngài, tướng mạo xuất chúng, nhưng khí chất có chút tao nhã, tựa như nữ tử.

“Công tử”

Một thị nữ xinh đẹp từ trong buồng thuyền bước ra, trên tay là một cái áo choàng bằng gấm màu đỏ, nhẹ nhàng nói: “Đầu thuyền gió lớn, ngài khoác áo choàng vào đi ạ.”

“Ừ”

Vị công tử khoác áo choàng lên, nhìn về phía sông Ngọc Hoa, nét mặt có chút ưu phiền.

Vài ngày trước, sông Ngọc Hoa đột nhiên xảy ra lũ lụt, mà một nửa sông Ngọc Hoa nằm ở Tần Quốc, nơi xảy ra lũ lụt lại là “Hàm Dương” ở gần dưới chân hoàng thượng, những cánh đồng màu mỡ bị chìm trong nước, e rằng vài ngày tới số dân tị nạn lại tăng lên.

Hắn nghĩ đến sau khi con yêu nữ từ đâu đến kia nhập cung, Tần Quốc chướng khí mù mịt....

“Khi nước diệt vong, tất có yêu nghiệt.”

Tám chữ này, tự nhiên hiện lên trong đầu của hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy buồn bã.

Ngay lúc vị công tử đó đang suy nghĩ mọi chuyện, ở dưới đuôi thuyền có người la lên: “Công tử, thuyền chúng ta vừa vớt lên được một người, hình như vẫn còn thở, hơn nữa còn có chút kì lạ, hay là ngài tới xem thử xem?”

Công tử thu hồi lại suy nghĩ của mình, vội vàng đi tới đuôi thuyền.

Lúc hắn tới đuôi thuyền thì nhìn thấy một nhóm người đang đứng xung quanh, ở giữa là một nam nhân, khuôn mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền.

Nhưng kỳ lạ là nam nhân này được vớt lên từ sông, nhưng không hề bị ướt, ngay cả quần áo cũng khô ráo! 

Người này không phải ai khác mà chính là Khương Giác!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương