Khương Giác từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, đầu đau như búa bổ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn cau mày, dùng sức đỡ trán.
Mình đang ở đâu đây?
Khương Giác trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng khi hắn mở mắt ra, khung cảnh toàn một màu xám xịt, không thể nhìn rõ được.
Phải mất một lúc lâu, khung cảnh xám xịt trước mắt mới dần dần tan đi, hắn mới có thể nhìn rõ được mọi thứ ở trong phòng.
Lúc này hắn mới để ý thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường được làm từ gỗ tử đàn, màn treo bốn phía, xuyên qua bức màn này có thể mơ hồ nhìn thấy một căn phòng mang phong cách cổ xưa, đồ đạc bên trong đều được làm bằng gỗ lim, trên tường treo những bức thư họa cổ, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một chiếc lư hương bằng đồng, mùi hương vô cùng dễ chịu.
Tuy nhiên căn phòng này vẫn cứ rung lắc không ngừng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
“Mình đây là đang ở trên thuyền ư? Ai đã vớt mình từ sông Ngọc Hoa lên vậy nhỉ?”
Khương Giác trong chốc lát liền hiểu ra mình đang ở đâu.
Khương Giác thò tay vào trong ngực, ngay lập tức vẻ mặt cứng đờ, từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc vỡ.
Đây là một kiện pháp bảo hộ mệnh, nhưng hiển nhiên bây giờ đã mất đi tác dụng rồi.
“Mình tổng cộng chỉ tích góp được có vài món đồ hộ mệnh thôi mà.”
Hắn nhìn mảnh ngọc vỡ, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng không thôi.
Từ khi xuyên qua tới giờ, tốc độ tu hành của hắn cũng không hề chậm, ngay cả những đệ tử bí truyền được dốc lòng bồi dưỡng bởi các tiên môn ẩn thế, cũng không thể so được với tốc độ tu hành của hắn.
Nhưng cũng không biết vì sao, nhưng năm gần đây hắn luôn gặp phải những đối thủ có thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều.
Cộng thêm cái hệ thống tồi này của hắn, những kẻ mạnh muốn giết hắn tuyệt đối nhiều hơn những kẻ mạnh có ý tốt với hắn.
Công pháp, hắn chọn cái có khả năng sống sót cao nhất.
Pháp bảo, hắn cũng chọn cái có khả năng sống sót cao nhất.
Nhưng ngay cả khi tinh thông phép thuật, thì thứ hắn giỏi nhất toàn là thuật chạy trốn.
“Ôi, của đi thay người, của đi thay người.”
Khương Giác thở dài, bây giờ hắn cũng chỉ có thể tự an ủi trong lòng mà thôi.
Nghĩ lại thì con rùa ở sông Ngọc Hoa kia,dù gì cũng là một con đại yêu tu vi ngàn năm, đòn đánh liều mạng trước khi chết của nó chỉ làm vỡ một món đồ hộ mệnh của hắn mà thôi, còn bản thân hắn vẫn còn nguyên vẹn, không mất mát gì.
Nghĩ như vậy, Khương Giác cảm thấy mình cũng không bị thiệt.
“Nhưng đòn đánh cuối của lão rùa đó, không biết có khiến mình bị nội thương hay không?” Khương Giác có cảm giác không thoải mái lắm, một cảm giác bức bối cứ quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn ngồi khoanh chân nhập định, dò xét bên trong cơ thể, linh lực ở bên trong đi một vòng rồi nhưng cũng không phát hiện ra bất kì thương tích nào.
Khương Giác chậm rãi mở mắt, lông mày dần chau lại.
Hắn vẫn cứ có một dự cảm rằng…một đại nạn sắp ập tới.
“Nói mới nhớ, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”
Khương Giác cuối cùng cũng nhớ ra việc mà hắn đã quên, lúc nghĩ tới chuyện đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cùng lúc đó, thông báo nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn:
[Kí chủ đã ba ngày không suy đoán thiên mệnh cho người khác, thiên kiếp tam tai sắp ập đến.]
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chảy xuống.
Đòn liều mạng của con rùa ở sông Ngọc Hoa kia tuy bị pháp bảo hộ mệnh của hắn chặn được, nhưng lại khiến hắn hôn mê tận ba ngày.
Trong ba ngày này, hắn không hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc phải xem bói cho ba người.
Mà cảm giác bức bối quanh quẩn trong lòng đó, hóa ra là thiên kiếp tam tai sắp tới!
“Cũng may trận tam tai này nhỏ…Không đúng, tam tai có nhỏ mình cũng không vượt qua được a!”
Khương Giác có chút hoảng loạn, hắn mới là một tiểu tu sĩ trúc cơ cấp 8, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng sao có thể đỡ được lôi kiếp chứ?
Nếu không phải tu sĩ cấp 4, ngũ khí trong người không tụ lại được, thì rất khó để vượt qua thiên kiếp.
Đó là một vấn đề rất lớn đấy!
Đại nạn sắp tới rồi!
“Hoặc là công đức của mình đủ nhiều, hoặc là thiên kiếp phải rất yếu!”
Khương Giác đã sớm nghiên cứu thấu đáo các biện pháp tránh thiên kiếp.
Hắn biết bản thân sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh hơn hắn nghĩ.
Người có công đức lớn, trời sẽ ban phước, khi đối mặt thì thiên kiếp cũng sẽ yếu hơn rất nhiều.
Tiếp theo là con đường tu luyện nhờ hương hỏa, giống như con rùa ở sông Ngọc Hoa kia, dựa vào hương hỏa để trốn tránh thiên kiếp mà đáng lẽ ra nó phải nhận.
Chỉ là hương hỏa của nó ô uế, là con đường của yêu nghiệt, mặt hạn chế tương đối nhiều.
Còn nếu là con đường hương hỏa chính thống, cần phải trải qua “Phong chính thần vị”, một khi trở thành thần vị, sẽ có thêm một tầng xiềng xích, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Khương Giác dựa vào việc giúp người đoán mệnh, cũng tích lũy được không ít công đức, thậm chí có thể đủ kim quang công đức để tăng cường thân thể.
Nhưng hắn vẫn không biết mình nên làm gì, dù sao tu vi của hắn cũng chỉ đến thế, thiên kiếp có yếu đến mấy thì bản thân cũng khó mà vượt qua được.
Đến nỗi các biện pháp khác…CÓ.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt này, cho dù là có biện pháp khác đi nữa, Khương Giác sao có thể may mắn gặp được?
“Người ở trên thuyền này đã tốt bụng cứu mình, mình cũng không thể làm liên lụy đến người ta được, ra nói lời cáo biệt với họ xong rồi nhanh chóng rời đi thôi.”
Khương Giác cười khổ, mở bảng hệ thống lên xem thử mình còn bao nhiêu công đức.
Hắn thay con rùa ở sông Ngọc Hoa viết “Cáo thiên thư”,tiêu hao không ít công đức để mời đến vị thần chính thống của Đạo giáo “Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn”.
“Ý?”
Nhưng khi Khương Giác mở bảng hệ thống lên xem thử số công đức còn lại của mình, lại cảm thấy kinh ngạc.
[Công đức: 100054]
Nếu hắn nhớ không nhầm, công đức của bản thân đáng ra là hơn 9 vạn mới đúng, hơn nữa sau khi mời được vị đại thần “Huyền Thiên Lôi Pháp Thiên Tôn” tới mà có thể còn lại được một nửa số đó là hắn đã cảm tạ lắm rồi.
Nhưng tại sao…tăng lên rồi?
Khương Giác có chút bối rối khi nhìn thấy điểm công đức của mình vượt quá 10 vạn.
Mãi đến khi hắn nhìn qua nhật ký ghi chép của hệ thống, mới biết vì sao công đức lại tăng.
[Kí chủ lên án cái ác đề cao cái thiện, diệt trừ yêu quái Ô Bối Tương của sông Ngọc Hoa, công đức +50.000]
[Công đức đã đạt 10 vạn, trời ban phúc trạch, thần thông tự diễn, chúc mừng kí chủ khai thông thiên nhãn, lĩnh ngộ thần thông: thuật vọng khí]
Công đức đạt tới 10 vạn, còn được thưởng một phép thuật thần thông.
Hơn nữa còn là “thuật vọng khí” khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Mình chỉ đóng vai thầy bói thôi mà giờ càng ngày càng thành thạo rồi.” Hắn lo lắng xoa xoa đầu, than thở: “Thuật vọng khí có thể coi là huyết mạch của sông núi, nếu có thể tìm được nơi rồng ẩn náu, có lẽ mình còn có thể được cứu.”
“Nhưng trước mắt thiên kiếp sắp đến tới nơi rồi, trừ khi nơi rồng ẩn náu ở ngay gần đây, nếu không thì cũng vô dụng mà thôi!”
Thuật vọng khí này, không giải quyết được tình cảnh khó khăn bây giờ của hắn.
……..
Vị công tử cao quý ấy đang đứng bên mạn tàu, nhìn lên bầu trời.
Vừa mới nãy vẫn còn trời quang mây tạnh, bây giờ đã mây đen mù mịt, mưa gió kéo tới.
“Sợ là lại có một trận mưa lớn nữa rồi.” Vị công tử ấy thở dài một tiếng, thầm nói : “Lũ lụt vẫn chưa rút, giờ lại có một trận mưa lớn nữa, đê điều mới được xây dựng sợ rằng khó có thể chống đỡ được, mùa màng năm nay…”
Hắn vừa thở dài vừa lắc đầu.
Đây là vùng đất trù phú nhất của Tần Quốc, là khu vực ven sông Ngọc Hoa, năm nay lũ lụt xảy ra đúng lúc hạt giống mới được gieo trồng, đồng ruộng bị phá hủy, người dân phải lưu lạc tha phương, nạn di dân là không thể tránh khỏi.
Nhưng điều phiền muộn bây giờ của công tử không phải là nạn di dân, mà là lương thực dự trữ trong quốc khố không còn có bao nhiêu.
Nếu như lương thực trong quốc khố không đủ để chống đỡ, chỉ sợ người dân sẽ phải chịu cảnh nghèo đói.
Đến lúc đó lãnh thổ của Tần Quốc nhất định sẽ là địa ngục trần gian, thậm chí chuyện “ăn thịt người” cũng có khả năng sẽ xảy ra.
Ngay lúc hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, giọng nói của thuộc hạ từ sau lưng truyền tới.
“Công tử, người kia tỉnh rồi.”
Bên mạn thuyền, một người nam nhân có chòm râu dài, thân mặc đạo bào, hướng về phía công tử hành lễ.
Công tử thu hồi dòng suy nghĩ, gật đầu nói: “Được, theo ta đi xem thử.”
“Công tử tốt bụng, nhưng người này không rõ lai lịch, công tử thân thể ngàn vàng, không bằng để thuộc hạ đi xem xem.”
Công tử lắc đầu nói: “Người này có phần thần bí, không thể coi thường.”
Hắn cùng với thuộc hạ đi vào bên trong thuyền, chẩng mấy chốc đã tới trước cửa phòng của Khương Giác.
Công tử đứng ở trước cửa, chỉnh trang lại y phục, đang định gõ cửa, chưa kịp chạm tay tới cánh cửa gỗ thì thấy cánh cửa đó đã “két” một tiếng, bị đẩy ra từ bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook