Khương Giác đang định ra ngoài để nói lời cáo biệt với ân nhân cứu mạng, nhưng vừa mở cửa ra liền nhìn thấy có người đang đứng ở trước cửa phòng hắn.

Hắn liếc thấy người kia ăn mặc chỉnh tề, ngoại hình sáng sủa.

Thoạt nhìn đã biết người này xuất thân giàu có rồi.

Nhưng khi Khương Giác nhìn rõ được tướng mạo của người đó, hắn lại sững sờ một lúc, không khỏi suy nghĩ: “Vị công tử này sao trông giống các cô nương vậy?”

Ánh mắt hắn không khỏi liếc nhìn lên khuôn mặt của người kia, rồi lại liếc xuống ngực…

Bằng phẳng, không chút nhấp nhô.

Hắn còn tưởng rằng mình gặp phải nữ cải trang nam đấy, hiểu nhầm rồi hiểu nhầm rồi.

Khương Giác quay trở lại hiện tại, nhưng cũng không kịp chuyện trò gì, chắp tay nói: “Đa tạ công tử đã cứu giúp, tại hạ còn có việc phải làm, nên cáo biệt tại đây.”

Nếu như thông thường, hắn đối với người đã giúp đỡ mình không chỉ mỗi cảm ơn suông đâu, ít nhiều gì cũng chuyện trò vài câu, nhưng bây giờ, kiếp số của hắn đang ở ngay trước mắt rồi, không quan tâm được nhiều lễ nghĩa như thế.

Nói xong, còn không cho đối phương cơ hội mở miệng, liền đi ra khỏi buồng thuyền.

Vị công tử kia nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Giác, không khỏi kinh ngạc: “Việc này…”

Vị đạo sĩ râu dê đứng ở bên cạnh tức giận nói: “Công tử, người kia thật không có phép tắc. Công tử đã tốt bụng cứu mạng vậy mà hắn lại vô lễ với ngài như vậy.”

Công tử trầm tư suy nghĩ, sờ sờ cằm, rồi đột nhiên nói: “Đi theo xem thử xem.”

“Dạ?”

Không đợi đạo sĩ râu dê kia nói gì, vị công tử đó đã nhanh chóng đi theo sau lưng Khương Giác.

…….

Khương Giác sau khi ra ngoài thì ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Ầm ầm ầm…”

Mây đen che kín trời, từng tia sét xẹt ngang qua.

Trận thiên kiếp tam tai này không phải là lôi kiếp, mà là ba kiếp kiệm, bệnh, đao.

Tức là nạn đói, nạn dịch và chiến tranh.

Thiên kiếp tam tai này không lợi hại đến mức có thể giết được người trong chốc lát, nhưng nó lại giống như một con giòi ở cổ chân, khiến người ta sống cũng không được mà chết cũng không xong!

Đợi đến khi vị công tử ấy đuổi theo ra ngoài, thì lại trông thấy Khương Giác đang đứng ở chỗ mạn thuyền, nhìn xuống sông Ngọc Hoa.

Khoảnh khắc tiếp theo, liền nhảy xuống dưới!

Chỉ nghe thấy một tiếng “tùm”, bóng dáng của Khương Giác liền biến mất khỏi mạn thuyền.

Công tử và các thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau.

Cái người này vừa được vớt từ dưới nước lên, giờ sao lại tự nhảy xuống sông nữa rồi?

“Công tử, ngài nhìn kìa.”

Vị đạo sĩ râu dê kia đột nhiên kinh ngạc la lên, chỉ về phía mặt sông Ngọc Hoa.

Công tử nhìn theo hướng hắn chỉ, thì nhìn thấy Khương Giác đang đứng ở trên mặt nước sông cuồn cuộn dâng trào, như thể đang đi trên mặt đất vậy, lướt đi rất nhanh.

“Thật là một người thần kì!”

Hắn không khỏi thở dài, tự nói thầm.

Đúng lúc hắn đang cảm khái, thì đột nhiên một tia nắng xuyên qua màn mây đen, chiếu vào người hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, vốn dĩ giông bão sắp nổi lên, nhưng giờ thì mây đen đang dần tan đi, bầu trời trong xanh trở lại.

….

“Thiên nhãn, mở!”

Sau khi Khương Giác rời khỏi chiếc thuyền đó, lập tức mở thiên nhãn ra, sử dụng thuật vọng khí.

Chỉ nhìn thấy một ánh sáng lóe lên giữa hai mắt hắn, thế giới lập tức trở nên khác biệt.

Những con cá đang bơi ở dưới nước, những cây cỏ ở trên bờ, mọi thứ đều tràn ngập trong không khí trong lành.

Đó gọi là “khí vận”!

Người trần mắt thịt không thể thấy được điều đó, chi có duy nhất những người am hiểu bói toán, mới có thể mở thiên nhãn để xem khí vận.

Đây chính là thuật vọng khí.

Khương Giác muốn dùng “thuật vọng khí” này để nhìn khắp huyết mạch sông núi, tìm được “Tàng Long Chi Địa”.

Nếu như có thể tìm thấy “Tàng Long”, bảo địa của phong thủy, hắn có thể mượn phong thủy của “Tàng Long” để che giấu thiên cơ của bản thân, tránh được trận thiên kiếp tam tai này.

Nhưng ngay khi Khương Giác vừa mở thiên nhãn, quan sát xung quanh, thì không khỏi cười khổ: “Trên đời này, quả nhiên làm gì có chuyện trùng hợp vậy được.”

Nơi rồng ẩn náu đâu dễ tìm như thế.

Khương Giác không có cái may mắn đó, xem ra trận thiên kiếp này, không đỡ cũng phải đỡ thôi!

“Chỉ tiếc nơi này cách hồ Nhật Nguyệt xa quá, sợ rằng người bạn cũ kia cũng không giúp nổi mình rồi.”

Khương Giác nhớ lại người quen cũ ở hồ Nhật Nguyệt kia, thở dài một hơi.

Hắn tiếp tục quan sát phong thủy sông núi, tuy rằng không tìm được nơi rồng ẩn náu nhưng ít nhất cũng phải tìm một nơi có phong thủy tốt, để làm nơi chốn cất của mình vậy.

“Ơ?”

Ngay khi Khương Giác vừa nhìn ra phía đằng sau, thì không khỏi kinh ngạc.

Hắn nhìn thấy một tia màu sắc kì lạ đang phát ra ánh sáng.

“Khí vận này thật dày đặc.”

….

“Công tử, hay là ta phái người đuổi theo bảo người đó quay lại?”

 Trên chiếc thuyền hoa, đạo sĩ râu dê đang xin chỉ thị của vị công tử: “Công tử đang chiêu mộ những người đức độ, nếu có sự giúp đỡ của người đó, có lẽ sẽ có ích cho ngài.”

Công tử do dự một lúc, rồi lắc đầu nói: “Thôi, một cao nhân như vậy, nếu như ép buộc người ta, thì lại không hay lắm.”

Ngay lúc hai người đang thảo luận thì bỗng nhìn thấy một cánh tay nắm lên mạn thuyền.

Vị đạo sĩ kia hét lên: “Công tử cẩn thận!”

Hắn kéo công tử ra sau lưng, cảnh giác nhìn về phía mạn thuyền.

Một lát sau, có một người bám vào bên thuyền, nhảy vọt lên trên mạn thuyền.

Khương Giác cúi đầu phủi phủi bụi trên áo, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang kinh ngạc không thôi, mỉm cười chắp tay thi lễ: “Ân nhân, lại gặp mặt rồi.”

….

Nửa tháng sau.

Thuyền hoa dừng lại bên bờ sông, Khương Giác đang ở trên thuyền tóm người khắp nơi.

“Vị tráng sĩ này, nhìn tướng mạo của ngài khác thường, hay là để tại hạ xem cho ngài một quẻ, được không?”

Hắn kéo một người lại, nhưng đối phương vẻ mặt ghét bỏ, liên tục xua tay, vội vã rời đi giống như né tránh sao chổi vậy.

Hắn không nản lòng, ở sau lưng đối phương la hét: “Xem được tiền đồ, xem được nhân duyên, kể cả lúc nào con heo nái nhà ngài đẻ con cũng xem được, thực sự không muốn xem một quẻ sao?”

Thấy đối phương đã chạy đi xa, Khương Giác thở hắt ra, ánh mắt lại liếc về phía những người khác ở trên thuyền.

Nhưng những người bị hắn nhìn, mỗi người đều rùng mình một cái, vội vàng tránh đi.

Không lâu sau, trên thuyền chỉ còn lại một mình hắn, cô đơn lạnh lẽo.

“Hừ, một đám người không biết cái gì hết.”

Khương Giác âm thầm phỉ nhổ, thấp giọng mắng một câu.

“Khương tiên sinh, nếu như có thể nghe được hai câu tốt đẹp từ miệng ngài, họ cũng sẽ không trốn tránh ngài như vậy đâu.”

Khương Giác quay đầu nhìn lại, hóa ra là vị đạo sĩ râu dê ở bên cạnh công tử, hành lễ nói: “Thôi đạo trưởng ”

Thôi đạo trưởng đáp lễ lại, trêu đùa nói: “Khương tiên sinh mới tới có mấy ngày, mà người bên cạnh công tử đều sắp bị ngài đắc tội hết rồi.”

“Quẻ tượng như vậy, ta cũng chỉ nói ra sự thật thôi.”

“Haha, trên đời này thứ khó nghe nhất chính là lời nói thật, tiên sinh nếu như xem cho họ mà thấy quẻ không tốt, cũng có thể dùng từ uyển chyển một chút.”

Khương Giác lắc đầu nói: “Chỉ nói những câu sâu xa, chứ không nói những câu nửa vời bình thường. đạo trưởng không cần khuyên ta đâu.”

Hắn ngược lại muốn học theo mấy tên lừa đảo ở giang hồ, nói mơ hồ với người ta, giấu giấu giếm giếm, khiến người nghe không biết được là tốt hay xấu.

Nhưng hết cách rồi, hắn bắt buộc phải nói sự thật, hoặc là nói ra rõ ràng, không thì sẽ bị trừng phạt.

Thôi đạo trưởng thấy hắn cố chấp, cũng không khuyên thêm nữa, gật gật đầu nói: “Công tử trở về rồi, muốn gặp tiên sinh, ngài nhanh chóng qua đó đi.”

“Công tử về rồi?”

Khương Giác đáp lại: “Vậy ta đi ngay đây.”

Hiện tại, đã nửa tháng trôi qua kể từ khi hắn phải vượt qua thiên kiếp tam tai.

Nhưng hắn vẫn có thể nguyên vẹn đứng ở đây, đều là nhờ vào chủ nhân của chiếc thuyền hoa này.

Tuy rằng Khương Giác không có tìm được nơi rồng ẩn náu, nhưng lại nhờ chút khí vận này, nên cũng có thể đạt đươc hiệu quả che giấu thiên cơ của mình.

Chỉ là khi thiên cơ bị lộ ra, thì vẫn phải vượt qua trận thiên kiếp tam tai này thôi.

Trước khi hắn có năng lực vượt qua thiên kiếp, thì xem ra vẫn phải ở lại bên cạnh vị “công tử” này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương