Khương Giác tiến vào trong bên trong thuyền, rất nhanh liền tìm thấy vị công tử kia.
“Công tử kết thúc việc cứu trợ thiên tai rồi à?”
“Ừ, tiên sinh mau ngồi đi.”
Khương Giác ngồi xuống phía đối diện.
Hắn nhìn vị thanh niên tuấn tú trước mặt.
Mấy ngày nay Khương Giác cũng đã điều tra ra lai lịch của đối phương.
Có thể có vận khí bao quanh, tất nhiên không phải là một người bình thường.
Người này xưng là “Tiếu công tử”, là đệ đệ ruột của hoàng đế Tần Quốc, bàn về thân phận thì chính là thân vương Tần Quốc, dưới một người trên vạn người.
Tiếu công tử ở Tần Quốc được mệnh danh là Hiền vương, thích kết giao với người tài, có vô số môn khách*, vốn dĩ đang ở đất phong của mình làm một vị vương gia nhàn hạ, chỉ là những năm gần đây hoàng đế Tần Quốc không quan tâm đến việc triều chính, cho nên hắn được một vị thái sư đương triều mời đến để giám sát đất nước, tạm thời ở lại Đại Lương.
(*môn khách: là người tài được quý tộc thời phong kiến coi trọng và giữ lại trong nhà)
Nhưng dạo này hắn tới vùng phụ cận sông Ngọc Hoa, cũng là vì ổn định trận lũ lụt, trước hết là việc phát lương thực cứu trợ.
Tiếu công tử tươi cười nhìn Khương Giác, hỏi: “Nghe nói tiên sinh đây am hiểu thuật bói toán, mỗi ngày đều xem ba quẻ, hay là hôm nay ngài xem cho ta một quẻ được không?”
Hắn biết người này thần bí, là một cao nhân cõi tiên, cho nên mới thật tâm xin một quẻ.
Trong mắt Khương Giác lóe lên một tia sáng, lặng lẽ triển khai thuật vọng khí, liếc nhìn khí vận đang treo lơ lửng trên đầu Tiếu công tử.
Khí vận của người thường, đa phần đều là một làn sương mù không có hình dạng, mà là quan sát màu sắc để đoán được người đó may mắn hay xui xẻo.
Nhưng Tiếu công tử hiển nhiên không giống với người thường rồi, khí vận trên đầu lại có thể thành hình, là một con kim ưng uy vũ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Chỉ là con chim ưng này không đủ…
“Khí vận này dịu dàng và mềm mại, đây rõ ràng là của nữ tử, vậy vị Tiếu công tử này thực sự là một nữ nhân. Nhưng mà nữ tử cũng có thể xưng vương ư?”
Khương Giác nhận được thông tin, dần dần đoán ra được một chút nguyên nhân vì sao Tiếu công tử lại nữ cải trang nam rồi.
Cùng lúc đó, mắt thần của hắn lại không tự chủ liếc nhìn xuống vạt áo trước của Tiếu công tử.
Tiếu công tử: “?”
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy khi Khương Giác nhìn vào mắt nàng lại có chút thương hại.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, Khương Giác mới sực tỉnh trở lại, chắp tay nói: “Tại hạ còn muốn ở bên cạnh công tử kiếm vài miếng ăn, nên không nguyện xem lắm. Thế nhưng nếu như công tử thực sự muốn xem, tại hạ cũng có thể tính cho công tử một quẻ.”
Tiếu công tử cũng chợt nhớ ra, mấy ngày nay những người xung quanh đều nói bên tai hắn rất nhiều lời bàn tán về Khương Giác, khá nhiều lời chỉ trích đối với vị tiên sinh lai lịch không rõ ràng này.
Còn về nguyên nhân thì…mấy lời coi bói thối phát ra từ miệng người này chẳng có câu nào là tốt cả!
Lại nghĩ đến vừa rồi Khương Giác có ánh mắt thương hại kia…
Tiếu công tử trong lòng đột nhiên cảm thấy âm u, cũng mất đi hứng thú nhờ Khương Giác xem bói cho, gật đầu nói: “Nếu tiên sinh đã không muốn, vậy thôi coi như chưa có gì đi.”
“Công tử độ lượng.”
Nói chuyện phiếm xong, Tiếu công tử bắt đầu nói vào chính sự: “Ta tính quay về Hàm Dương một chuyến, tiên sinh muốn theo ta trở về Hàm Dương hay là cáo biệt nhau từ đây?”
Khương Giác hiện tại vẫn cần khí vận của Tiếu công tử giúp đỡ để che giấu thiên cơ trốn tránh thiên kiếp, tự nhiên sẽ nói: “Nghe nói công tử đang chiêu mộ môn khách, nếu như không chê, tại hạ muốn được ở bên cạnh công tử để kiếm ăn.”
Tiếu công tử vẻ mặt vui sướng: “Tất nhiên không chê rồi, đây có thể coi là tin tốt duy nhất trong mấy ngày nay đấy.”
“Lúc trước tại hạ vẫn muốn hỏi, từ lúc bước vào ta nhận ra ấn đường của công tử có khí tụ, lẽ nào ngài có chuyện gì phiền lòng à?”
“Chẳng qua là chuyện cứu trợ thiên tai ý mà.” Tiếu công tử thờ dài, “Tiền bạc, lương thực mà triều đình phân phát, so với dự tính của ta khác xa quá. Ta biết lương thực vận chuyển tới đây, người ngựa ăn dọc đường, chắc chắn có sự thiếu hụt đi, nhưng tiền bạc thì không đến mức thiếu như thế chứ?”
“Phân phát mười vạn bạc, mà tới tay ta, bất quá chỉ còn có ba bốn phần, vậy số bạc còn lại đi đâu hết rồi?”
“Lần quay về Hàm Dương này, ta nhất định phải chất vấn lại triều đình!”
Tần Quốc chắc chắn có vấn đề.
Việc này Khương Giác đã biết từ sớm rồi, lúc trước con rùa ở sông Ngọc Hoa biết hắn muốn đi đến Tần Quốc, liền khuyên hắn thay đổi đường đi.
Chỉ là vấn đề lần này của Tần Quốc so với trong tưởng tượng thì xem ra nghiêm trọng hơn nhiều.
Hoàng đế quá mức hồ đồ, sưu cao thuế nặng, mà bách quan triều đình chỉ sợ cũng chẳng sạch sẽ mấy, duy chỉ trong việc cứu trợ lần này là có thể nhìn ra sự tham nhũng đã nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Cái này gọi là “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.
Khương Giác suy tính một lúc, trận lũ lụt sông Ngọc Hoa này, nói ra thì cũng có liên quan tới hắn.
Hiển nhiên, nguyên nhân của trận lũ lụt này, là do thiên kiếp hóa rồng của con Ô Bối Tương kia.
Khương Giác nếu cái gì cũng không làm, vậy báo ứng của sinh linh đồ thán này ít nhiều cũng sẽ tính lên người hắn, đến lúc đó công đức mà bị tổn hại, thì coi như xong luôn.
Hắn cũng mong tích lũy được chút công đức để còn vượt qua thiên kiếp nữa!
Hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Công tử có biết nguyên do của trận lũ lần này không?”
Tiếu công tử nghe vậy liền giật mình, lập tức hỏi lại: “Tiên sinh biết ư?”
“Dưới sông Ngọc Hoa này có một lão rùa, tên là ‘Ô Bối Tương’...”
Khương Giác chậm rãi nói rõ ràng về lai lịch, thân phận của tên Ô Bối Tương này.
Nhấn mạnh những việc độc ác mà nó đã làm.
Tiếu công tử lúc đầu còn có thể kiên nhẫn lắng nghe, nhưng khi nghe được liền phẫn nộ, đập vỡ công văn: “Cái lão yêu này thực quá đáng ghét, chả trách mấy năm nay vùng ven sông của Tần Quốc luôn có người vô tội mất tích, hóa ra là do con yêu nghiệt này giở trò ở đằng sau!”
“Con yêu nghiệt này, còn mưu toan cướp ngôi hoàng đế để hóa rồng!”
Chỉ là không biết tại sao, nàng lại né tránh không nhắc đến vị yêu phi kia.
“Phù…”
Tiếu công tử bình tĩnh lại một chút, quay qua nhìn Khương Giác, nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh làm sao biết những chuyện này vậy?”
Khương Giác cười cười, trả lời: “Con rùa đó từng cõng ta qua sông, nên tình cờ ta biết được.”
Có thật là tình cờ không?
Tiếu công tử không tin, mấy chuyện ác độc như vậy, sao có thể kể cho hắn được chứ?
Cộng thêm việc nàng lần đầu tiên gặp Khương Giác, cũng là vớt lên từ dưới sông Ngọc Hoa.
Lại nghĩ đến con rùa kia bỗng nhiên gặp kiếp hóa rồng, Khương tiên sinh còn khẳng định chắc chắn rằng tên Ô Bối Tương này sẽ phải chết.
Xem ra việc con rùa này chết do thiên kiếp, không thể không liên quan đến Khương tiên sinh rồi.
Quả nhiên là một người toàn năng!
Tiếu công tử càng ngày càng tin rằng vị thầy bói trẻ tuổi trước mặt này, tuyệt đối không phải là người tầm thường, thái độ đối đãi với Khương Giác thậm chí còn có chút nhún nhường.
Khương Giác nói: “Nỗi lo của công tử, chỉ là tiền bạc và lương thực thôi, tại hạ nhân việc này thể hiện lòng trung thành, giúp đỡ công tử một tay vậy.”
Tiếu công tử kinh ngạc, liền nói: “Sao có thể để tiên sinh tốn kém được.”
“Haha, ta không có của cải, nếu công tử hi vọng ta bỏ ra lương thực và tiền bạc, vậy thì ta lực bất tòng tâm rồi.”
“Vậy ý của tiên sinh là…”
“Con rùa già kia vì để xây điện thờ hương hỏa, mà bắt cóc không ít người dân của hai nước Tần, Ngụy, nuôi dưỡng ở dãy núi Thiên Nam, tách biệt với thế giới. Ngoài việc cung phụng hương hỏa cho nó ra, họ còn phải lao động, trồng trọt linh chi, dược thảo.” Khương Giác nói, “Lương thực cũng có, hơn nữa đã tích góp được nhiều năm rồi, nên cũng đủ để giải quyết nỗi lo của công tử.”
Hắn dừng một lát, rồi nói tiếp: “Còn có con rùa kia chết do thiên phạt, nên động phủ dưới nước không còn chủ nữa, lão rùa đó cũng là lão yêu ngàn năm, trong động chắc giấu rất nhiều bảo vật, bảo vật tích lũy được ngàn năm nếu quy ra tiền bạc, để mua lương thực từ các gia đình giàu có ven sông, cũng đủ cho công tử dùng cứu trợ.”
Khương Giác nói xong, cười híp mắt rồi nói thầm với Tiếu công tử: “Không biết lần thể hiện lòng trung thành này của tại hạ, có vừa ý công tử không?”
Hôm nay mượn hoa hiến Phật, coi như là giấy chứng nhận làm môn khách trong phủ của Tiếu công tử rồi.
Tiếu công tử hận không thể nhảy lên hôn Khương Giác một cái.
“Tiên sinh nhân hậu, ơn này xin được lưu giữ ngàn thu, ta thay mặt nhân dân Ngụy Quốc cảm tạ ngài!”
Trong lòng nàng vô cùng phấn khích, chắp tay sau lưng đi đi lại lại: “Từ giờ trở đi, từ giờ trở đi…người dân sẽ được cứu rồi!”
“Việc này không thể để lâu, chúng ta mau xuất phát thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook