Khi Khương Giác đang dẫn Tiểu công tử đi càn quét hang ổ của Ô Bối Tương.
Thì ở một nơi khác, Vạn Yêu Quốc.
Vạn Yêu Quốc không giống với các vương quốc loài người bình thường khác, thể chế của nó tương đối lỏng lẻo, các Yêu Vương từ lớn tới nhỏ mỗi người thống trị một vùng đất, tương tự như các nước chư hầu lớn nhỏ vậy, tuy rằng họ tôn tộc Đồ San làm Thiên Ma Chủ, nhưng các khu lãnh địa lại là khu tự trị, tộc Đồ San cũng khó mà can dự được.
Còn hồ Nhật Nguyệt tuy rằng gọi là “hồ”, nhưng lãnh thổ lại cực kì rộng lớn, một vùng đất thôi mà có thể sánh ngang với bảy vương quốc của loài người.
Chủ nhân của hồ Nhật Nguyệt này là một con Chân Long đã đắc đạo, hơn nữa còn là một trong số ít “Đại Thánh” của yêu tộc ở Vạn Yêu Quốc.
Chân Long Đại Thánh, so với Thiên Ma Chủ, thì cũng có quyền thế ngang nhau.
Mà hôm nay, hồ Nhật Nguyệt có một vị khách quý ghé thăm.
“Chủ nhân, phía dưới chính là hồ Nhật Nguyệt.”
Trên không trung, tên thuộc hạ bên cạnh Đồ San Lam nói khẽ.
Vẻ mặt của cô ta không chút thay đổi, nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy có hai cái hồ, một tròn một khuyết, một bên nước hồ đỏ tươi tựa như mặt trời, bên còn lại nước trong xanh như vầng trăng lưỡi liềm vậy.
“Bổn tọa ở đây, lão Long Vương đâu mau ra gặp!”
Giọng nói thanh lãnh của cô ta vang lên, mặc dù không hề nói to, nhưng tiếng nói lại truyền đi rõ ràng khắp cả hồ Nhật Nguyệt.
Nước hồ Nhật Nguyệt sôi sùng sục, chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm từ dưới hồ vang vọng lên, một con Kim Long bay lên khỏi mặt nước, xông về phía chân trời.
Thân con Kim Long này dài cả trăm dặm, che khuất bầu trời, những chiếc vảy vàng phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Đợi đến khi chạm được tới tầng mây rồi, liền lắc mình hóa thành một ông lão râu tóc bạc phơ đầy nho nhã.
Ông lão nho nhã ấy nhìn về phía Đồ San Lam, mặt mang ý cười, chắp tay nói: “Hóa ra là Thiên Ma Chủ giá lâm, lão long Ngao Huyền, bái kiến Thiên Ma Chủ.”
Ông ta cúi người hành lễ, sau đó liền đứng thẳng dậy rồi hỏi: “Không biết Thiên Ma Chủ tới hồ Nhật Nguyệt của lão long là vì chuyện gì vậy?”
Thuộc hạ đứng bên cạnh Đồ San Lam tiến lên trước một bước, mở hộp tranh trong tay ra, từ bên trong lấy ra một bức họa, hóa ra đó là một bức chân dung.
Đồ San Lam hỏi: “Lão Long Vương có từng gặp qua người này chưa?”
Ngao Huyền nhìn kĩ bức chân dung trước mặt, thần sắc lộ rõ vẻ giật mình.
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Người này tên là Khương Giác, từng tới chỗ Thiên Thư Các của ta mượn sách nửa năm, ta với hắn cũng có một khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ, có thể coi như là tri kỷ vong niên*. Không biết tiểu bằng hữu này của ta, đã mạo phạm gì với Thiên Ma Chủ vậy?”
(*tri kỷ vong niên: dùng để nói đến khi người già và người trẻ trở thành tri kỷ của nhau, không quan tâm đến tuổi tác)
Đồ San Lam liếc ông ta một cái, lạnh nhạt nói: “Mạo phạm thì sao? Mà không mạo phạm thì sao?”
“Thiên Ma Chủ có thể cho ta một chút thể diện được không?”
“Nếu ta không cho thì như thế nào?”
Bầu không khí bỗng chốc cứng lại.
Nụ cười ôn hòa trên gương mặt Ngao Huyền dần tắt, hơi nheo mắt lại nhìn Đồ San Lam trước mặt.
Đồ San Lam vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra bất kì biểu tình gì ở trên mặt cô ta, như thể những lời ngang tàng vừa rồi không phải phát ra từ miệng cô ta vậy.
Rất lâu sau đó, Ngao Huyền mới chậm rãi cúi đầu: “Nếu như Thiên Ma Chủ vẫn khăng khăng như vậy, thế thì mệnh của vị tiểu bằng hữu kia xui xẻo rồi.”
Một lát sau, ông ta lại đột nhiên nói:
“Nhưng mà…Thiên Ma Chủ nếu muốn đối phó với hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng đâu.”
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Đồ San Lam: “Ông đang uy hiếp ta đấy à?”
Ngao Huyền cũng không hề sợ, mỉm cười bình tĩnh nói: “Không phải là ta muốn bảo vệ tiểu bằng hữu của mình, mà là người đó thân thế bất phàm, Thiên Ma Chủ muốn động vào hắn, chỉ e sẽ phải vướng vào nhiều nhân quả.”
Ông ta ngừng lại rất lâu, ngữ khí trầm xuống nói: “Hắn chính là ‘đại thế’, đại thế đến, tất thiên hạ có biến!”
Trong lời nói ẩn dụ một điều gì đó.
Đồ San Lam từ từ chau mày lại.
Lão long này vài năm gần đây chìm đắm trong việc học và nghiên cứu về bát quái, lời này cũng khó mà lý giải được.
Nhưng cô ta rất nhanh liền giãn mày ra, gật đầu nói: “Nếu vậy thì tốt, chỉ có người phi phàm mới xứng đáng làm phu quân của ta.”
Vừa dứt lời, thì đến lượt Ngao Huyền đơ ra luôn rồi.
Ông ta thậm chí còn nghi ngờ bản thân mình già cả rồi, nên tai mới có vấn đề.
Phu quân ư?
Thiên Ma Chủ muốn nạp phu, thế mà lại chọn Khương Giác rồi?
Việc này…
Đồ San Lam không quên mục đích tới đây của bản thân, hỏi tiếp: “Nếu ông đã thân quen với tên thầy bói loài người kia, vậy chắc hẳn sẽ biết xuất thân lai lịch của hắn chứ.”
Ngao Huyền dường như rất kiêng kỵ khi nói về điều này, liên tục lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói.”
Đồ San Lam lườm ông ta một cái, chỉ nói đúng một từ: “Nói.”
“Lão long học bói không giỏi, tính không ra xuất thân lai lịch, chỉ biết được năm năm trước, trên thế giới này, không có người nào tên Khương Giác cả.” Ngao Huyền cảm khái nói, “Nhảy ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành, đây mới chính là cao nhân thực sự.”
Thuộc hạ ở bên cạnh Đồ San Lam nghe thấy vậy không khỏi lầm bầm: “Tên Khương Giác này…chẳng lẽ là thần tiên trên trời giáng thế ư?”
“Trên thế gian này làm gì có tiên nhân cơ chứ?”
Đồ San Lam không quan tâm đến điều này.
Nhưng sau khi cô ta nghe được lời đánh giá cao của Ngao Huyền dành cho Khương Giác, vốn dĩ trong lòng đối với tên thầy bói này không để tâm mấy, mà giờ thì không thể không xem trọng vài phần.
Cũng tại thời khắc này, cô ta nghe được Ngao Huyền cảm khái nói: “Nếu luận về bói toán, trên khắp thế gian này sợ rằng không ai có thể so được với tiểu bằng hữu của ta, thuật bói toán của hắn giống như thuật của tiên gia vậy.”
Sắc mặt của Đồ San Lam chợt tối sầm.
Cô ta nhớ lại quẻ bói mà Khương Giác đã coi cho mình.
Sinh năm con…
“Phụt*!”
(*tiếng khạc nhổ)
Đồ San Lam nắm chặt tay đến nỗi phát ra tiếng “rắc rắc”, âm thanh lập tức thu hút ánh mắt kinh ngạc của Ngao Huyền.
Một lúc lâu sau, cô ta mới buông lỏng tay ra, hắng giọng nói với thuộc hạ: “Chúng ta đi.”
“Vâng”
Ngao Huyền chắp tay đưa tiễn, nhưng mãi cho đến khi Đồ San Lam thực sự rời khỏi rồi, thì ông ta vẫn chưa nghĩ ra mình vừa nói câu nào mà khiến Đồ San Lam phải động sát tâm.
“Nhưng mà bị nữ nhân điên Đồ San Lam này nhắm tới rồi…thì tiểu bằng hữu nhà ngươi chỉ còn cách tự cầu nhiều phúc cho mình thôi.”
Ông ta tự nói thầm một câu, lắc lư cái đầu, thần hình trong nháy mắt hóa thành một con rồng cao trăm trượng, lặn xuống dưới hồ Nhật Nguyệt.
……..
Tần Quốc, vùng ngoại ô Hàm Dương
Mấy chiếc xe ngựa tạo thành một đoàn xe, từ từ đi về phía tường thành cao vút.
Trong chiếc xe dẫn đầu, Khương Giác ngồi khoanh chân ở bên trong, cầm một quyển sách trên tay, chăm chú đọc.
Đột nhiên, hắn giật mình một cái:
“Hắt xì.”
Khương Giác xoa xoa mũi, nhìn xung quanh với vẻ mặt kì lạ: “Ai đang mắng sau lưng mình vậy?”
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, người mà mắng sau lưng hắn sợ là còn nhiều cá diếc qua sông.
Nhưng mà chẳng sao.
Hắn cũng chẳng để tâm lắm, bỏ quyển sách trên tay xuống, vươn vai duỗi eo một cái.
Những quyển sách này là hắn mượn từ chỗ Tiếu công tử, hầu hết là tập thơ của các thi sĩ và văn nhân Tần Quốc, ngoài ra còn có một số sách thể loại khác như địa mạo, phong tục tập quán và truyện dân gian.
Tuy rằng mục đính chính là để giết thời gian trên đường đi, nhưng cũng coi như là giúp hắn tìm hiểu trước về Tần Quốc.
Dẫu sao thì tương lai thời gian còn dài, hắn dự tính sẽ ở lại Tần Quốc.
Ngay lúc này, hắn cảm thấy xe ngựa từ từ dừng lại.
Đúng lúc Khương Giác đang định hỏi chuyện gì vừa xảy ra, thì màn xe đã được vén lên, người đánh xe ngựa ló đầu vào, cung kính nói: “Khương tiên sinh, phía trước chính là thành Hàm Dương rồi.”
Khương Giác trong chốc lát liền trở nên hưng phấn: “Cuối cùng cũng tới nơi rồi.”
Thành Hàm Dương, thủ đô của Tần Quốc cách sông Ngọc Hoa không xa, đường kính không vượt quá ngàn dặm, nhưng Tần Quốc có nhiều núi, núi non hiểm trở, đường đi cũng không dễ dàng, cho dù là ngồi xe ngựa thì cũng phải mất bốn năm ngày mới tới.
Cả đường đi này thật mệt mỏi, Khương Giác gần như muốn kiệt sức, bây giờ cũng coi như đã tới được thành Hàm Dương rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook