Khương Giác lần đầu tiên đến Tần Quốc nên đối với thủ đô nhà Tần này tất nhiên là có chút hiếu kỳ.
Hắn vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy bức tường thành cao chót vót cách đó không xa.
“Quái lạ, giữa ban ngày thế này, mà tại sao trên con đường ở thủ đô của một nước lại không có lấy một người đi bộ hay chiếc xe ngựa nào vậy?”
Khương Giác nhìn quanh một vòng, rồi cau mày nói thầm.
Điều này thật bất thường, theo lý mà nói thì thủ đô của một đất nước dù sao cũng ở ngay dưới chân thiên tử, ắt hẳn phải là nơi phồn hoa nhất, nên đáng ra phải có không ít xe ngựa của thương nhân ở trên đường chứ.
Nhưng trên con đường này trừ đoàn xe của Tiếu công tử ra, thì không còn một chiếc xe ngựa nào khác, ngay đến cả một người qua đường cũng không thấy.
Khương Giác nhắm mắt lại, rồi mở ra, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
“Thiên nhãn, mở!”
Hắn mở thiên nhãn ra, để xem thử khí vận của thủ đô Tần Quốc!
Nhưng đến khi hắn nhìn vào thành Hàm Dương, thì cơ thể dần ngưng lại, vẻ mặt đông cứng, lơ đãng lẩm bẩm: “Đây thực sự là, đây thực sự là…”
Trong đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh ma khí cuồn cuộn ngút trời.
Đường đường là thủ đô của Tần Quốc, ngay dưới chân thiên tử, vậy mà bị nuốt chửng bởi màn sương đen dày đặc kia.
“Gràooo!”
Khương Giác dường như nghe thấy bên tai có một tiếng rồng gầm lên đầy bi tráng và thảm thiết.
Chỉ thấy trên bầu trời thành Hàm Dương, đám sương đen quái dị kia không ngừng dâng trào, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tia sáng màu đỏ.
Khương Giác ngước lên và nheo mắt lại hết sức có thể, mới nhìn ra được thứ đang chiến đấu với đám ma khí kia, chính là một con Xích Long.
“Khí vận của Tần Quốc ư?”
Trong lòng hắn rất nhanh liền hiểu được con Xích Long đó đã hóa thành cái gì, đó chính là khi vận, do long mạch của Đại Tần hóa thành.
Chỉ là khí vận Xích Long này đã bị thương tích đầy mình, liên tiếp bị đẩy lùi ở trong đám sương đen đó, một nửa cơ thể dường như đã bị vấy màu mực rồi.
Nó rên rỉ không ngừng, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài thành Hàm Dương.
Ánh mắt này, có vẻ như là nhìn về Khương Giác.
“Nó đang nhìn mình à?”
Khương Giác chỉ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, miệng lưỡi khô khốc trong chốc lát.
“Không không không, Tần Quốc dù có yếu đến đâu, thì trong nước cũng không thiếu những tu sĩ lợi hại hơn mình. Huống chi mình còn không phải là người nhà Tần, sao có thể thu hút sự chú ý của một vận khí quốc gia.”
Khương Giác liền phủ định ở trong lòng, cho rằng vừa nãy chỉ là nhìn nhầm mà thôi.
Hắn nhanh chóng đóng thiên nhãn lại, rồi nhìn lên bầu trời thành Hàm Dương, hôm nay trời trong nắng ấm, ánh mặt trời lấp lánh.
Mọi chuyện vừa rồi, dường như chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
“Phù…”
Khương Giác thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào rồi.
Bây giờ chỉ có một vấn đề nghiêm trọng trước mắt là—thành Hàm Dương này, hắn vào hay không đây?
Vận khí quốc gia của Tần Quốc hiển nhiên đã suy yếu đến cực điểm, e là Tần Quốc sắp bị diệt vong rồi, thậm chí còn nghe nói rằng trong triều còn có yêu phi gây hại, nếu mình mà đi vào thành Hàm Dương, lại còn làm môn khách ở bên cạnh Tiếu công tử, sợ là sẽ bị liên lụy mất.
Mà Khương Giác không hề nghi ngờ rằng với cái thể chất hay chọc vào tai họa này của mình, thì tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo!
Nhưng nếu như lặng lẽ rời đi, thì cái thiên kiếp tam tai phải làm sao?
Hắn suy nghĩ một hồi, cũng không tìm được một ứng cử viên sáng giá nào khác có thể cho hắn mượn khí vận được.
“Nếu như vào trong thành, thì vẫn còn có chỗ để tự do bay nhảy. Còn nếu phải đối mặt với thiên kiếp, thì cái chết là điều không thể tránh được!”
Khương Giác nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phải cắn răng quyết định: “Bỏ đi, vẫn là vào thành thôi. Mình chỉ là một tiểu tu sĩ bát phẩm, trời có sập xuống thì cũng tự có cao nhân khác chống đỡ!”
Hắn luôn cảm thấy làm người có thể gặp xui xẻo, nhưng chưa đến mức lúc nào cũng gặp phải.
Cho dù đất nước này được lập hay bị diệt, thì trên lý thuyết mà nói, chuyện này chẳng liên quan gì đến một người nhỏ bé như hắn cả, nếu Tiếu công tử tài giỏi kia mà có gặp xui, thì bản thân mình nhân lúc còn sớm mà ôm đồ chạy trước vậy.
…..
Xe ngựa thuận lợi đi qua cổng thành, trên thực tế thì mấy chiếc xe ngựa này đều có biểu tượng của Tiếu công tử, trong thành cũng sớm biết hôm nay Tiếu công tử sẽ quay trở lại, cho nên lúc vào thành không hề gặp bất kì cản trở nào.
Khương Giác thấp thỏm không yên, theo xe ngựa đi vào trong thành Hàm Dương.
Rất nhanh hắn liền phát hiện danh tiếng của Tiếu công tử ở trong người dân Tần Quốc không hề tầm thường.
Từ lúc xe ngựa vào thành, người dân đã xếp hàng dài, háo hức chào đón Tiếu công tử trở về.
Tiếu công tử không ngồi ở trong xe, mà đang cưỡi ngựa đi dạo ở trên đường, đón nhận sự yêu thương và ủng hộ của dân chúng.
“Mình nói mà, công tử muốn vào thành, tại sao không ngồi trong xe mà lại cưỡi ngựa.” Khương Giác ở trong xe nhìn được hết toàn bộ, nói thầm, “Cái tên khoe khoang này.”
Nhưng mà Tiếu công tử này, thực sự là một người làm được việc hiếm thấy.
Những ngày nay, Khương Giác cùng với Tiếu công tử đi cứu trợ thiên tai, trên đường đi vị nữ vương gia đều tự mình làm mọi việc, tận tâm giám sát việc cứu trợ.
Thật là một người tốt bụng và chăm chỉ.
…..
Phủ đệ của Tiếu công tử cách hoàng cung không xa, có tận năm cổng ra vào, lớn ngoài sức tưởng tượng.
Người trong phủ từ sớm đã nghe tin vương gia nhà họ hôm nay trở về Hàm Dương, nên sáng sớm đã mong ngóng chờ đợi rồi.
Nhưng mà Tiếu công tử chỉ nói vài câu với mấy người thân cận, và từ chối bữa tối, sau đó kéo theo Khương Giác về thư phòng của nàng ta.
Khương Giác bước vào thư phòng, không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải.
Mấy năm gần đây, hắn cũng gặp qua không ít các đại lão, cũng đi qua không ít những nơi mà người thường khó có thể thấy, chỉ có điều đây là lần đầu tiên hắn tới phủ của một vị vương gia.
Tiếu công thử thấy hắn đang nghịch cặp chặn giấy hình sư tử bằng ngọc ở trên bàn thì cười nói: “Nếu tiên sinh thích, thì cứ việc cầm lấy đi.”
Khương Giác cười cười, bỏ đồ chặn giấy ở trong tay xuống: “Tại hạ sao có thể nhận sự ưu ái của công tử được.”
“Tiên sinh và ta sao cần phải khách sáo, ngài thích thì cứ lấy, không sao cả.”
Tiếu công tử rất hào phóng, sau đó bắt đầu nói đến chính sự: “Ngày mai ta sẽ tiến cung gặp thánh thượng, lần này có thể bình ổn được lũ lụt, tất cả đều nhờ vào tiên sinh. Sự đóng góp này của ngài dành cho xã tắc, ngày mai ta nhập cung chắc chắn phải xin ban tước vị cho ngài.”
“Không không không, tuyệt đối đừng làm vậy!”
Khương Giác chợt giật mình, không đợi hắn nói hết câu liền vội vàng xua tay cự tuyệt.
Đùa à, hắn biết rõ Tần Quốc sắp bị diệt vong rồi, sao có thể làm quan trong triều ở thời điểm quan trọng này được.
Chưa kể, đây đường đường là nơi các phe phái tranh đấu ở trong triều đình, nguy hiểm biết bao.
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, đợi đến khi nào hắn trở nên bất khả chiến bại rồi thì lúc đó muốn làm gì thì làm sau vậy.
Tính mạng quan trọng, tính mạng quan trọng.
“Tại hạ đã quen với việc tự do bay lượn rồi, không chừng một ngày nào đó lại đi ngao du nơi khác, nên việc vào triều làm quan thật không thể được.”
Khương Giác tìm một cái cớ, Tiếu công tử tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của hắn: “Nếu tiên sinh đã nói như vậy rồi, ta cũng không cưỡng cầu nữa.”
Nàng chuyển qua chủ đề khác, ngữ khí trở nên lạnh lùng hơn: “Nhưng mà ngày mai nhập cung, ta muốn hỏi các quan văn võ trong triều, nếu đem tâm của họ mở ra thì có được mấy người trong sạch, có được mấy người không trong sạch?”
Tiếu công tử cực kỳ phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống bá quan văn võ trong triều.
Khương Giác hảo tâm nhắc nhở: “Công tử, người tốt hay xấu, thì trái tim cũng đều có màu đỏ thôi.”
Tiếu công tử bất chợt bùng nổ, liếc hắn với vẻ giận dữ và trách móc.
Cái nhìn này, có đến mấy phần mang dáng vẻ của một tiểu cô nương.
Khương Giác lập tức ngậm miệng.
Nhưng sau khi hắn làm ầm ĩ như vậy, ngữ khí của Tiếu công tử cũng dịu đi vài phần: “Dù nói sao đi nữa, lần này nếu không có tiên sinh, chỉ sợ Tần Quốc năm năm nữa cũng khó mà khôi phục lại được. Cũng vì nguyên nhân này, ta mới thấy được toàn bộ sự việc tham nhũng, nhất định phải nghiêm khắc điều tra vụ việc này, ngày mai sau khi nhập cung, ta sẽ tìm thái sư thương lượng…”
Khương Giác ở bên cạnh an tĩnh nghe Tiếu công tử thao thao bất tuyệt về kế hoạch của bản thân, mà bắt đầu mơ màng luôn rồi.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo trở lại, phát hiện ra Tiếu công tử đã nói xong và đang nhìn hắn.
Khương Giác vội gật đầu: “Công tử nói đúng.”
Thật ra hắn có nghe lọt tai được chút nào đâu.
Tiếu công tử hiển nhiên cũng phát hiện ra hắn không để ý, thở dài nói: “Xem ra tiên sinh quả thật không thích việc triều chính, là ta lỗ mãng rồi.”
Khương Giác chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Quả thực hắn có chút bối rối, nói với hắn mấy việc này làm gì, hắn trước giờ đều là một tu sĩ, đâu hiểu gì về chuyện triều chính quốc gia đâu?
Nhưng hắn lại không biết, trong mắt của Tiếu công tử, Khương Giác là một cao nhân chính thống, có sự giúp đỡ của cao nhân, nên đương nhiên phải nghe ý kiến của họ nhiều hơn, đó mới thể hiện được sự xem trọng của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook