Khương Giác cười cười, trong lòng cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên.

Lão yêu quái này vòng vo cả nửa ngày trời, vẫn luôn thăm dò cẩn thận nhưng hắn đã đoán ra được mục đích của nó rồi.

Gọi mấy con thủy quái sông Ngọc Hoa này tới chẳng qua là muốn xem thử thái độ của Khương Giác thế nào thôi.

Cự quy thấy biểu hiện của Khương Giác liền biết tâm tư nhỏ bé của mình đã bị nhìn thấu, cười khổ nói: “Tiên sinh xin đừng trách, lão phu biết việc này là mạo muội, chỉ là có một chuyện đã khiến lão phu phiền lòng cả nửa đời rồi, khó khăn lắm mới gặp được một cao nhân như tiên sinh, nếu mà bỏ lỡ cơ hội này thì chắc lão phu sẽ hối hận đến cuối đời mất. Thế nhưng ngài đừng lo, lão phu tung hoành trên con sông Ngọc Hoa này hơn 1200 năm rồi, mấy món bảo vật ta không thiếu, chắc chắn đủ để trả cho ngài.

Khương Giác hỏi lại: “Không biết chuyện gì khiến ngài phiền lòng vậy?”

“Lão phu từ lúc khai thông trí óc tới nay, đã tu hành được 1200 năm rồi, cả một đời làm việc thiện tích đức, không hề làm bất kì điều gì tàn ác. Hai bên bờ sông Ngọc Hoa, có rất nhiều điện thờ lão phu, đều là do những dân làng được ta giúp đỡ dựng lên, cũng coi như là nhận được một chút hương hỏa...” Cự quy thở dài, “Điều mà lão phu muốn chẳng qua là được hóa rồng, nhưng đã một ngàn năm rồi, việc tu hành của ta chẳng hề có tiến bộ, khí huyết toàn thân thậm chí còn bắt đầu suy yếu, mà vẫn mãi chưa được hóa rồng.”

“Xin hỏi tiên sinh là lão phu có thể hóa rồng được không?”

Nó quay đầu lại nhìn Khương Giác đang ở trên lưng, trong mắt tràn đầy hi vọng.

Hóa rồng là ý nguyện cả đời của nó.

Nếu như Khương Giác có thể chỉ điểm một hai chỗ cho nó, cho dù phải tán gia bại sản, nó cũng cam lòng.

Nhưng Khương Giác vừa nghe xong liền ngơ ngác.

Hắn biết con cự quy này có đạo hạnh khá cao, nhưng chưa nghĩ đến nó thế mà lại là một con đại yêu ngàn năm.

Chỉ là 1200 năm tuổi thọ mà lại chưa được hóa rồng...

Hắn để ý thấy có điểm không thích hợp lắm, theo lý mà nói, con cự quy này nếu đã đạt đến cảnh giới hóa rồng thì cơ thể của nó đáng ra nên có một vài đặc điểm của rồng rồi chứ.

Nhưng con cự quy này ngoại trừ kích thước khổng lồ ra, cơ thể không hề có bất cứ đặc điểm gì của rồng hết, rõ ràng nó hoàn toàn chưa chạm tới cảnh giới hóa rồng.

Trong lòng Khương Giác mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Dựa vào kinh nghiệm những năm gần đây khiến hắn cảm thấy lần đoán thiên mệnh này e là sẽ không có kết quả tốt.

Nếu như là những con tiểu yêu bình thường thì vẫn còn ổn.

Nhưng con cự quy này lại là một con đại yêu có đạo hạnh ngàn năm, thực lực không phải là cái mà Khương Giác có thể chống đỡ được.

Hơn nữa với tình cảnh hiện giờ, hắn còn đang ngồi trên lưng của người ta đấy!

Khương Giác sắc mặt đau khổ, hắn muốn từ chối, thế nhưng hệ thống căn bản không cho hắn cơ hội để từ chối.

Hắn mỗi ngày bắt buộc phải xem bói cho ba người, mà trước khi hoàn thành chỉ tiêu, ai tới tìm hắn xem bói hắn đều từ chối không được.

Hắn có chút hối hận khi hôm nay, trước khi qua sông không ở núi Thiên Nam đi tìm ba con yêu thú để hoàn thành chỉ tiêu trước.

Chỉ là trên thế gian này làm gì có bán thuốc hối hận, muốn hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.

“Này lão rùa, ta nói trước nhé, phí xem bói của ngài đắt lắm đấy.”

Hắn cố ý dùng phí xem bói cao để dọa nó thử.

Nhưng cự quy nghe hắn nói thế, ngược lại lại vô cùng cao hứng, liền nói ngay: “Tiên sinh cứ việc ra giá.”

Khương Giác: “...”

Thực sự quá là lạ đi, mấy người tới tìm hắn xem bói, đều lắm tiền như thế à?

Suy đoán thiên mệnh phải có bước trung gian, Khương Giác thông thường đều bảo đối phương viết một chữ.

Nhưng con cự quy này còn chưa hóa hình, nhìn dáng vẻ này cũng không có cách nào để cầm bút viết chữ, thế nên nó đã đưa cho Khương Giác một mảnh mai rùa bị rơi ra của mình.

Khương Giác lấy mảnh mai rùa xong, chỉ có thể bấm bụng đoán mệnh cho lão rùa.

[Có xem mệnh cho “Ô Bối Tương ở sông Ngọc Hoa” không? Lần này cần tiêu hao: 30.000 điểm tích phân]

Điểm tích phần tiêu hao lần này cho thấy tu vi của lão rùa này quả thực không đơn giản.

Khương Giác nói: “300.000 linh thạch.”

300.000 linh thạch kì thực có thể quy đổi ra được 60.000 điểm tích phân.

Nhưng Khương Giác lại gặp phải quẻ mà mình không muốn xem nên phí xem bói đều phải tăng gấp đôi.

Cự quy nghe xong con số này liền đơ luôn rồi.

Cái phí xem bói này...quả thật rất đắt.

Nó tuy rằng là một đại yêu ngàn năm, nhưng vẫn luôn ở sông Ngọc Hoa tu luyện, quả thực qua nhiều năm cũng có tích góp được một số bảo vật, thế nhưng nếu là linh thạch thì nó không thể có nhiều như thế được.

Thấy nó do dự, Khương Giác liền vội vàng khuyên nhủ: “Ta nói rõ trước nhé, con số này là do trời định, nếu như xem mệnh ra mà không tốt, phí xem bói này cũng sẽ không được hoàn lại, ta nghĩ ngài đừng xem thì hơn.”

Nhưng cự quy đã quyết tâm rồi, há miệng nhả ra một hạt châu màu xanh.

Hạt châu này tự bay tới trước mặt của Khương Giác.

Sau khi nhả hạt châu ra, giọng nói của cự quy dường như trở nên có chút mệt mỏi: “Ngọc Bích Liên Tử này là quả thánh dược vạn năm, đủ để trả cho tiên sinh không?”

[Kỳ vật “Ngọc Bích Liên Tử” có thể đổi 80.000 điểm tích phân]

Khương Giác sử dụng hệ thống kiểm tra xong, gật gật đầu: “Đủ rồi”

“Vậy...thì phiền tiên sinh xem giúp lão phu.”

Việc tới nước này rồi, Khương Giác cũng không cũng không còn từ chối nữa.

[0 tuổi, là một con rùa được sinh ra ở sông Ngọc Hoa của núi Thiên Nam]

[60 tuổi, nuốt nhầm Ngọc Bích Liên Tử, khai thông trí óc ngoài ý muốn, lấy tên là Ô Bối Tương]

[200 tuổi, Ô Bối Tương làm mưa làm gió ở sông Ngọc Hoa, hút máu người, tiến độ tu hành tăng chóng mặt]

[500 tuổi, Ô Bối Tương được một vị cao nhân chỉ điểm, muốn rửa sạch yêu khí, bắt đầu cướp bóc người dân ở hai nước Tần, Ngụy, bắt nhốt và ép họ phải xây dựng điện thờ cho mình]

[800 tuổi, tiểu Long Vương của sông Thái Thanh đi qua sông Ngọc Hoa, phát hiện ra việc xấu mà Ô Bối Tương làm, tức giận ra tay. Ô Bối Tương may mắn thoát được, nhưng căn cơ đã bị tổn thương nghiêm trọng, từ đó tu vi khó mà tiến bộ]

[1201 tuổi, Ô Bối Tương cầu mãi mà không được cơ duyên để hóa thành rồng, mưu đồ giành được đế vị nên đã cấu kết với yêu phi của Tần vương, bắt cóc dân tị nạn, dùng máu người để luyện đan]

[1204 tuổi, Ô Bối Tương nghe nói núi Thiên Nam có một vị cao nhân, hi vọng sẽ được chỉ điểm, thế nhưng lại nhận được câu nói “Mệnh bắt buộc phải chết”, trong lúc tức giận muốn đẩy người đó xuống sông Ngọc Hoa để trấn áp ngàn năm, nhưng lại bị vị cao nhân đó phá hủy điện thờ hương hỏa, sau đó bị trời phạt mà chết!]

“Ơ?”

Khương Giác chớp chớp mắt, biểu cảm có chút ngơ ngác.

Hắn có thể nào cũng không nghĩ tới cự quy nhìn có vẻ hiền lành này, sau lưng lại làm ra những việc tàn ác như thế!

Chả trách tu vi của nó 1200 năm rồi mà vẫn chưa hóa rồng.

Nó căn bản không dám!

Nó luôn dùng hương hỏa ở điện thờ để che giấu thiên cơ, lẩn tránh thiên kiếp!

Toàn thân đều là nghiệp sát, sao có thể hóa rồng được chứ?

[Ngài đã thăm dò thiên mệnh, có thể chọn che dấu thiên cơ, phần thưởng: công đức -30.000, trời phạt cửu nghiệp]

[Ngài đã thăm dò thiên mệnh, có thể chọn tiết lộ thiên cơ, trừng phạt: công đức +3000, được chọn một trong các hình phạt dưới đây]

[Một, cảm ngộ “Hương Hỏa Thành Thần” của Ô Bối Tương]

[Hai, thuật luyện đan “Luyện Huyết Đan Thuật”]

[Ba, tinh thông – Thuật ngự thủy]

Ba cái giải thưởng này, “Hương Hỏa Thành Thần” vốn dĩ là chính đạo, nhưng Ô Bối Tương xây điện thờ để tu hành, cảm ngộ của nó chỉ sợ phần nhiều là quỷ tà.

Còn “Luyện Huyết Đan Thuật” kia, vừa nghe đã biết là phương pháp tà môn rồi.

Cái mà Khương Giác có thể chọn được cũng chỉ còn cái thứ 3 “Tinh thông – Thuật ngự thủy”.

“Tiên sinh, lão phu có cơ hội hóa rồng không?”

Ô Bối Tương giọng nói gấp gáp, thúc giục ở bên tai Khương Giác.

Khương Giác hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc ở trong lòng, bình tĩnh nói: “Ngươi có lẽ xem thường bản lĩnh của ta quá rồi, toàn thân đều là nghiệp sát mà còn tìm ta xem bói ư?”

Một lát sau, hắn nhìn chằm chằm vào nó và hét lớn: “Ô Bối Tương, gan ngươi cũng lớn thật đấy!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương