Dưới dòng sông có một cái bóng đen khổng lồ, lớn cả trăm trượng.
Khương Giác đứng ở trên bờ, vô thức lùi về sau vài bước.
Một lát sau, sinh vật khổng lồ ấy nhô ra khỏi mặt nước khiến nước sông mạnh mẽ đánh vào bờ tạo thành từng đợt sóng cuộn.
Hóa ra đó là một con cự quy, nó to giống như một con thuyền khổng lồ vậy.
“Kẻ nào dám quấy rầy lão phu tu tập?”
Một nửa cơ thể của cự quy chìm dưới nước, hai con mắt có tròng đen và tròng trắng rõ ràng giống như mắt người, phía trên miệng là chòm râu dài trắng muốt.
Nó có thể nói tiếng người nên chắc hẳn đây là một con đại yêu có đạo hạnh thâm sâu, đã luyện hóa được hoành cốt của yết hầu.
Cự quy cúi đầu xuống nhìn về phía bờ, ánh mắt đầu tiên rơi trên người của hổ tinh, sau đó rất nhanh liền chú ý tới Khương Giác đang đứng ở ngay bên cạnh.
“Nghe các đồ tử đồ tôn của ta nói, dạo gần đây trong núi có một vị tiên sinh biết thuật bói toán ghé tới, khai thông trí óc cho nhiều yêu thú ở đây, phải chăng là ngài ư?
Giọng nói của cự quy tựa như giọng của một ông lão hiền từ, hai chân trước đặt lên trên mép bờ, hơi cúi đầu xuống giống như đang hành lễ: “Không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?”
Khương Giác nhanh chóng đáp lễ lại: “Tại hạ họ Khương.”
“Khương tiên sinh.” Cự quy rất am hiểu các phép tắc của nhân loại nên đối xử với Khương Giác cũng vô cùng khách khí, “Cho hỏi ngài tới chỗ của lão phu là có việc gì sao?”
“Gràoo”
Hổ tinh ở bên cạnh Khương Giác gầm lên một tiếng.
Cự quy gật gật đầu: “Hóa ra tiên sinh muốn qua sông, chuyện nhỏ thôi, nếu như không chê thì lão phu nguyện ý đưa ngài qua sông.”
“Sao ta dám chứ...”
“Haha, ngài đừng bận tâm, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà. Hơn nữa núi Thiên Nam này hiếm lắm mới có một vị cao nhân tới, lão phu cũng muốn nhân cơ duyên này để kết giao với tiên sinh.”
“Nếu đã như vậy, ta mà từ chối nữa thì thật bất kính.” Khương Giác không dè dặt nữa, vẫy tay chào tạm biệt hổ tinh đã đưa mình tới đây xong thì đi về phía dòng sông, dẫm một bước vững chắc lên mai rùa.
Nước sông Ngọc Hoa chảy xiết, vách núi dựng thẳng đứng ở hai bên, cao chót vót, thỉnh thoảng có thể bắt gặp những cánh chim bay lượn từng đàn trên bầu trời.
Khương Giác ngồi khoanh chân trên mai rùa, nhìn dòng nước ở hai bên bờ, gió lay nhè nhẹ trên đỉnh đầu, cảm giác thật dễ chịu.
“Không biết tiên sinh muốn đi đâu?” Lão rùa hỏi.
Khương Giác trả lời: “Đi Tần Quốc.”
Hắn cũng không có chỗ nào muốn đi cả, mấy năm nay hắn vẫn luôn đi khắp nơi, chỗ nào cũng đều là điểm dừng chân cả.
Chỉ là Ngụy Quốc này...hắn tạm thời không thể ở lại được.
Còn Tần Quốc nằm ở phía bên kia của dãy núi Thiên Nam, đi qua sông Ngọc Hoa là lãnh thổ của Tần Quốc, hắn tính trước tiên ở lại Tần Quốc một khoảng thời gian đã.
Chỉ là cự quy khi nghe được chỗ hắn muốn đến xong, ngữ khí có phần kì quái nói: “Tiên sinh đi Tần Quốc à...Có việc gì gấp lắm sao?”
“Không có việc gì, chỉ là đi du ngoạn khắp nơi, tới chỗ nào thì dừng chân ở chỗ đó thôi.”
“Đã vậy thì lão phu khuyên tiên sinh một câu, những ngày này tốt nhất đừng đi Tần Quốc thì hơn.”
Khương Giác hơi ngẩn ra, hỏi lại: “Tại sao ngài lại nói điều này?”
Cự quy đáp: “Tiên sinh nếu đã am hiểu thuật bói toán rồi, tại sao không nhìn thử Tần Quốc xem sao?”
Khương Giác bỗng cảm thấy lúng túng, cái gọi là “am hiểu bói toán” của hắn thực chất chỉ là dựa vào “suy diễn thiên mệnh” của hệ thống để suy ra quá khứ và tương lai của một người mà thôi.
Còn mấy cái như “xem tướng”, “xem vận”, “lục nhâm lục hào” hắn chả hiểu gì cả.
Tuy nhiên não của Khương Giác xoay chuyển rất nhanh, úp mở nói rằng: “Vận khí của một triều đại, vẫn là không nên xem thì hơn.”
“Tiên sinh nói đúng, lão phu nhiều lời rồi.”
Cự quy không nghi ngờ gì, việc biết xem bói này bị tổn hại khá nhiều, xem lén thiên cơ có nhiều điều phải kiêng kị, cho nên nó không hề nghi ngờ gì lời nói của Khương Giác.
Nó thở dài rồi nói: “Tần Quốc những năm trước kia vẫn còn tốt, quân chủ dù không phải là một minh chủ có tài mưu lược kiệt xuất, nhưng cũng là người thận trọng. Hơn nữa Tần Quốc và Long Vương Giang Hải cũng có thiết lập quan hệ ngoại giao nên những năm đó vẫn luôn mưa thuận gió hòa, cuộc sống của người dân trải qua khá yên ấm.”
“Chỉ là vào bảy năm trước, quân chủ của Tần Quốc bị một con yêu nữ mê hoặc tâm trí, vì để con yêu nữ đó nhập cung mà đã phế đi một hoàng hậu hiền lương thục đức. Những năm gần đây hắn chìm trong tửu sắc, không màng đến việc triều chính, thậm chí còn bóc lột của nhân dân, cho xây dựng những kiến trúc to lớn bằng gỗ, nghe nói trong hoàng cung có xây hẳn một cung điện toàn rượu thịt, sánh ngang với tiên cảnh nhân gian...”
Cự quy tặc lưỡi vài cái, lại nói tiếp: “Nói chung là, Tần Quốc hiện giờ không hề yên bình, khắp nơi hỗn loạn. Tiên sinh nếu không có việc gấp thì tốt hơn đừng đi đến đó.”
Nó thật tâm khuyên ngăn và mong rằng Khương Giác có thể thay đổi hành trình của mình.
Khương Giác cũng không phải là người cố chấp, hắn hiểu đạo lí “Người sáng suốt không đứng dưới tường nguy”*
*Câu gốc君子不立危墙之下 (Quân tử bất lập nguy tường chi hạ): ý muốn chỉ người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra.
Hắn đáp lại: Đa tạ ngài đã nhắc nhở, tại hạ sẽ ghi nhớ.”
Nhưng mà con sông Ngọc Hoa này vẫn phải đi qua, suy cho cùng nếu quay lại thì là Ngụy Quốc, mà Ngụy Quốc lại giáp với Vạn Yêu Quốc, nhỡ đâu đám người Đồ San Lam vẫn còn ở Ngụy Quốc tìm hắn thì sao, cho nên không thể quay về được.
Cự quy khuyên vài câu xong, cũng không nói tiếp về chuyện này nữa mà chuyển qua nói chuyện phiếm với Khương Giác, hỏi mấy câu lặt vặt như là “Tiên sinh là người ở đâu”, “Bái sư ở môn phái nào”.
Khương Giác vẫn cảm thấy nó dường như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại ngại không dám nói ra.
Hắn ngồi ngay ngắn trên mai rùa, thấy tốc độ đi có vẻ không nhanh lắm, thậm chí còn không có cảm giác lắc lư.
Nhưng thực tế là tốc độ của con cự quy này lại cực kì nhanh, chỉ mất nửa tiếng thôi đã tới được giữa sông rồi.
Sông Ngọc Hoa rất rộng, cộng thêm việc nước chảy rất xiết, nếu là thuyền của người bình thường, hay thậm chí là một con thuyền lớn đi nữa, chỉ sợ phải mất cả nửa ngày mới qua được sông.
Khương Giác nhìn thấy có thứ gì đó đang di chuyển dưới nước, ánh mắt hắn nhìn xuống mặt nước.
Chỉ thấy dưới dòng nước chảy xiết, có những cái bóng đen, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng những cái bóng đen đó là những con cá, con cua, con tôm khổng lồ.
Mỗi con đều có kích thước từ vài trượng đến hơn chục trượng, hiển nhiên những sinh vật này đều không phải là thủy sản bình thường, mà đó là những con yêu quái có đạo hạnh.
Cự quy cũng chú ý tới điều đó, cười cười giải thích: “Tiên sinh đừng ngạc nhiên, đây đều là đồ tử đồ tôn của lão phu, chỉ là nghe đến câu chuyện tiên sinh chỉ điểm cho các yêu thú ở dãy Thiên Nam nên cũng muốn tới để thử cơ duyên. Nếu ngài không thích, lão phu bảo chúng đi ngay.”
Khương Giác nghĩ tới mục tiêu xem bói cho ba người hôm nay còn chưa hoàn thành, liền nói: “Không sao, gặp được nhau là cái duyên, chỉ là vận mệnh này chưa hẳn đã được như ý.”
Cự quy cười vài tiếng, nhẹ nhàng vung bốn chân dưới nước đuổi lũ thủy quái đi, nói với Khương Giác: “Nếu tiên sinh đã nói như vậy thì lão phu mặt dày làm phiền ngài xem cho ta một quẻ vậy.”
Quanh quẩn một hồi, cuối cùng nó cũng nói ra việc mà nó thực sự muốn hỏi rồi.
Chẳng trách nó đối với Khương Giác khách khí như vậy, thậm chí còn hạ mình đích thân chở Khương Giác qua sông, hóa ra là có yêu cầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook