Khương Giác vô thức lùi lại một bước.
Hắn nhìn Tiểu sơn quân trong lòng, thấp giọng hỏi: “Tiểu sơn quân, ngài có thể xử lý được chuyện này không?”
Tiểu sơn quân lúc này vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phụng Kiếm Nô đang đứng ở trước mặt , chỉ vào nàng, sau đó lại chỉ vào Khương Giác: "Ngài là địch nhân của Kiếm Huyền Quân ư?"
Khương Giác kinh ngạc hỏi: “Nàng ta nổi tiếng lắm sao?”
Hắn chỉ biết nữ nhân này chính là thị nữ bên cạnh Thiên Ma Chủ Đồ San Lam, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới một thị nữ lại có cái tên"Kiếm Huyền Quân" như thế này.
“Lúc Kiếm Huyền Quân vang danh khắp chốn, thì bổn tọa vẫn còn đang bú sữa mẹ cơ.”
“Úi chà!”
Tiểu sơn quân sắc mặt khó coi, vội vàng hỏi: "Tiên sinh tại sao lại động chạm đến nàng ta thế?"
"Ta không có thù hay hận gì với cô ta cả..."
"Vậy thì tốt, có lẽ là có hiểu lầm gì đấy, bổn tọa coi như cũng còn chút mặt mũi, có thể…"
"Nhưng chủ nhân của cô ta hình như có một số vấn đề với ta."
Tiểu sơn quân đột nhiên im lặng không nói nữa.
Nó nhớ ra Kiếm Huyền Quân cả đời chưa từng có đối thủ, nhưng lại bị duy nhất một người đánh bại, sau khi thất bại liền biến mất không còn chút tung tích nào.
Người có thể trở thành chủ nhân của Kiếm Huyền Quân chỉ có thể là
Thiên Ma Chủ của Vạn Yêu Quốc— Đồ San Lam!
Khương Giác vẻ mặt thành khẩn hỏi: “Tiểu sơn quân thần thông quảng đại, muốn tiêu diệt kẻ xấu thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Khỏi phải nói biểu cảm của tiểu sơn quân đặc sắc đến thế nào.
Tóm lại, tâm trạng hiện tại của nó là hối hận, vô cùng hối hận.
Đáng lẽ nó nên sớm nghĩ tới một nhân vật như Khương tiên sinh, bị kẻ thù ép đến mức phải trốn chỗ này chỗ kia, thì hiển nhiên kẻ thù của hắn có thể yếu đến mức nào được cơ chứ?
Cái miệng này của mình………….
Tiểu sơn quân nhảy xuống khỏi vòng tay của Khương Giác, đối diện với Phụng Kiếm Nô.
Khương Giác trong lòng lập tức cảm động, có vẻ như con mèo kiêu ngạo này tuy rằng thích khoe khoang một chút nhưng nó có năng lực và khi gặp phải chuyện gì đó thì nó chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Chỉ thấy Tiểu sơn quân đối mặt với Phụng Kiếm Nô đang từng bước áp sát, giơ chân lên: “Bổn tọa có lời muốn nói, xin Kiếm Huyền Quân hãy lắng nghe.”
Ngay sau đó, nó chỉ móng vuốt về phía Khương Giác: “Bổn tọa và Khương tiên sinh chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, không liên quan gì hết, oan có đầu nợ có chủ, Kiếm Quân xin đừng làm thương hại đến người vô tội.”
Thật xin lỗi, tiên sinh!
Phụng Kiếm Nô dừng lại, nhìn nó một cái rồi gật đầu.
Tiểu sơn quân vui mừng khôn xiết, tưởng rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn, nhưng không ngờ lời nói tiếp theo của Phụng Kiếm Nô lại khiến tim nó đông cứng lại.
"Nếu đã không có liên quan gì, vậy thì không cần phải giữ mạng của ngươi nữa.”
"Tiên sinh, chạy đi!
"Tiểu sơn quân, ngài biết phát âm chữ này thế nào không?"
Trên lưng Ngọc Kỳ Lân, Khương Giác nằm ngửa, không biết lấy tờ giấy đó từ đâu ra, bên trên viết một chữ "nghĩa” trong từ “nghĩa khí”, đưa cho Tiểu sơn quân xem.
Tiểu sơn quân cõng Khương Giác điên cuồng chạy , bất lực nói: "Tiên sinh đừng làm loạn nữa. Bây giờ chạy trốn là quan trọng nhất. Mau liếc nhìn đằng sau thử xem nữ nhân kia có đuổi kịp chưa?"
Khương Giác nhìn về phía sau, không hề thấy Phụng Kiếm Nô đuổi theo, đang định đáp: "Không có người, có lẽ là bỏ cuộc... Ối!"
Đột nhiên, Tiểu sơn quân thắng gấp lại.
Khương Giác không kịp phòng bị, chỉ có thể ôm lấy cổ Tiểu sơn quân, cố gắng không để bị văng ra.
Hắn phải rất lâu mới ổn định được cơ thể, kinh ngạc nói: "Sao đột nhiên dừng lại vậy?"
Tiểu sơn quân chua chát nói: "Tiên sinh nhìn đằng trước kìa.”
Khương Giác ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Phụng Kiếm Nô không biết từ khi nào đã ở trước mặt, lần nữa chặn đường đi của họ.
Tiểu sơn quân thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, nếu bây giờ chúng ta đầu hàng, liệu nàng có đối xử khoan hồng hơn với tù binh không?”
Khương Giác nhỏ giọng trả lời: “Khoan hồng hay không thì không biết, nhưng nhìn cách hành sự của nàng ta, thì xem ra ta vẫn còn có ích, ít nhất tính mạng tạm thời an toàn.”
Tiểu sơn quân buồn bã kêu lên: "Vậy bổn tọa không có ích gì, há chẳng phải sẽ bị một kiếm chém chết sao?"
Khương Giác an ủi: “Sao lại có thể nói là vô ích? Tiểu sơn quân xuất thân cao quý, da, lông, xương này đều là báu vật vô giá! Nếu như lột da, bỏ xương đi rồi làm thành một bộ da thú, thì có ai mà không thích cơ chứ?"
Tiểu sơn quân chết lặng sau khi nghe thấy điều này.
Phụng Kiếm Nô nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ, đợi cho đến khi bọn họ nói xong rồi mới mở miệng: "Nếu như chạy mệt rồi, thì giơ tay chịu trói đi. Nếu còn muốn giãy giụa nữa, thì ta cũng có thể bồi tiếp được."
Khương Giác cười nói: "Ngày đó ngay trước mặt Thiên Ma Chủ, tại hạ còn có thể chạy trốn được, ngài cảm thấy ngài chắc chắn có thể giữ được tại hạ ư?"
Phụng Kiếm Nô nhướng mày: “Ngươi có thể thử xem.”
“Vậy tại hạ mà từ chối thì thật bất lịch sự.”
Khương Giác lấy từ trong lòng ra một lá bùa vàng, dùng hai ngón tay kẹp lá bùa vàng để trước mặt.
Nhưng hắn vẻ mặt bình tĩnh đợi hồi lâu, lại không có động tĩnh gì, biểu cảm dần có chút mất kiên nhẫn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lá bùa này lại không linh nghiệm?!"
Khương Giác sững sờ, nhanh chóng kiểm tra lá bùa vàng trong tay.
Trong số những lá bùa hộ mệnh mà hắn lúc đầu xin được từ chỗ lão long ở hồ Nhật Nguyệt, thì lá “Vạn Lý Thần Hành Phù” đó tuy chỉ có một tấm đã dùng rồi, nhưng những là bùa hộ mệnh khác vẫn còn có vài cái .
Lá bùa vàng trong tay hắn bây giờ là một phiên bản ngắn hơn của "Vạn Lý Thần Hành Phù", gọi là "Ngàn Lý Thần Hành Phù", hai loại bùa này không có nhiều khác biệt, chỉ là vấn đề về khoảng cách.
Nhưng lá bùa hộ mệnh này bây giờ lại không hề linh nghiệm.
Liệu rằng lá bùa vàng trong tay mình có phải có vấn đề gì không, đổi thử một lá khác, nhưng kết quả vẫn y như cũ.
Hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Phụng Kiếm Nô lạnh lùng nhìn động tác của Khương Giác, thấy hắn cứng người đứng đó, mới nói: "Chủ nhân của ta đã biết ngươi có mấy lá bùa chú của Long thần Hồ Nhật Nguyệt ở trong tay, vậy nên ta sao có thể không chuẩn bị mà đến được chứ.”
Nàng giơ tay lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng: “Chủ nhân của ta tự mình đi đến Hồ Nhật Nguyệt, xin một tấm lệnh bài ngự phù của Long Thần cho ta. Có lệnh bài này, tất cả bùa chú trong tay ngươi đều mất đi công hiệu, để xem ngươi còn gì để dựa vào nữa không?"
Chết tiệt, lão già đó có kế hoạch dự phòng!
Trong lòng Khương Giác vô cùng hồi hộp.
Nhưng sự việc tới nước này rồi, hắn làm sao có thể trách người bạn già của mình được chứ? Dù Long Thần Hồ Nhật Nguyệt có lợi hại đến mấy, thì cũng là thần dân của Vạn Yêu Quốc, sao có thể đắc tội với Thiên Ma Chủ được?
Chẳng qua—
"Tại hạ hành tẩu giang hồ, tất nhiên còn có chút đồ để dựa vào rồi.”
Khương Giác hai tay bắt ấn niệm chú, nhẹ giọng hô: "Cung thỉnh Huyền Thiên Đãng Ma Chân Quân!"
Tiếng hô vừa dứt, trên trời mây gió đổi sắc.
Mây đen ngưng tụ thành một vòng xoáy, một bàn tay khổng lồ từ trong vòng xoáy chậm rãi vươn ra, che phủ bầu trời ấn xuống mặt đất, uy lực kinh khủng khiến người ta phải run rẩy.
Phụng Kiếm Nô ngẩng đầu nhìn bàn tay khổng lồ vươn ra từ trên trời, với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi là đệ tử của Thần Tiêu Cung đúng không?"
Khương Giác khẽ mỉm cười nói: "Ta có lưu lại mấy tháng, nhưng bị đuổi xuống núi, cho nên không thể coi là đệ tử được."
"Thuật thỉnh mời thần linh của đệ tử Thần Tiêu Cung, nhưng cùng lắm chỉ là tiểu thần của Tam Thập Lục Thiên. Ta chưa từng nghe nói có ai có thể thỉnh được thần linh ở chốn trên Động Cửu Tiêu." Ánh mắt Phụng Kiếm Nô trở nên cảnh giác hơn: "Khương Giác, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Chỉ là một thầy bói phiêu bạt khắp phương thôi."
Sau khi Khương Giác trả lời xong, hắn cúi đầu lạy trời, rồi hét lên: "Xin Đãng Ma Chân Quân, giúp thần trừ yêu!"
Đằng sau đám mây đen, sấm sét vang lên, bàn tay khổng lồ vươn ra từ vòng xoáy của đám mây hung hãn tóm lấy Phụng Kiếm Nô.
Nhưng ngay lúc hắn cho rằng mình có thể thành công, thì lại nhìn thấy bàn tay khổng lồ đó xuyên qua cơ thể của Phụng Kiếm Nô, mà nàng ta không hề xảy ra chuyện gì.
"Hở?"
Vẻ mặt của Khương Giác đột nhiên trở nên ngơ ngác, ngay sau đó, bàn tay khổng lồ ấy chuyển hướng quay lại tóm lấy hắn.
Một cú chụp ấy, lấy đi hai phần công đức cả đời của hắn, kim quang công đức đang bao quanh hắn nhanh chóng nhạt đi mấy phần.
Tiếp sau đó, bàn tay khổng lồ hóa thành những chấm sao biến mất trước mặt hắn.
“Làm sao ngươi có thể không bị thương tổn gì vậy?”
Khương Giác rơi vào cảnh hỗn loạn.
Huyền Thiên Đãng Ma Thiên Tôn này không đáng tin như vậy sao? Nhận tiền rồi mà không làm ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook