“Ưmm..."
Tiếu công tử từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ, dường như muốn mở mắt trong tình trạng choáng váng, nhưng lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt mọi thứ mờ mịt trắng xoá.
Đợi đến khi ý thức phục hồi, nàng chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, toàn thân vô lực, tay chân cứng nhắc, không thể nhấc lên.
Nàng khó khăn phát ra âm thanh khàn đặc từ cổ họng.
Vào lúc này, có người đỡ nàng dậy, đặt vành bát đá lạnh lẽo lên môi nàng, dòng nước ngọt lành tràn vào khoang miệng nàng.
"Công tử, uống từ từ một chút."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, làm cho Tiếu công tử - người vốn ban đầu chỉ chú ý đến việc uống nước bị nghẹn sặc dữ dội.
Nàng ho khan một hồi mãnh liệt, sau nửa ngày mới hồi phục được lại, khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy Khương Giác một tay bế mèo, một tay cho nàng uống nước.
"Khương tiên sinh..."
Tiếu công tử ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi Khương Giác khẽ mỉm cười: "Dù tại hạ có thật sự dễ nhìn, công tử cũng không cần nhìn ta chằm chằm như vậy chứ?"
Tiếu công tử lập tức tỉnh ngộ, đỏ mặt và hai tay nhẹ nhàng ôm mặt, cảm nhận được nhiệt độ trên má: "Ta vẫn còn sống sao?"
Nàng rõ ràng nhớ rằng mình đang ở trên đài hành quyết của ngọ môn, người sắp bị chia làm đôi.
Khương Giác đặt cái bát lên trên chạn tủ bên cạnh, nói: "Công tử đương nhiên vẫn còn sống, nếu chết rồi thì làm sao nói chuyện với tại hạ được?"
Tiếu công tử biết rõ rằng mình chưa chết thì ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, nàng nói đùa: "Cũng không nhất thiết phải vậy đâu, tiên sinh thông thạo thuật pháp mà."
Khương Giác cười nhẹ: "Ta không biết là ngài lại nghĩ ta lợi hại như vậy đấy, cũng chỉ là một người bói toán cho người khác thôi."
Tiếu công tử không khỏi bật cười.
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện ra bản đang ở giữa một vùng núi sông, gần đó có một con lợn rừng to lớn đang lẩn trốn trong góc.
Con lợn toàn thân là lông, mọc ra như kim châm, rậm rạp như một rừng cây, rõ ràng là yêu thú có tu vi không hề nhỏ, nhưng hiện tại lại trốn trong góc run rẩy nhìn về phía này, tràn đầy ánh mắt sợ hãi.
Thứ làm con lợn rừng kia sợ hãi thực chất là Tiểu sơn quân đang được bế kia, nhưng trong mắt Tiếu công tử, ánh mắt ấy là đang sợ sệt Khương Giác.
Khương Giác nhìn qua con lợn rừng phía sau, nói với Tiếu công tử: “Công tử đừng sợ, yêu thú này là chủ nhân của hang động này, nói đúng ra thì chúng ta đang mượn lãnh thổ của nó."
Tiếu công tử hiểu lòng người liền nói: "Có tiên sinh ở đây, ta tất nhiên không sợ."
Khương Giác hơi bối rối, tránh ánh mắt của Tiếu công tử và chuyển chủ đề: "Bây giờ rời khỏi thành Hàm Dương rồi, công tử đã có ý định gì chưa?"
Sắc mặt của Tiếu công tử ngay lập tức trùng xuống.
Khương Giác liếc nhìn nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Nói đến mới nhớ, ta đi phiêu bạt khắp giang hồ, chung quy lại vẫn là thiếu một đồng tử giúp ta cầm cờ dắt ngựa, nếu công tử vẫn chưa có chốn đi lại, cũng có thể đi cùng ta phiêu bạt giang hồ?"
Tiếu công tử ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Khương Giác.
............ Nàng thật sự rất muốn đồng ý ngay lập tức, cùng Khương Giác rời đi, từ đây ngao du giang hồ.
Đôi môi nàng run rẩy, nhiều lần muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ có thể cụp mắt xuống, đắng cay nói: "Trong lòng ta có khúc mắc, suy cho cùng, ta không thể đi theo tiên sinh được."
Khương Giác nhìn nàng ta một cái, cười nhẹ nói: "Đã như vậy, thì chúng ta từ biệt nhau tại đây vậy.”
Sau một lúc, bên ngoài hang động, Khương Giác ôm lấy Tiểu Sơn Quân tiễn Tiếu công tử ra đến trước cửa hang động.
Chủ nhân của hang động này, yêu thú lợn rừng, rất "thân thiện" cho biết có thể thay họ đưa Tiếu công tử đi một đoạn đường.
Tiếu công tử nhìn về phía Khương Giác ở bên cạnh, nói: "Trước lúc từ biệt, tiên sinh không bói cho ta một quẻ sao?"
"Công tử muốn gieo quẻ gì?"
"Nhân duyên có được tính không?"
Khương Giác ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: "Hôm nay đã gieo đủ quẻ rồi, không thể bói cho công tử nữa."
Tiếu công tử hiểu rõ rằng Khương Giác cố tình không muốn gieo quẻ, trong ánh mắt của nàng ấy hiện ra chút tiếc nuối.
Khương Giác nói: "Nhưng có một lời, vẫn có thể tặng cho công tử."
"Tiên sinh xin nói."
"Tần quốc số mệnh gần kề, nếu công tử trong tương lai muốn vạn sự đại thông, không thể lấy chữ “Tần” làm hiệu, phải dùng "Càn Khôn" làm số mệnh."
Khương Giác mò mẫm trong ngực một hồi, rồi lấy ra một vật: "Vật này là một vị bằng hữu tin tưởng đã nhờ ta giữ hộ, bây giờ ta giao nó cho công tử."
Tiếu công tử nhận lấy, mở lớp bao da màu vàng, không khỏi kinh ngạc.
Dưới gói giấy là ngọc tỉ đầu rồng!
"Tiên sinh, vật này là......"
Sau này công tử sẽ hiểu.
Khương Giác cho Tiếu công tử ngồi lên trên lưng lợn rừng.
Con lợn rừng mang theo Tiếu công tử đứng dậy và đi về phía rừng núi.
Nhưng Tiếu công tử liên tục quay đầu nhìn về phía sau, nhìn về mảnh đất tươi đẹp kia, trong ánh mắt như có hàng vạn câu muốn nói.
Nhưng cuối cùng, ngàn câu vạn lời biến thành một câu:
"Tiên sinh, xin hãy bảo trọng!"
Khương Giác cúi đầu chào.
Dù cho có duyên nhưng không có phận, cuối cùng định mệnh an bài họ phải lãng quên nhau trong cuộc đời.
"Tiểu Sơn quân ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh Khương Giác, nhìn Khương Giác rồi lại nhìn về phía công tử Tiếu ở phía xa, đột nhiên nói: 'Tiểu cô nương này nhất định là không biết mình đã bỏ lỡ điều gì. Dù cho nàng ta có thật sự nắm trong tay quyền bá chủ đi nữa, cũng làm sao có thể sánh được với việc trở thành tiên nhân chứ?'"
"Cũng nói đến thế rồi, mỗi người đều có nỗi niềm tham vọng riêng." Khương Giác đứng dậy, miệng khẽ mở thì thào: "Cơ hội hóa rồng gian khổ sau này còn tùy thuộc vào nàng ta có thể nắm bắt được hay không."
Tiểu Sơn quân nghe vậy hỏi: "Cốt là tộc lông vũ, rồng lại có vảy dài, chim ưng sao có thể biến thành rồng?"
"Ha ha, chưa chắc đâu." Khương Giác cười nhẹ, nhìn bóng dáng Tiếu công tử khuất dần phía xa, trong đôi mắt lóe lên thần quang.
Thuật vận khí này, đã từng cho thấy mệnh số của Tiếu công tư là chim ưng không có móng vuốt, cuộc đời lăn lộn vất vả, chỉ có khi chết mới có thể nằm xuống.
Nhưng ngày hôm nay khi nhìn lại vận khí, đường tình duyên trên đầu Tiếu công tử đã thay đổi.
Vảy vàng kim, năm móng vuốt, thân mình thon dài.
Đó là một….con rồng nhỏ!"
Khi đã tiễn Tiếu công tử đi xa, nghĩa là việc của Tần Quốc đã kết thúc.
Khương Giác cũng không có lý do để ở lại Tần Quốc nữa, mặc dù Tần Vũ Quân vẫn là hoàng đế Tần Quốc và yêu phi Hữu Tô Tuyền kia vẫn còn sống, nhưng những việc sau này không phải là chuyện của hắn.
Tiểu Sơn quân biến thành hình dạng mèo con, rúc vào trong lòng Khương Giác, hỏi: "Tiên sinh tiếp theo có kế hoạch gì không?"
Khương Giác cười khổ đáp: "Thực không giấu diếm gì ngài, ta đã đắc tội với người khác, hiện tại ở Tần quốc bị nhiều người chú ý, có lẽ đã để lộ dấu vết rồi, trong thời gian sắp tới ta chuẩn bị tìm một nơi lẩn trốn."
Tiểu Sơn quân vểnh đuôi nói: "Tiên sinh đừng lo, có ta ở đây ai dám làm phiền tiên sinh dù chỉ một chút gì chứ?"
Khương Giác nhìn thấy nó khoa trương như vậy, có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, kinh ngạc hô lớn: "Chạy thôi!"
Nó nhìn vẻ mặt Khương Giác hoảng sợ, không hiểu tại sao hắn bỗng nhiên trở nên như vậy, chuyện gì khiến cho Khương Giác luôn điềm tĩnh và hờ hững cũng lộ ra biểu hiện bất thường như vậy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tai của nó dựng thẳng lên, lông tơ trên người bỗng dưng xù lên, toàn thân trở nên gai góc, nhìn xung quanh với sự nghi ngờ không rõ.
Chu quốc rõ ràng là một khu rừng rậm, đang vào mùa hè nhưng trong khu rừng này lại yên tĩnh vắng lặng, không có cả tiếng ve sầu hay chim hót.
Phía sau hắn, đột nhiên có một cơn gió lớn nổi lên, làm lá cây xào xạc.
Khương Giác cũng không quay đầu lại, ôm Tiểu Sơn quân lao đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một thân ảnh di chuyển như sợi dây thép xuất hiện và chắn trước mặt Khương Giác.
Đó là một nữ nhân, trang phục lại giống như nam nhân, vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng ta cầm một thanh kiếm trong tay , trên người có một ít vết thương, nửa bộ y phục bị nhuộm máu.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Khương Giác, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc nhọn, chỉ cần một cái nhìn đã khiến Khương Giác cảm thấy như đang rơi vào hầm băng, phía sau cơ thể cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nữ nhân đó đặt thanh kiếm về phía sau lưng, bước một bước về phía Khương Giác, giọng điệu lạnh lẽo: "Khương Giác, tìm được ngươi khó khăn thật đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook