Bói Toán Mà Thôi, Cửu Vĩ Yêu Đế Sao Lại Thành Nương Tử Ta?!
Chapter 39: Ma Chủ Xuất Hiện, Khương Giác Lâm Nguy

Phụng Kiếm Nô cởi bao kiếm trên người xuống, mở ra, rút ra một thanh cổ đồng kiếm đơn giản, lau nhẹ lưỡi kiếm: “Khương Giác, ngươi chỉ cần biết ta thay chủ nhân cầm kiếm, còn kiếm ta cầm là kiếm gì ư?”

Nàng vung cổ tay một cái, vẽ một đường hoa kiếm xinh đẹp, thanh cổ kiếm phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.

“Kiếm này, tên là Tiệm Nghiệp.

“Giết người không vấy tội, giết giặc không vấy nghiệp. Cho dù tay ta có dính đầy máu, thì ta cũng vẫn vô tội.

“Vì ta vô tội, nên các vị thần linh chính thống có thể làm gì được ta đây?”

Nàng nhìn Khương Giác, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự có bản lĩnh, Long thần Hồ Nhật Nguyệt  coi ngươi là tri kỷ, Xích Long quốc mệnh Tần quốc tôn ngươi làm cứu tinh, Ngọc Kỳ Lân Sơn quân của dãy núi Thiên Nam cũng nguyện để ngươi cưỡi, thần linh trên Cửu Tiêu ngươi cũng có thể thỉnh tới được, ngay cả lão hòa thượng của Linh Hồng Tự cũng cản ta lại thay ngươi…”

“Nhưng bây giờ, ngươi trăm phép với ta đều vô dụng, ngươi còn gì là át chủ bài nữa đây?”

Khương Giác đột nhiên cười: “Ha ha, át chủ bài đương nhiên là tiểu Sơn Quân, chạy mau...”

Ngọc Kỳ Lân bên phía dưới hắn đã chờ câu nói này từ lâu, “xoẹt” một tiếng quay đầu lao về phía sau.

Phụng Kiếm Nô khinh thường cười lạnh, nắm lấy cổ kiếm đuổi theo.

Nhưng ngay lúc đó, nàng nhìn thấy Khương Giác chắp hai tay lại, cao giọng hô:

“Tôn thỉnh Cực Phong Thiên Ngự phong Chân quân, Thần hành Chân...”

Hai lòng bàn tay trái và phải, ngưng tụ thành hai tiên phù bạc, đánh vào người Ngọc Kỳ Lân.

Giây tiếp theo, tốc độ của Ngọc Kỳ Lân đột nhiên tăng mạnh, thực sự bùng nổ nhanh hơn gấp mấy lần và biến mất trước mặt Phụng Kiếm Nô trong nháy mắt.

Phụng Kiếm Nô nắm chặt thanh cổ đồng kiếm, trên trán nổi gân xanh.

Tên Khương Giác khốn kiếp này, hắn thật sự có thể chạy được!

"Tiên sinh, trời cao đất rộng, nơi nào là con đường sống đây?"

Trong khi chạy trốn, tiểu Sơn Quân lo lắng hỏi.

Nó không dám đưa Khương Giác về núi Thiên Nam, nếu chọc cho Kiếm Huyền Quân giận dữ mà giết tới quê nhà của mình, thì có lẽ không thể biết được sẽ có bao nhiêu yêu thú dưới trướng của nó sẽ phải chết.

Huống hồ, ngay cả khi tất cả bọn yêu thú dưới trướng nó cộng lại, cũng không làm gì được Kiếm Huyền Quân!

Khương Giác nghiến răng nói: “Đến Linh Hồng Tự!”

Hắn vừa nhận thấy rằng trong số những người mà Phụng Kiếm Nô nhắc tới, chỉ duy nhất có "lão hòa thượng Linh Hồng tự" là hắn không quen biết.

Không chỉ không quen biết mà còn chưa từng nghe nói đến.

Nhưng Phụng Kiếm Nô lại nói lão hòa thượng ở Linh Hồng tự lại vì hắn mà ngăn cản nàng ta!

Lại nghĩ đến Phụng Kiếm Nô mang nhiều vết thương không nhẹ trên người, chắc hẳn lão hòa thượng ở Linh Hồng tự thật sự là bậc cao nhân, ít nhất cũng đủ để đối đầu với Phụng Kiếm Nô!

Ở đây dù sao cũng không phải là Vạn yêu quốc, mà là quốc gia của nhân tộc, Phụng Kiếm Nô chắc chắn cũng không dám làm loạn quá lớn, nếu không thì tất sẽ có những người mạnh nhất của nhân tộc đến cứu viện.

Chỉ cần có thể cầm cự được thì còn có hy vọng sống!

Tiểu Sơn Quân không dám chần chừ, lập tức đổi hướng, phi nước đại hướng về phía Linh Hồng tự.

Ở khu vực tiếp giáp giữa ba quốc gia Tần, Ngụy, Sở, có một vùng nằm ngoài quyền kiểm soát.

Nơi này tiếp giáp với dãy núi Thiên Nam, núi non chằng chịt, ở trong núi sâu có nhiều chùa chiền, quy mô lớn nhỏ khác nhau, mỗi ngày đều có khách hành hương từ ba quốc gia từ xa cả ngàn dặm đến thắp hương lễ bái Phật.

Trong đó, ngôi chùa lớn nhất chính là Linh Hồng tự.

Nhưng hôm nay, Linh Hồng tự lại đóng cửa, không đón tiếp khách hành hương.

Linh Hồng tự, bên trong Phật đường phía sau núi.

“Sư phụ, ô ô...sư...sư phụ...”

Một chú tiểu quỳ dưới giường, khóc đến đau lòng.

Trên giường, vị hòa thượng da mặt tái nhợt xanh xao từ từ mở mắt, bất đắc dĩ nói: “Vi sư chỉ đang an tọa trị thương, chứ đâu có chết.”

“Nhưng sư phụ, người mất quá nhiều máu...”

“Không sao, hai hôm nữa chỉ cần giết một con gà mái già để bổ sung sinh lực là được.”

Chú tiểu lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng thưa sư phụ, ăn thịt là phạm giới luật, lần trước Đương môn sư thúc đã rất tức giận rồi.”

Lão hòa thượng chắp hai tay lại, niệm Phật hiệu, thần sắc mặt đầy bi ai: “Đức Phật từ bi, cho dù đệ tử có phạm lỗi, chỉ cần thành tâm sám hối, thì Đức Phật sẽ tha thứ. Chẳng phải vi sư đã dạy ngươi rằng ‘Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật’* sao?"

(*câu dạy của Phật: chỉ nếu một kẻ đã từng gây ra tội ác nhưng quyết tâm hối cải thì vẫn có thể trở thành người lương thiện được.)

 

Chú tiểu tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng Đương môn sư thúc nói rằng những lời của sư phụ đều là ngụy biện.”

Lão hòa thượng liếc mắt một cái: “Thế ngươi có ăn đùi gà không?”

Chú tiểu lập tức im lặng.

Lão hòa thượng xoa cái đầu trọc nhỏ của chú tiểu, cười nói: “Muốn hiểu được nỗi thống khổ của thế gian, thì cần phải trải qua những chuyện ở thế gian này, trước tiên phải rơi vào phàm trấn, rồi sau đó mới đạt được hồng hóa, đừng tự coi mình quá cao.“

Chú tiểu cắn ngón tay, mặt ngơ ngác.

Lão hòa thượng giải thích: “Nghĩa là nên ăn thịt thì ăn thịt,, nên kết hôn thì kết hôn, người bình thường làm gì thì ngươi làm đó,, đợi đến khi chán rồi thì quy y cửa Phật cũng chưa muộn.”

Chú tiểu chợt giác ngộ, chắp hai tay lại: “A di đà Phật, thưa sư phụ, con nhớ rồi!”

Ánh mắt của lão hòa thượng tràn đầy tán thưởng: “Ngươi quả là có thể dạy dỗ được, thật sự là một người thông minh, ối...”

Lão hòa thượng đột nhiên ho dữ dội vài tiếng , đưa tay che miệng, bàn tay đầy máu, thở dài: “Vì sư lần này gặp khó khăn rồi, nghĩ tới nghĩ lui làm gì có việc trùng hợp như vậy trong thiên hạ chứ, chắc là phía sau có bậc cao nhân cố ý kéo ta xuống nước, giùp hắn chắn đại yêu kia.”

“Tuy nhiên, hắn đã lợi dụng ta, ắt sẽ có nhân quả với ta. Tạm thời để vì sư xem kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai!”

Lão hòa thượng giơ tay lên, một sợi chỉ vàng từ cổ tay ông duỗi ra, xuyên qua vách tường của căn phòng, không biết bay đi đâu.

Chú tiểu trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên chạy ra ngoài.

Một lát sau, cậu chạy trở lại, giọng non nớt la lên: “Sư phụ, sư phụ, sợi chỉ vàng này nối đến thiên đình!”

“Thiên đình ư?!”

Lão hòa thượng kinh ngạc không thôi, không lẽ người âm mưu đứng sau tính kế mình, là một vị tiên nhân trên thiên đình sao?

Trong khi lão còn đang hoài nghi, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gọi cấp bách từ trên không.

“Tại hạ Khương Giác, xin cầu kiến Đại sư Linh Hồng tự!”

Giọng nói vang vọng khắp cả ngọn núi, và lúc này lão hòa thượng mới hoàn hồn lại: “Ta còn chưa đi tìm, mà hắn đã tự mình tìm đến tận cửa sao?”

“Được lắm, để lão nạp xem, rốt cuộc là bậc cao nhân nào mà lại có thể thao túng nhân quả như thế!”

Lão lơ đãng lẩm bẩm, đột nhiên chú tiểu bên cạnh thốt lên kinh hãi: “Sư phụ, mắt của người!”

Lão hòa thượng kinh ngạc quay lại, phát hiện có máu tràn ra từ trong hốc mắt .

Khoảnh khắc tiếp theo, lão đột ngột cúi đầu xuống, phun ra một ngụm máu tươi, cười cay đắng: “Tại sao ngươi không đến sớm hơn một ngàn năm?”

Đúng là cơ duyên trời cho cũng là rắc rối trời cho.

Nếu đến sớm hơn một nghìn năm, thì lão nhất định đã gặp được người này.

Nhưng bây giờ...đã quá muộn rồi, lão không dám gặp, cũng không dám đáp lại.

Không có số mệnh ấy!

Trong lòng lão hoà thượng trĩu nặng, nhưng ánh mắt nhanh chóng chuyển về phía chú tiểu đang đỡ mình: “Đồ nhi, mau đến gần sư phụ.”

Chú tiểu rất nghe lời, đến trước mặt lão, đôi mắt to tròn tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt lão hòa thượng trìu mến, xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của chú tiểu, có chút không cam lòng: “Đồ nhi... duyên sư đồ ngày hôm nay đã hết.”

“Sư phụ, người không cần con nữa sao?” Chú tiểu đột nhiên khóc thành tiếng, túm lấy ống tay áo lão hòa thượng, đôi mắt đỏ hoe đáng thương nói: “Sau này con không ăn đùi gà nữa, con chỉ ăn phao câu gà thôi, con sẽ nghe lời người mà... ”

Lão hòa thượng cúi người xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho chú tiểu: “Ngươi là con của Phật, định mệnh trở thành Phật vương, lão tăng già rồi, không thể bảo hộ ngươi được nữa. Bây giờ sư phụ thực sự của ngươi đang ở ngoài cửa, cơ hội đã đến, duyên sư đồ giữa ta và và ngươi cũng đã hết.”

Lão thì thầm nhẹ nhàng vài câu bên tai chú tiểu, rồi ôm lấy chú tiểu mà vỗ vỗ, nói: “Đi đi.”

Chú tiểu nức nở nửa ngày, cố nín nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, khóc thành tiếng.

Chú tiểu vừa khóc thảm thiết, vừa chắp hai tay lại, giọng nghẹn ngào niệm Phật: “A...di...đà Phật!”

Lão hòa thượng cũng chắp tay đáp lễ: “A di đà Phật!”

“Tại hạ Khương Giác, xin cầu kiến Đại sư Linh Hồng Tự!”

Ngoài cổng chùa, Khương Giác đang ngồi trên lưng tiểu Sơn Quân, hốt hoảng gọi to.

Âm vang như sấm, vang vọng khắp toàn bộ cổng Linh Hồng Tự, tiếng vọng lại khắp thung lũng.

Nhưng cổng Linh Hồng Tự vẫn đóng kín, không thấy ai đi ra.

Tiểu Sơn Quân cấp bách vừa lo vừa tức giận nói: “Thưa tiên sinh, hay là để bổn tọa xông phá cổng chùa này!”

Khương Giác cười khổ: “Tiểu Sơn Quân, ngươi có biết vết thương trên người Kiếm Huyền Quân là do ai gây ra không? Ngươi không sợ bị cao tăng trong chùa này học theo làm ngươi chết sao?”

Tiểu Sơn Quân lập tức im lặng, bĩu môi vài cái, cũng không dám lên tiếng nữa.

Người có thể làm bị thương Kiếm Huyền Quân, làm sao có thể là kẻ tầm thường được chứ?

Khuong Giác thở dài: “Xem ra họ không muốn gặp ta.”

“Thưa tiên sinh, còn cách nào khác không?”

“Nếu chạy thoát được đến phia Nam Cương, ta vẫn còn một vài người bạn ở đó, có lẽ có thể bảo toàn tính mạng của ngài và ta.”

Tiểu Sơn Quân tuyệt vọng nói: “Nam Cương cách đây hơn mười vạn tám ngàn dặm, hai tiên phù này của tiên sinh có thể chống đỡ được không?”

Khương Giác lắc đầu: “Không chống nổi, ba ngày là cùng. Nhưng đến Nam Cương cho dù có tiên phù hỗ trợ thì cũng phải mất ít nhất nửa tháng.”

“Nếu không có hai tiên phù của tiên sinh, bổn tọa nhất định sẽ bị Kiếm Huyền Quân bắt kịp, lúc đó vẫn là đường cùng mà!” Tiểu Sơn Quân thất vọng tột độ: “Chỉ sợ không tới nổi Nam Cương mà đã xuống Diêm Vương điện rồi!”

“Tiểu Sơn Quân đừng bi quan như vậy chứ.” Khương Giác an ủi: “Ít nhất cũng phải cố đấu tranh và chết một cách đàng hoàng.”

Tiểu Sơn Quân lập tức quay đầu lại, nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận.

Trong khi một người một tiên thú đang cãi nhau, thì cổng lớn của Linh Hồng Tự đượcmở ra.

Khương Giác vội tiến lên phía trước, nhưng chỉ thấy một chú tiểu khoảng tám chín tuổi từ phía sau cánh cổng bước ra.

Tiểu hòa thượng này xách theo một gói hành lý, đi ra khỏi cổng lớn một mình, bước đến trước mặt Khương Giác, ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc.

Khương Giác ngơ ngác cúi đầu nhìn tiểu hòa thượng, chỉ thấy cậu bé chậm rãi tháo gói đồ xuống, đặt nó sang một bên, rồi sau đó nghiêm chỉnh quỳ xuống trước mặt Khương Giác, cái đầu trọc nhỏ dán xuống đất, và cái mông nhỏ nhô lên.

“Đệ tử Khả Lạc, bái kiến sư tôn.”

Câu nói này khiến cho vẻ mặt của Khương Giác từ ngơ ngác chuyển thành kinh ngạc, miệng há hốc.

Đúng là có nhiều điểm đáng nghi, đến mức hắn mất một lúc mà chẳng biết phải phản ứng thế nào.

“Tiểu hòa thượng, ngươi nói ngươi tên là gì?”

“Khả Lạc!”

Chú tiểu ngẩng đầu lên, thành thật nói: “Phúc huệ trí tử giác, liễu bổn viên khả ngộ, con là đệ tử thuộc chữ Khả trong pháp danh, sư phụ hy vọng con có thể hạnh phúc, nên đã đặt cho con pháp danh này, con rất thích!”

“Khả Lạc...ta trước đây cũng rất thích.”

Khương Giác đột ngột lắc đầu: “Không đúng, sao ngươi lại gọi ta là sư tôn?”

“Sư phụ con bảo vậy.”

“Thế sư phụ ngươi đâu?”

Ánh mắt chú tiểu chợt trở nên buồn bã, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt, đau khổ nói: “Sư phụ nói sứ mệnh của người đã hết, cuối cùng cũng có thể chết rồi.”

Khương Giác sắc mặt nhất thời thay đổi: “Ta hỏi một câu, lão hoà thượng ở Linh Hồng tự...”

“Chính là sư phụ của con.”

Kết thúc rồi!

ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Khương Giác.

Lão hoà thượng đã chết, còn ai trong chùa có thể chống lại Kiếm Huyền Quân đây?

Mặc dù không biết lão hoà thượng đã nói gì với chú tiểu trước khi chết mà khiến cậu bé chuyển sang nhận làm đồ đệ của hắn.

Nhưng khoan xét về khả năng dạy học của Khương Giác, hiện tại hắn còn đang khó bảo toàn mạng sống của bản thân, thì sao có thể nhận đệ tử đây?

Hắn ban đầu định khuyên chú tiểu quay lại Linh Hồng tự, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía cổng chùa, cánh cổng kia hé mở một khe, phía sau là những vị hoà thượng đầu trọc lớn nhỏ đủ cả, tất cả đều nhìn chú tiểu với ánh mắt không nỡ.

Nhưng khi Khương Giác vừa nhìn tới, bọn họ liền lập tức đóng sầm cổng chùa lại.

Khương Giác trong lòng thốt lên.

Tiểu Sơn Quân vội hỏi: “Thưa tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Khương Giác nhìn chú tiểu, ánh mắt tràn đầy bất lực.

Chuyện rắc rối của mình còn chưa giải quyết xong, mà giờ lại thêm một gánh nặng nhỏ nữa!

Hắn thở dài một tiếng, nắm lấy tay chú tiểu, ẵm người cậu bé lên lưng Tiểu Sơn Quân và nói:

“Tiếp tục chạy thôi!!!”

Một ngày sau...

Khương Giác sắc mặt tê dại nhìn phía trước: “Tiểu Sơn Quân, không phải ngươi nói là ngươi biết đường sao?”

Tiểu Sơn Quân ngượng ngùng quay mặt đi, ho khan một tiếng, lúng túng lẩm bẩm: “Thì... theo lý mà nói là biết đường chứ.”

“Vậy ngươi có biết phía trước là ranh giới nào không?”

Lúc này, thứ đang chắn trước mặt họ là một “dòng sông” đặc biệt.

Nói là sông, nhưng trong sông không có nước, mà là cát vàng trôi, như dòng nước chảy, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cách đó không xa, có một bia đá khắc chữ —— Sông Kim Sa!

Dòng “sông Kim Sa” này nổi tiếng là ranh giới ngăn cách lãnh thổ nhân tộc và yêu tộc.

Nói cách khác, sau khi vượt qua “sông Kim Sa” này là bước vào Vạn Yêu Quốc rồi.

Gân xanh trên trán Khương Giác sắp nổi lên: “Nam Cương ở phía Tây Nam, còn Vạn Yêu Quốc ở phía Đông Nam, vậy mà cũng nhầm được sao? Trước đó là ai đã tự tin nói rằng nhất định sẽ không nhầm đường thế?”

Tiểu Sơn Quân tức giận nói: “Tại tiên sinh cả, trên đường trốn chạy này mắc chứng nghiện xem bói toán, cứ phải vòng qua vùng đông người xem bói mới chịu đi, quanh quẩn để bị lạc đường là tại ai?!”

Một người một yêu bắt đầu đổ lỗi cho nhau, mà không để ý rằng chú tiểu Khả Lạc không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên dòng sông Kim Sa, nhìn dòng cát vàng trôi, ánh mắt sáng lên như những vì sao: “Vàng...”

Cậu bé đưa tay ra, muốn múc một nắm cát vàng trong sông.

Khương Giác và Tiểu Sơn Quân đồng thời nhận ra điều đó, kinh hãi không buồn tranh cãi nữa: “Đừng!”

Tiểu Sơn Quân cong đuôi quấn lấy và nhấc Khả Lạc lên không trung, rồi đặt cậu xuống bên cạnh.

Khương Giác nhẹ nhàng gõ vào cái đầu trọc nhỏ của Khả Lạc, mặt nghiêm nghị quở trách cậu bé: “Muốn chết hả? Sông Kim Sa này cho dù có ném Tiểu Sơn Quân vào thì nó cũng sẽ bị chết.”

Mắng chú tiểu xong, hắn lại hỏi Tiểu Sơn Quân: “Tiểu Sơn Quân, có cách nào vượt qua sông không?”

Tiểu Sơn Quân kinh ngạc: “Vượt qua ranh giới này là vào Vạn Yêu Quốc rồi, tiên sinh đã đắc tội với Thiên Ma Chủ mà còn dám đến Vạn Yêu Quốc sao?”

Khương Giác mỉm cười giải thích: “Tiểu Sơn Quân không hiểu ý nghĩa của bóng tối dưới ánh đèn sao? Hiện giờ ở vùng đất của nhân tộc này, Kiếm Huyền Quân đang hung hãn truy sát chúng ta, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi chúng ta bị bắt. Còn Vạn Yêu Quốc tuy do Thiên Ma Chủ thống trị, nhưng cũng không khác gì so với các quốc gia nhân loại, mà thậm chí tình thế còn phức tạp hơn, mỗi Yêu Vương ngự trị một phương, không phải ai cũng nghe theo lời Thiên Ma Chủ sai khiến.

“Quan trọng nhất là, khi sang Vạn Yêu Quốc rồi, sẽ có một nơi trú ẩn cho chúng ta.”

Tiểu Sơn Quân chợt hiểu, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ lại một lát, lắc đầu nói: “sông Kim Sa này bản thân ta khi vượt qua một mình còn phải khá chật vật, nhưng nếu mang theo tiên sinh và tiểu hòa thượng đi cùng thì nhất định sẽ không thể qua sông, hai người chắc chắn sẽ không thể đỡ nổi gió Thiên Cương trên sông Kim Sa.”

Khương Giác lập tức thất vọng.

Nhưng Tiểu Sơn Quân nhanh chóng nói: “Tuy nhiên, trên sông Kim Sa thường có người hoặc yêu lái đò qua lại, nếu gặp được người lái đò, hãy đưa cho họ chút lợi, có lẽ họ sẽ chở chúng ta qua sông.”

Khương Giác vẻ mặt đau khổ: “Bây giờ bảo toàn tính mạng là quan trọng, mấy báu vật quý giá có đáng là gì.”

Trước đây hắn đã xem bói cho Thiên Ma Chủ Đồ San Lam, được cấp cho một Đạo khí cấp thấp, đủ để thuê đò cho ba người.

Tiểu Sơn Quân đột nhiên nhìn về phía sông Kim Sa, chỉ về phía đó và la lớn: “Thưa tiên sinh, có một chiếc thuyền đang tới kìa!”

Khương Giác vui mừng khôn xiểt, vội vàng nhìn qua.

Chỉ thấy trên mặt sông Kim Sa có một chiếc thuyền nhỏ, đang tiến về phía bờ bên này.

“Người lái đò, người lái đò!”

Ơ trên bờ, Khương giác giơ tay lên vẫy và gọi to.

Chiếc thuyền nhỏ dường như đã nghe thấy tiếng gọi của hắn, quay lại và hướng sang bên hắn.

Khi thuyền nhỏ cập bến, Khương Giác ngay lập tức dẫn theo chú tiểu và Tiểu Sơn Quân lên thuyền.

Nhưng ngay lúc hắn sắp bước xuống thuyền, thì rèm buồng thuyền được vén lên và một nữ nhân nhúc nhích thò đầu ra ngoài.

Khương Giác vô tình liếc nhìn, chạm ngay ánh mắt kỳ lạ mỉm cười mà như không cười của nữ nhân đó.

Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, nửa bàn chân đã bước xuống boong thuyền, nhưng không xuống tiếp cũng chẳng rút lên lại.

Tiểu Sơn Quân thúc giục: “Sao tiên sinh còn do dự gì nữa? Kiếm Huyền Quân có thể đuổi kịp chúng ta bất cứ lúc nào đấy!”

Khương Giác quay đầu lại, lộ ra biểu cảm trên khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc: “Ngươi quen Kiếm Huyền Quân, mà sao lại không nhận ra Thiên Ma Chủ chứ?”

Cùng lúc đó, nữ nhân trong buồng bước ra, thanh tao trong một thân hoa phục lộng lẫy, với chín chiếc đuôi cáo đung đưa sau lưng.

Tiểu Sơn Quân lông dựng lên, sợ run lẩy bẩy, nó đột nhiên lùi lại, nhảy vọt ra sau và hiện nguyên hình chân dạng thật của mình là một con Ngọc Kỳ Lân, chuẩn bị chạy trốn cùng Khương Giác và chú tiểu.

Nhưng Đồ San Lam đã tiến lên một bước, không hiểu từ lúc nào đã đến bên cạnh Tiểu Sơn Quân, dùng những ngón tay mảnh khảnh của minh bóp chặt vào cổ nó, bảo nó biến trở lại thành hình dạng mèo nhỏ, rồi nàng ôm vào trong lòng.

Tiểu Sơn Quân đột nhiên cảm thấy khí lực trong người không thể phát ra được, hoảng sợ khôn xiết nói: “Bổn... bổn tọa...”

Đồ Sơn Lam hơi hạ tầm mắt xuống, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng trong chốc lát: “Ở trước mặt ta mà ngươi cũng dám xưng ‘bổn tọa’ à?”

Tiểu Sơn Quân lập tức im lặng, ngậm chặt miệng run bần bật, để mặc cho Đồ San Lam vuốt ve nó mà không dám chống cự.

Nàng hài lòng gật đầu, giọng lạnh lùng nói: “Nghe nói Tần quốc xuất hiện một vị tiên nhân, cưỡi ngọc kỳ lân, thống lĩnh điều khiển quỷ thần, muốn trảm hoàng đế ở cổng Ngọ môn...”

Đồ San Lam ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Khương Giác: “Xem ra phu quân tương lai của ta quả thật là một người có tài.”

Khương Giác cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cúi đầu hành lễ: “Thiên Ma Chủ, gặp nhau thế này cũng thật là trùng hợp.”

“Không phải trùng hợp, là ta cố ý đợi ngươi ở đây.” Đồ San Lam lắc đầu, nói: “Phụng Kiếm Nô đã truyền tin cho ta, nói rằng ngươi đã tới gần biên giới sông Kim Sa, nên ta đã đuổi hết những người lái đò đi, chỉ để lại mỗi chiếc thuyền đơn độc này. Nếu ngươi muốn chơi trò lẩn trốn dưới bóng tối của ánh đèn, thì ngươi cũng chỉ có thể lên thuyền của ta.”

Nàng nhìn về phía buồng thuyền, nhướng mày liếc một cái, và ra hiệu: “Lên thuyền đi.”

Khương Giác lùi lại một bước: “Không lên có được không? Tại hạ vẫn là lần đầu tiên mà.”

“Ngươi nói sao cơ?”

 

tạo button

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương