"Tên súc sinh, dám dùng những lời lẽ đạo nghịch bất đạo làm rối loạn lòng dân !"
"Bệ hạ, xin hãy chém đầu tên nghịch tặc này!"
Một lời này vừa dứt, ngay lập tức, tất cả quan viên sau lưng Tần Vũ Quân đều hùa vào, mỗi người một câu như vỡ tổ, ai nấy đều tức đến tím tái mặt mày, muốn ngay lập tức tóm lấy Khương Giác để truy tội.
Tần Vũ Quân chỉ tay thẳng vào Khương Giác, phẫn nộ hét lớn ra lệnh:"Bắt ngay tên yêu đạo này lại cho quả nhân!"
Cận vệ xung quanh ngay tức khắc tiến lên với những thanh kiếm lạnh băng, hùng hổ muốn bắt Khương Giác truy tội.
Nhưng khi họ tiến gần đến chỗ hắn, mặt đất đột nhiên dâng cao rồi nứt vỡ, một con thanh xà to lớn dài đến hàng trăm thước trồi lên từ lòng đất, bảo vệ Khương Giác và Tiểu Sơn Quân phía sau lưng, đầu lưỡi lăm le, tạo ra âm thanh khè khè phát ra từ cổ họng, đồng tử lạnh căm, chiếu thẳng vào binh lính xung quanh.
"Húuuu~"
Là tiếng hú chói tai của đại bàng từ xa vọng lại.
Trên không trung, một con chim đại bàng sải cánh vàng ươm lượn thành vòng tròn trên bầu trời hoàng thành, sải cánh rộng như che lấp cả trời đất.
Hai con yêu thú này, đều là đại yêu hàng ngàn năm ở dãy núi Thiên Nam, tu vi chắc chắn không thua kém gì so với Ô Bối Tương của sông Ngọc Hoa, đều là vệ yêu của Tiểu Sơn Quân.
Ngay khi hai con đại yêu này xuất hiện, mọi người xung quanh đều run lẩy bẩy sợ hãi, đám binh lính ban đầu vốn còn hung hãn giờ đây cũng run đến mức không cầm nổi đao kiếm trên tay.
"To gan!"
Khi mọi người vẫn còn sợ hãi và e dè, Tần Vũ Quân lại hoàn toàn không có một chút dấu hiệu sợ hãi, tiến lên phía trước hét to: "Quả nhân là hoàng đế Tần Quốc, là người nắm trong tay vận mệnh quốc gia này, mấy con tiểu yêu quái các ngươi mà cũng dám làm càn dưới chân thiên tử sao?!"
Hắn ta nhìn sang bên cạnh, một tiếng "kenggg" lạnh băng, kiếm bên eo của cận vệ bên cạnh hắn đã được rút ra khỏi chuôi, hắn chĩa thẳng mũi kiếm, hung hãn, tràn đầy sát khí lao lên phía trước.
Khi con thanh xà ngàn năm tu vi thấy Tần Vũ Quân cầm kiếm lao tới, cơ thể nó cuộn thành vòng tròn, miệng mở to như cái chén máu, hướng về phía Tần Vô Quân gào lớn.
"Xè~~~"
Luồng gió tanh hôi thổi bay y sam của Tần Vũ Quân.
Hắn cũng không hề lùi bước hay né tránh, đôi mắt trợn to giận dữ,hắn cầm kiếm, lao tới và hét lớn: "Thứ yêu thú bẩn tưởi, dám cả gan cản trở quả nhân!"
"Ta chémmm!"
Một đao chém xuống, chém vào phần đuôi của thanh xà, những lớp vảy và da thịt cứng như sắt ban đầu đã bị chém cắt như đậu hũ.
"Xì~~~"
Thanh xà kêu than một tiếng thảm thiết, trong con ngươi lạnh băng khi nãy lại lóe lên một tia sợ hãi, nó vô thui trườn lùi lại phía sau.
Nhân tộc, vẫn luôn được trời cao che chở.
Đừng nói đến là quân chủ một nước, ngay cả người thông thường đỗ đạt được kinh sư, có được danh tiếng, được trời cao ban cho vận mệnh cát tường, yêu ma thông thường đều không dám xâm phạm. Tương truyền trong dân gian, từng có vài nông phu đang đi làm ruộng đã giận dữ rút đao kiếm chém chết yêu hồn phá hoại vựa thu của mình.
Mà Tần Vũ Quân còn là quân chủ một nước, nơi này thậm chí còn là thành Hàm Dương, kinh thành của Tần Quốc, được yểm trợ bởi vận khí cát tường của triều quốc, bất kể có là đại yêu hay là đạo môn cao nhân, cho dù linh lực, tu vi của hắn cao thấp ra sao, cũng khó mà làm hại được đến hắn.
Sự tự tin của hắn khi đối mặt với Khương Giác chính là từ đó mà ra.
Tần Vũ Quân trước mặt đã không còn trở ngại nào nữa, hắn giường cao thanh kiếm sắc bén, dốc toàn lực mà chạy về hướng Khương Giác.
“Tên yêu đạo nhà ngươi, nhận chết đi!!!”
Sau tiếng hét lớn đầy giận dữ ấy, thanh kiếm kia đã được giương cao, sẵn sàng đâm chém vào người Khương Giác.
Khương Giác nhìn về phía Tần Vũ Quân, trong đôi mắt hắn lóe lên thần quang.
Thiên nhãn vừa mở ra, hắn nhìn thấy sau lưng Tần Vũ Quân, một thân xích long cuộn người uốn lượn bay lên nền trời xanh.
Xích long sau lưng Tần Vũ Quân giống hệt như đã thấy trong giấc mơ của hắn.
Đối diện với lưỡi kiếm sắc lạnh, Khương Giác không né tránh cũng không lẩn trốn, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu: "Xích Long đạo hữu, lời hứa tặng cho tôi một nửa quốc vận, liệu ngài có giữ lời không?"
Trong lúc hắn nói chuyện, thanh kiếm trong tay Tần Vũ Quân đã chém xuống.
Nhưng khi lưỡi kiếm cách đỉnh đầu Khương Giác chỉ khoảng vài phân, lưỡi kiếm sắc bén đột ngột dừng lại.
Tần Vũ Quân cảm thấy cả người bị trói buộc, không thể cử động, trong cơ thể có vẻ như có điều gì đó đang rời xa cơ thể, trong ánh mắt không khỏi tỏ ra sửng sốt.
"Yêu đạo, ngươi... ngươi đã làm gì ta rồi?"
Khương Giác đứng dậy, không ai có thể nhìn thấy, xích long luyện hóa từ quốc vận đã đến sau lưng hắn và gia tăng linh lực cho hắn.
Hắn nhìn về phía Tần Vũ Quân và nói: "Tên hôn quân, ngươi có biết tội của mình không?"
Tần Vũ Quân nổi giận: "Quả nhân thì có thể có tội gì được?"
"Ngươi không biết sao? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết!"
Khương Giác nắm chặt pháp khí, trên đầu ngón tay xuất hiện một lá phù vàng, hắn thấp giọng nói nói: "Triệu hồi Lôi Bộ, hãy đến giúp ta, linh khí lan tỏa tám phương..."
Lá phù vàng từ từ bị thiêu rụi, từng hạt tro bay lên trời.
Ngay sau đó,chỉ nghe thấy Khương Giác thần sắc lạnh lùng, miệng hét lớn: "Lôi Công giúp ta!!"
Bầu trời ban đầu trong xanh bỗng nhiên từ đầu kéo đến mây đen dày đặc, tiếng sấm vang rền, một cột sét khổng lồ từ trên trời rơi xuống, không sai lệch rơi ngay phía sau cung điện.
Toàn thành Hàm Dương như gặp địa chấn mà rung chuyển, dân chúng bên ngoài cổng Ngọ môn đều đồng loạt quỳ rạp bái lạy, tất cả đầu coi đó là động tĩnh thần linh.
Tia sét này vốn dĩ không nhằm vào Tần Vũ Quân mà muốn hướng đến hoa viên phía sau hoàng cung.
Tia sét đánh thẳng xuống nền đất, phá nát hòn non bộ phía sau hoa viên, làm lộ ra cung điện dưới lòng đất, nơi yêu phi dùng để luyện đan hàng ngày.
Một luồng khói đen từ cung điện dưới lòng đất cuộn lên, ngưng tụ lại nhưng vẫn không tiêu tan mà bay về phía Ngọ môn.
Trên đài hành quyết Ngọ môn, Khương Giác chỉ về phía sau Tần Vũ Quân và hét lớn: "Ngươi hãy quay đầu lại xem đi!"
Tần Vũ Quân quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trắng bệch, tái nhợt.
Hắn chỉ thấy sau lưng mình có một luồng khói đen cuồn cuộn bay tới, rồi từ trong làn khói đen, hiển hiện ra những khuôn mặt con người, những khuôn mặt ấy đều mang cảm xúc kinh hoàng, khiếp sợ.
Tần Vũ Quân vô thức lùi lại sau, nhưng ngay lúc này có một bàn tay đặt lên vai hắn.
"Đại vương có nhận ra những người này không?"
"Quả nhân...quả nhân…”
Ngài đương nhiên là sẽ không nhận ra, những người này vốn dĩ chỉ là những bá tánh Tần Quốc bình thường, nhưng mà giờ đây…máu thịt của họ đã rữa nát thành cặn đan dược, hồn phách hóa thành thuốc dẫn, mà còn lại đây chỉ là những mảnh hồn tàn dư xót " Thanh âm của Khương Giác dần trở nên lạnh lùng hơn: “ Ăn tươi nuốt sống hàng ngàn con dân trong một ngụm thuốc, Tần Vương, ngài vẫn có thể an lòng sao?”
Từng từ từng chữ như đao như rìu đâm vào tim của Tần Vũ Quân, mỗi một lời nói phát ra, sắc mặt hắn đều theo đó mà tái dần đi, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng cho dù có như vậy, Tần Vũ Quân vẫn nghiến răng nghiến lợi ngoan cố: "Nếu đã là thần dân của quả nhân, vì quả nhân mà làm thuốc dẫn thì đã làm sao? Quả nhân có tội ở đâu? Tội ở đâu?!"
Người phóng khoáng, tốt tính như Khương Giác mà sau khi nghe những lời này, trong mắt đã hiện rõ vẻ tức giận cực điểm.
Hắn im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Xích long trong giấc mơ đã tặng cho ta hai vật phẩm, một trong số đó là cỗ long vĩ đao, chuyên trừng trị kẻ tội đồ."
"Một đao chém hôn quân, hai đao diệt tà yêu."
"Đại vương một khi đã cho rằng bản thân không có tội, tại sao không thử dùng cỗ máy này, chém một đao để minh chứng bản thân trong quá khứ?"
Khương Giác vung tay áo, từ trong tay áo có thứ gì đó bay ra, thổi bay theo gió, ầm một tiếng rơi xuống đài hành quyết .
Đó là một cỗ máy chém, thân đao giống như được chạm khắc từ đá, hoa văn giống như đuôi rồng, điều đặc biệt nhất là màu sắc của lưỡi đao cũng là màu ngọc bích và không có cạnh lưỡi sắc bén.
"Xin đại vương lên đài!"
Khương Giác hôm nay... muốn trảm vua!
Tần Vũ Quân dường như không thể kiểm soát được cơ thể, đi về phía cỗ long vĩ đao kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Ngay lúc này, từ trong hàng người của hoàng cung vang lên tiếng kêu thét chói tai: "Khương Giác!!!"
Hữu Tô Tuyền phi thân lên cao, hướng đài hành quyết bay tới, nhan sắc quyến rũ của nàng ta lúc này tràn đầy sự hung ác.
Nhưng khi nàng ta vừa có ý định ra tay, Tiểu Sơn Quân vốn vẫn luôn ngay bên cạnh Khương Giác ngay lập tức ngẩng đầu, nhào tới chắn trước mặt Hữu Tô Tuyền.
Nó nhìn vào Hữu Tô Tuyền, hai đồng tử xanh vàng nhìn chằm chằm vào nàng ta, lạnh lùng nói: "Tiên sinh đang làm việc đại sự, ngươi tránh làm phiền đến ngài, nếu không thì để ta tiếp ngươi một lúc."
“Cút ra!"
Hữu Tô Tuyền tức giận muốn cho Tiểu Sơn Quân một bạt tay, Tiểu Sơn Quân há to miệng phun ra ngọn lửa vàng, trong nháy mắt nuốt chửng nàng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook