Ngọn lửa vàng cuồn cuộn ngất trời quét qua.

Tiểu sơn quân trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Bổn tọa tự hỏi ngươi làm sao thân thể lại cứng cỏi được như vậy, hóa ra ngươi là ngọc thạch thành tinh.”

Trong ngọn lửa vàng, cơ thể của Hữu Tô Tuyền đã có sự thay đổi.

Bộ váy dài sang trọng của hoàng cung trên người nàng ta bị thiêu rụi, thân hình trần trụi tỏa ra màu sắc lấp lánh, trong suốt tựa như ngọc.

Hữu Tô Tuyền nghiến răng nghiến lợi, thầm oán giận: "Con ngọc kỳ lân này vậy mà lại là một con thú cát tường trời sinh trong truyền thuyết. Tu vi của nó nhiều nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, nhưng thủ đoạn thần thông này lại có thể chế ngự được ta!"

“Hơn nữa hai con yêu quái hộ vệ bên cạnh nó, tu vi tuyệt đối trên tứ phẩm, không hề yếu hơn ta!

"Chết tiệt, Phụng Kiếm Nô rốt cuộc đang ở đâu chứ?!"

Nàng không khỏi có chút cảm thấy hận Phụng Kiếm Nô, nếu không phải do Phụng Kiếm Nô kia xảy ra chuyện gì mà chậm chạp không xuất hiện, thì sao có thể xảy ra thế cuộc như bây giờ được?

Nhưng rốt cuộc là ai đã khống chế Phụng Kiếm Nô? Chẳng lẽ cũng là trợ thủ mà Khương Giác mời tới ư?

Hữu Tô Tuyền lúc này không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi vì nàng nhìn thấy Tần Vũ Quân lên trên chỗ long vĩ đao rồi, cái đầu đang ở ngay dưới lưỡi đao.

"Trảm!

Khương Giác hét lên một tiếng, lưỡi đao chuẩn bị hạ xuống.

Hữu Tô Tuyền cả kinh, hét lớn: "Đại vương!!!"

Nàng ta xông thẳng về phía Tần Vũ Quân.

Hai cái đuôi phía sau của tiểu sơn quân tựa như roi thép, quất vào lưng nàng ta.

Nhưng nàng ta không hề quan tâm, dù phải khó khăn chịu đựng roi thép đánh vào, phun ra một ngụm máu lớn, nhưng tốc độ không có chút nào là chậm lại.

Trên đài hành quyết, nhìn thấy Tần Vũ Quân sắp bị chém, Hữu Tô Tuyền lao tới, hất cơ thể của Tần Vũ Quân ra xa.

Nhưng cỗ máy chém này là bảo vật khí vận, kỳ vật bậc nhất thiên hạ, tự nó có sức mạnh thần thông riêng!

Cơ thể của Tần Vũ Quân bị hất ra, lại lần nữa mất kiểm soát bay về phía máy chém.

Mặc dù Hữu Tô Tuyền đã dùng hết yêu lực, nhưng khó có thể đọ lại sức mạnh của bảo vật này.

Nàng dùng lực ôm lấy Tần Vũ Quân, mà Tần Vũ Quân đang ở trong lòng nàng nhìn nàng lộ ra nguyên hình thực sự, ánh mắt phức tạp: "Ái phi của ta…”

Nàng gượng cười nói: “Đại vương đừng nhìn, dáng vẻ hiện giờ của thiếp chắc chắn rất xấu xí.”

Hữu Tô Tuyền cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng hai người lại bị cỗ long vĩ đao kéo lại càng ngày càng gần.

Cuối cùng, Hữu Tô Tuyền nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng từ bỏ phản kháng, tiến trước Tần Vũ Quân một bước, nằm xuống dưới lưỡi đao.

Khương Giác ở bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Này là động chân tình rồi sao?”

Lưỡi đao hạ xuống, lưỡi đao vô sắc đó rơi xuống cái cổ mảnh khảnh của Hữu Tô Tuyền, xuyên qua mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, giống như một vật vô hình hư ảo, không hề gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cơ thể.

Nhưng Hữu Tô Tuyền lại phát ra một tiếng thét thảm thiết, vang vọng khắp cả cổng thành.

"Ahhhhhh!!!!!!"

Hơi thở của nàng ta ngay lập tức suy yếu đi, cơ thể vốn dĩ vẫn gần giống con người càng ngày càng trở nên giống một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích.

Một nhát chém này, đã làm mất đi ba trăm năm đạo hạnh của nàng ta!

"Một trảm nữa!"

Khương Giác bấm tay tính rồi hét lớn một tiếng.

Lưỡi đao lại hạ xuống, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Hữu Tô Tuyền, vô số yêu lực thoát ra khỏi cơ thể nàng ta.

Cuối cùng, lưỡi đao liên tiếp rơi xuống ba lần, diệt sạch đạo hạnh ngàn năm của Hữu Tô Tuyền.

Mà nàng ta đến cuối cùng còn thậm chí không thể hét lên, cơ thể đã hoàn toàn biến thành một khối ngọc thạch, hơi thở sự sống dần trở nên yếu ớt.

Bách tính quỳ lạy bên ngoài cổng ngọ môn đều vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Ai ya, yêu phi này thật sự là yêu quái!

“Khó trách đại vương những năm gần đây lại hồ đồ như vậy, hóa ra là bị con yêu quái này kích thích!”

"Tiên nhân hạ phàm để diệt yêu, phù trợ cho Đại Tần!!

Mọi người càng thể hiện sự thành kính hơn, quỳ lạy Khương Giác đang đứng trên đài hành quyết và lẩm bẩm cầu nguyện.

Nhưng trên đài hành quyết, sắc mặt Khương Giác lại không được tốt.

Cỗ long vĩ đao này quả thực rất mạnh mẽ, nhưng người chế ngự bảo vật này cũng không lợi hại lắm.

Khương Giác nếu thật sự bàn về tu vi, thì hắn chẳng qua chỉ là tu sĩ Trúc Cơ bát phẩm, ba nhát này chém xuống, toàn bộ linh khí trong cơ thể đều bị vây hãm.

Tuy rằng đạo hạnh của Hữu Tô Tuyền đã bị mất hết sạch, khiến nàng ta thậm chí còn không thể giữ được hình dạng con người, nhưng vẫn không chết.

Hắn biết rõ điều này nên lúc đầu hắn không nghĩ tới sẽ chém Hữu Tô Tuyền, mà muốn giết Tần Vũ Quân trước.

Tần Vũ Quân vừa chết, Hữu Tô Tuyền liền mất đi sự bảo hộ, quốc vận Xích Long mới có thể ra tay đối phó với nàng ta.

Nhưng điều mà Khương Giác không ngờ tới là Hữu Tô Tuyền vậy mà lại nguyện ý chặn nhát chém này thay cho Tần Vũ Quân!

Nàng ta không biết căn nguyên của mình, chẳng lẽ không sợ một đòn của mình sẽ thực sự giết chết nàng ta sao?

“Xem ra nếu không thay đổi vận mệnh, thì số mệnh đã định rồi. Tần Vũ Quân chưa chết vào lúc này, thì Tần quốc cũng đã định phải gặp tai họa.”

Khương Giác nhẹ nhàng thở dài, hắn vừa xem mệnh của Tần Vũ Quân và biết được rằng cái chết của hắn ta sẽ không xảy ra vào hôm nay.

Tuy rằng Khương Giác có năng lực thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng cũng chỉ là khiến cho số mệnh định sẵn ban đầu có sự thay đổi, nhưng cũng có thể không phải kết quả mà hắn mong muốn.

"Thôi bỏ đi, thiên mệnh đã định như vậy rồi."

Hắn thả lỏng tâm trí, nếu đã không thể làm gì cả, vậy thì đành vậy thôi.

Thấy hắn muốn rời đi, Tiểu sơn quân bất ngờ nói: “Tiên sinh, mạng sống của yêu quái này đang treo lơ lửng, tiên sinh muốn rời đi bây giờ sao? Nếu tiên sinh không tiện ra tay, bổn tọa có thể thay ngài diệt yêu."

Nó đoán rằng Khương Giác có lẽ không còn sức lực để ra tay nên đề nghị giúp hắn làm việc đó.

Nhưng Khương Giác lại lắc đầu nói: "Đi thôi.

Cái chết của Hữu Tô Tuyền cũng sẽ không xảy ra vào hôm nay.

Cho dù tiểu sơn quân có ra tay đi nữa, thì chắc chắn cũng sẽ không thành công, bởi sẽ luôn xảy ra một số việc ngoài ý muốn, để mọi thứ trở về đúng quỹ đạo.

Thấy Khương Giác đã hạ quyết tâm, Tiểu sơn quân cũng không khuyên nhủ nữa, cúi người để Khương Giác leo lên lưng, cõng Khương Giác cưỡi trên đám tường vân, bay đi dưới sự chứng kiến của thần dân Tần quốc.

......

Không lâu sau khi Khương Giác và tiểu sơn quân rời đi, trên bầu trời của thành Hàm Dương có một thân ảnh duyên dáng lướt qua.

Phụng Kiếm Nô trên người có vài vết thương, quần áo dính đầy máu, vác kiếm sau lưng đi tới, đáp xuống bên ngoài cổng ngọ môn của hoàng cung.

Trùng hợp thay, Khương Giác và Tiểu sơn quân vừa rời đi xong thì Phụng Kiếm Nô tới.

Nếu lúc nãy mà nhờ Tiểu sơn quân thay mình ra tay giết Hữu Tô Tuyền, thì e là mặc dù chỉ trì hoãn trong chốc lát thôi, cũng nhất định sẽ gặp phải Phụng Kiếm Nô.

Phụng Kiếm Nô vừa đến ngọ môn, thì có chút giật mình khi nhìn thấy người dân đang quỳ gối cầu nguyện ở bên ngoài cổng ngọ môn, lại còn nghe thấy âm thanh than khóc từ đài hành quyết truyền tới, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Nàng nhanh chóng xác định chính xác vị trí hơi thở của Hữu Tô Tuyền, một dư ảnh lóe lên, thoắt cái đã đi đến đài hành quyết, rất nhanh sau đó liền nhìn thấy hai người Tần Vũ Quân và Hữu Tô Tuyền.

Lúc này, Tần Vũ Quân đang ngồi trên đài hành quyết, tóc tai rối bời, ôm Hữu Tô Tuyền đã biến thành ngọc thạch trong tay, khóc không ngừng.

Khi Phụng Kiếm Nô nhìn thấy cảnh này, tức khắc liền nhận ra rằng bản thân đã đến muộn rồi.

"Khương Giác!!!"

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, không nán lại lâu nữa, thậm chí còn không có ý định nói chuyện với Tần Vũ Quân và Hữu Tô Tuyền, lập tức phi thân đi.

Khương Giác hiển nhiên vừa rời đi không lâu, hắn chắc chắn vẫn chưa đi xa được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương