"Người đâu? Hay là trốn thoát rồi?!"

 

Trong cung điện, trên ngai vàng, Tần Vũ Quân vô cùng phẫn nộ với những tên thuộc hạ vô dụng của mình phía dưới.

 

Nhưng những người bị hắn mắng, đều cúi đầu nhìn nhau, không một ai dám hó hé câu nào.

 

Làm gì có ai từng thấy qua cái cảnh tượng như vậy?

 

Dao gươm chém xuống, chỉ còn lại một cái bọc da, bên trong cái bọc còn xuất hiện một đám thỏ con.

 

Chẳng lẽ An Vương là con thỏ biến thành?

 

Làm sao lại có thể như thế được?

 

Ngay lúc này, từ bên ngoài lại truyền đến tiếng hoan hô.

 

Tần Vũ Quân mặt mày đen kịt lại, tức giận hỏi thái giám bên cạnh: "Bên ngoài lại xảy ra chuyện gì nữa?"

 

Khuôn mặt thái dám lộ rõ vẻ khó xử, hắn lẩm bẩm không dám trả lời.

 

Tần Vũ Quân hét lớn: "Nếu ngươi không nói, ta cho ngươi biết thế nào là đao chém, nhìn xem dưới lưỡi đao, trong cơ thể của ngươi sẽ có con rắn, con giun, con chuột hay là kiến cán gì bò ra!"

 

"Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!"

 

Tên thái giám kinh hãi quỳ gối xuống đất, sợ sệt run rẩy, đồng thời dập đầu lia lịa xuống nền đất, không dám giấu diếm gì nữa mà nói: "Là... là đám dân đen bên ngoài, đều cho rằng An Vương làm nhiều việc thiện, làm động lòng tiên nhân, chính tiên nhân đã cứu An Vương!"

 

"Bọn thị dân ngỗ ngược này! Thật sự dám công khai ủng hộ tên phản quốc!" Tần Vũ Quân tức giận không kiềm được, hét lớn: "Người đâu, bắt hết đám phản tặc ngoài kia lại! Kẻ nào hó hé nửa lời cứ giết quách đi….Tiền trảm hậu tấu!"

 

Trong lúc Tần Vũ Quân đang tức giận phát điên, nổi cơn tam bành, Hữu Tô Tuyền bên cạnh vẫn luôn im lặng.

 

Giờ khắc này, trong lòng nàng ta đã trở nên vô cùng nặng nề.

 

"Nhất định là tên Khương Giác lại làm gì đó rồi”

 

Hữu Tô Tuyền cũng không tin vào chuyện "tiên nhân" gì cả, nàng ta cũng chắc mẩm Khương Giác đã đứng sau một màn đặc sắc vừa rồi.

 

Nhưng vấn đề là rõ ràng nàng ta đã cho rất nhiều thuộc hạ canh gác chặt chẽ xung quanh, thậm chí còn tự mình làm quan giám hình, mà vẫn để cho Khương Giác cứu được người ngay trước mắt mình?

 

Hữu Tô Tuyền hoàn toàn không biết Khương Giác đã làm thế nào, rút cuộc tên họ Khương đã đạt đến tu vi nào rồi?

 

Khó trách hắn có thể được Thiên Ma Chủ coi trọng như vậy, thậm chí còn không tiếc mà gửi cả Phụng Kiếm Nô đến lãnh thổ Nhân tộc để tìm kiếm tung tích Khương Giác.

 

"Nếu không phải Phụng Kiếm Nô ở đó, ta làm sao mà có thể ngăn cản được tên Khương Giác cơ chứ?" Hữu Tô Tuyền thầm mừng trong lòng vì sự thận trọng của mình trong những ngày qua, nhưng sau đó trong đầu lại chợt nảy ra một câu hỏi khác: "Nhưng nếu như Khương Giác đã ra tay tại sao Phụng Kiếm Nô vẫn không thấy hành động?”

 

Trong lúc Hữu Tô Tuyền đang hoài nghi, lại nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.

 

"Bệ hạ, bệ hạ, tiên... tiên..."

 

Người tới là một thị vệ, lúc này khuôn mặt đầy sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất, tay chỉ ra bên ngoài run rẩy không ngừng, miệng lắp bắp không nói thành câu.

 

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía hắn chỉ, chỉ thấy trên bầu trời nổi lên từng đám tường vân, theo đó là hình ảnh một con Ngọc kì lân đạp lên từng đám tường vân tiến đến.

 

Dưới ánh nắng mặt trời, từng chiếc vảy của ngọc kì lân lấp lánh phản chiếu, mỗi bước chân đều được mây nâng đỡ.

 

Có người trên lưng của ngọc kì lân.

 

"Thật... thật sự có tiên nhân sao?!"

 

Một giọng nói lắp bắp phá vỡ không gian tĩnh lặng, lôi mọi người tỉnh táo lại sau khỏi cú sốc lúc này.

 

Đứng trên mây, cưỡi thú cát tường... Nếu không phải là tiên nhân thì là gì?

 

"Khương Giác cưỡi trên lưng Tiểu Sơn Quân, lượn đến đài hành quyết.

 

Lượn đến đâu, dân chúng quỳ rạp bái lạy đến đấy, mồm năm miệng mười lẩm bẩm những lời cầu khấn trong sự sợ hãi.

 

Từ trên lưng Tiểu Sơn Quân bước xuống, hắn nhìn dân chúng xung quanh một lượt, cuối cùng hiểu ý nghĩa của câu "phô trương" mà Tiểu Sơn Quân vừa nói là gì.

 

Khi nãy cõng Khương Giác trên lưng, nó còn cố ý lượn xung quanh nơi đông người, cuối cùng mới đến đây.

 

Con mèo này thế mà kiêu căng, ngạo mạn phết đấy!

 

Được rồi, mọi thứ đều được an bài ổn thỏa rồi.

 

Khương Giác điều chỉnh lại tâm trạng, cởi bỏ chiếc nón tre, hướng vào nội điện hành lễ : "Tại hạ Khương Giác, được một vị bằng hữu ủy thác, xin được diện kiến Tần Vương!"

 

"Xin được diện kiến Tần Vương!"

 

Tiếng nói êm dịu và trầm thấp, nhưng vang vọng khắp cung điện.

 

Sau một lúc, từ trong cung điện truyền đến tiếng áo giáp rào rào vang vọng.

 

Vô số cận vệ tràn ra Ngọ môn, từng mũi kiếm lạnh băng chĩa thẳng về phía Khương Giác.

 

Sau khi vệ binh bao vây Khương Giác, Tần Vũ Quân mới dẫn theo những người khác chậm chạp đi ra khỏi cửa cung, bên cạnh có kèm theo một thái giám, phía sau là các quan viên triều đình.

 

Đây là lần đầu tiên Khương Giác thực sự gặp Tần Vũ Quân.

 

Vị Tần Vương danh tiếng chẳng ra đâu này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, lưng hổ và eo gấu, trông giống một vị tướng quân hơn là một vị vua.

 

Chỉ là trong ánh mắt của hắn ta mang theo một chút ác ý.

 

Đi theo sau Tần Vũ Quân là một người phụ nữ, dung mạo yêu mị, ngay cả Khương Giác khi nhìn thấy cũng không thể không ngẩn ngơ một lúc.

 

Tô Tuyền nhìn Khương Giác giống hệt trên tranh liền biết người thật thật sự đang ở đây.

 

Trong lòng nàng ta lo lắng: "Khương Giác đã xuất hiện, tại sao Phụng Kiếm Nô vẫn không ra tay? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"

 

Dù không thể nhìn thấu bí mật của Khương Giác, nhưng chỉ cần một cái nhìn là có thể thấy được tu vi của ngọc kỳ lân bên cạnh Khương Giác không hề kém cạnh nàng ta.

 

Nếu vậy thì Khương Giác, bản thân hắn phải đạt đến tu vi nào rồi?

 

Hữu Tô Tuyền vội vàng kéo Tần Vũ Quân bên cạnh qua, nói thầm vào tai hắn: "Đại Vương, người này chính là Khương Giác, là nhân tài bên cạnh Tiếu công tử, tu vi chỉ sợ so với Bạch Ngọc Chân Nhân còn có phần hơn, ngay cả ta cũng không chắc là đối thủ của hắn, Đại Vương hãy cẩn thận."

 

Tần Vũ Quân tức giận nói: "Nếu nói như vậy, chẳng phải chính hắn đã ra tay cứu Tần Tiếu sao?"

 

Hữu Tô Tuyền ngay lập tức vội vàng khuyên can: "Đại Vương xin đừng vội ra tay, Khương Giác này thần bí khó lường, thiếp thân sớm đã đoán được người này sẽ xuất hiện, đã âm thầm nhờ cậy một vị tiên gia giúp đỡ, chỉ chờ thiếp thân có lời, sau khi vị tiên gia này ra tay, chắc chắn sẽ khiến Khương….”

 

Nhưng chưa để nàng nói dứt lời, Tần Vũ Quân đã tự cao tự đại nói: "Ta là thiên tử, ta nắm trong tay vận mệnh triều quốc, được triều quốc hộ thể, hắn cho dù có thật sự là tiên nhân trên trời, cũng sẽ làm được gì gây hại cho quả nhân chứ?”

 

"Đại vương......"

 

"Aí phi, đừng nhiều lời!"

 

Hữu Tô Tuyền thấy Tần Vũ Quân ngạo mạn, ngoan cố như vậy liền không khỏi cảm thấy tức giận.

 

Tần Vũ Quân tiến lên trước một bước, đứng đối diện với Khương Giác, mặt đối mặt với hắn nói: "Một kẻ ngoại quốc mà cũng dám xen vào quốc sự, không ngoan ngoãn tu hành trong núi sâu, người rút cuộc tìm quả nhân có việc gì?"

 

Khương Giác chắp tay hành lễ: "Tại hạ vốn là một thầy bói, lang bạt tu luyện tứ phương. Trong lúc đi ngang qua Tần quốc,những ngày đầu tiến vào thành Hàm Dương, tại hạ đã nhìn thấy xích long trong giấc mơ của mình............"

*xích long: rồng màu đỏ

 

Hắn dừng lại một lúc, bất thình lình nhìn về phía Tần Vũ Quân: "Con xích long đó nhờ ta tới giúp nhìn xem Tần Vương là người thế nào, xem coi tương lai của Tần quốc sẽ ra sao."

 

"Ồ?" Tần Vũ Quân từ từ nheo mắt lại, giọng điệu càng trở nên lạnh lùng: "Vậy nhà ngươi có bói ra quả nhân là người thế nào, Tần quốc của ta sau sẽ ra sao chưa?"

 

"Xin đại vương cho tại hạ mượn một vật bên người."

 

Tần Vũ Quân tháo một miếng ngọc bội từ thắt lưng xuống, ném cho Khương Giác.

 

Khương Giác vươn tay nhận lấy, đầu ngón tay mân mê miếng ngọc bội.

 

【Có xem mệnh cho "Tần An” không? Lần xem này cần tiêu hao: 100 vạn điểm tích phân】

 

Dẫu sao cũng là một vị quân chủ, cái giá để bói toán cũng không thể nhỏ được.

 

Tuy nhiên, Khương Giác đã nhận được khoản lớn từ một chỗ khác nên không hề do dự chọn "Có".

 

Vô số thông tin tràn vào đầu hắn, Khương Giác nhắm chặt hai mắt.

 

Tần Vũ Quân đợi hồi lâu, gần như đã mất kiên nhẫn hỏi: "Đã bói ra được gì rồi?"

 

 Khương Giác mở mắt, nhìn thật sâu vào mắt hắn: "Cha ăn con, con giết cha, vua và thần … thần ........"

 

"Quốc sắp không còn là quốc, Đại Tần sẽ diệt vong!"

 

Thanh âm như sấm chớp, một câu nói chấm dứt số phận của Tần quốc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương