Đôi mắt của tiểu hòa thượng đầy vẻ không hiểu: "Sư phụ, thế gian này người tốt không được hưởng phúc, vậy chúng ta tại sao lại tu hành đạo thiện?"
Lão hòa thượng nhíu mày một chút, tay cầm hũ rượu khẽ giật.
Lão kéo tiểu hòa thượng về phía mình, ôm hắn sát lại bên người, để một nửa thân thể của đồ đệ sát lại bên hông mình, lòng bàn tay to che một bên tai phía còn lại của tiểu hòa thượng: "Đôi tai khôn ngoan này của con, có thể nghe được khổ đau trong thế gian, số mệnh của con là trở thành một Đức Phật Vương”.
"Chỉ là... điều này đối với con mà nói, vẫn còn quá sớm."
Lão hòa thượng có ý muốn dẫn đồ đệ rời đi..
Nhưng khi ông chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một cơn gió nổi lên từ mặt đất, làm ông trượt chân, hũ rượu trong tay lập tức nghiêng, rượu trong hũ tràn ra, không lệch không nghiêng rơi trúng một nữ nhân đội nón tre cách đó không xa.
Khi rượu rớt trúng vào người nàng ta, lại như nước rơi vào chảo dầu rán, phát ra âm thanh nổ vang "tách, tách”.
Ngay sau đó, một luồng âm khí từ trên người nữ nhân kia tỏa ra.
Lão hòa thượng ban đầu muốn tiến lên xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, lão ngay lập tức sửng sốt.
"Ngọc Nguyên Thanh Thủy?"
Nữ nhân đội nón cất giọng quay lại, từ từ cởi bỏ nón tre.
Dưới chiếc nón cày là một khuôn mặt kỳ quái, một nửa là khuôn mặt mỹ nhân, còn nửa kia lại phủ đầy vảy lân như rắn.
Nữ nhân này chính là Phụng Kiếm Nô, thuộc hạ dưới trướng Thiên Ma Chủ!
Ban đầu, Phụng Kiếm Nô muốn ẩn náu trong đám người chờ Khương Giác xuất hiện, không ngờ lại bị cao nhân phá hỏng tầng hộ thể , những chỗ bị Ngọc Nguyên Thanh Thủy tạt trúng đều không thể kiểm soát được nữa mà bắt đầu trở về nguyên trạng một cách nhanh chóng.
Khuôn mặt của lão hòa thượng co rúm.
Lão rõ ràng đang đi bình thường, sao tự dưng lại trượt chân được nhỉ?
Trượt chân cũng được đi nhưng sao lại làm đổ rượu trong hũ?
Đổ rượu cũng được, sao có thể không lệch tấc nào mà hắt trúng đại yêu giữa đám người cơ chứ?
Thế gian này có thật sự có chuyện tình cờ như vậy sao?
Lão cúi đầu và chập hai bàn tay vào hành lễ, khóe miệng cứng nhắc gượng cười: "Nếu bần tăng nói chuyện khi nãy chỉ là vô tình thì thí chủ có tin không?"
Phụng Kiếm Nô đương nhiên không tin tưởng lão, gương mặt đanh lại, toàn thân tỏa ra âm khí.
Lão hòa thượng thở dài: "Được rồi, được rồi, chuyện thế tục chúng ta không thể can thiệp được, nhưng chuyện yêu ma này ta vẫn phải can thiệp."
"Nơi này nhiều người, nếu giao chiến sợ là sẽ gây ra ngộ sát.”
"Vậy thì, mời thí chủ vào tay áo của ta một chuyến!"
Lão ta vung tay áo, từ trong tay áo có ánh sắc kim lấp lánh, lão thật sự đã nhét Phụng Kiếm Nô vào tay áo của mình.
Lão hòa thượng nhìn quanh xung quanh, động tĩnh vừa rồi đã khiến cho đám người xung quanh hoảng sợ và lùi lại.
Lão nắm tay đồ đệ, cười nhẹ: "Chúng ta trở về núi thôi."
Trời nắng chói chang, từng đợt nóng như sóng táp vào mặt.
Trên đài hành hình, Tiếu công tử miệng môi tái nhợt, xanh xao, đói khát sắp đạt đến cực hạn.
Trong mắt nàng, những việc đang xảy ra trước mắt trở nên mịt mù, mọi hình ảnh như ảo ảnh mà xếp chồng lên nhau, cuối cùng tầm nhìn trở nên đen kịt lại, bất lực gục ngã trên giá hành hình.
Nàng há miệng thở dốc, tự nhận thức được bản thân sắp đạt đến giới hạn cuối cùng.
Cây nhang trong lư hương đặt trên đài hành quyết đã cháy hết, và khi cây nhang cháy hết, chính là lúc bắt đầu hành quyết.
Đã không còn cách nào nữa, bàn cờ này đã đi vào thế chết rồi.
Tiếu công tử nhếch mép cười khổ, có lẽ đây chính là số mệnh của nàng ấy.
Sinh ra ở Tần Quốc, lớn lên ở Tần Quốc, cuối cùng cũng sẽ chết vì Tần Quốc.
Khoảng khắc Khương tiên sinh thuyết phục nàng, nàng sớm đã dự đoán được số phận của mình.
Nàng nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, nàng mới ngộ ra mình đã nhìn nhận sự việc quá nhẹ nhàng rồi.
Trên giá hành hình, cây hương cuối cùng cũng cháy hết.
Giọng nói chói tai của tên hoạn quan vang lên ngay sát tai nàng.
"Đã đến giờ hành quyết!"
Ý thức của Tiếu công tử ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng trong đầu nàng ngay lúc này lại dần xuất hiện một bóng người vô cùng rõ ràng.
"Nếu như công tử đi vào thế đường cùng, có thể thầm niệm ở trong lòng tôn hào—Tử Tiêu Thiên Thái Hư Chân Quân. Thầm niệm như thế ba lần, công tử xin hãy nhớ kỹ."
Đây là lời dặn dò mà Khương Giác nói với nàng lúc hai người chia tay.
Tiếu công tử tuy không tin vào thần phật nhưng nàng tin Khương Giác.
Tình huống hiện tại mà không tính là “đường cùng” thì còn tình huống nào xứng được gọi là ”đường cùng” nữa?
“............”
Những âm thanh lẩm bẩm, đứt quãng từ miệng nàng thốt ra một cách khó khăn, âm thanh run rẩy khàn đặc đến mức nàng không thể nhận ra đó là giọng nói của mình.
Tuy vậy sau khi nàng niệm xong ba lần tôn hào kia, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tiếu công tử bất lực nhìn hai người đàn ông vác theo cỗ đao chém khổng lồ lên đài hành hình, chắc hẳn là muốn thực hiện lăng trì.
Đến bây giờ thứ mà nàng nhận được không gì khác ngoài hình phạt bị cắt làm đôi, cũng coi như là “sự tử tế” cuối cùng mà Tần Vũ Quân dành nàng, dành cho muội muội ruột của hắn.
Hai tên đao phủ lần lượt hướng về phía nàng hành lễ “Đắc tội rồi”, ngay sau đó, kéo hai cánh tay nàng lên, đặt nàng vào cỗ đao chém khổng lồ kia.
Tiếu công tử ép nửa người sát vào mép dưới của cỗ đao chém, cạnh đao sắc nhọn ngay phía bên trên thắt lưng của nàng.
Sâu trong đáy lòng nàng đã thở dài.
Chẳng có gì xảy ra, chẳng có gì thay đổi cả.
Xem ra những lời cuối cùng ấy của tiên sinh cũng chỉ là để an ủi nàng thôi.
“Hành hình!”
Bên trong cổng Ngọ môn, âm vang lên âm thanh tràn đầy khí lực.
Đó là Tần Vũ Quân đích thân ra lệnh.
Chỉ nghe hai tiếng “lạch cạch” vang lên, đao chém ngay lập tức rơi xuống.
Đám đông bắt đầu xuất hiện tiếng la hét, có người gan nhỏ còn vô thức lấy tay che mắt lại.
Nhưng viễn cảnh máu tóe tung, nội tạng bắn ra đã không xuất hiện.
Hai tên đao phủ đang muốn tiến lên trước để xem xét thì đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút.
Chỉ nhìn thấy phía trên máy chém, thứ đáng xuất hiện là cái xác cắt đôi lại không xuất hiện, mà thay vào đó lại là một con thỏ.
Đằng sau con thỏ lại còn cả một con rắn, và…một con hồ li.
Rất nhiều động vật bò ra từ vết cắt ngang thắt lưng của Tiếu công tử, đến cuối, cơ thể cô rúm lại thành một chiếc tuí da mỏng và rơi xuống đất,
Trong tửu lâu, Khương Giác hành lễ với Tiểu Sơn Quân, khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ Tiểu Sơn Quân đã giúp đỡ”
Tiểu Sơn Quân duỗi một chân ra nói: “Ta đã làm xong những gì đã hứa với ngài, ngài cũng không được quên những gì ngài đã hứa với ta đâu đấy.”
“Đó là điều tất nhiên.”
Khương Giác khẽ cười đáp lại, nói đoạn đứng dậy, cầm chiếc nón tren trên bàn đội lên đầu: “Những việc còn lại cứ để tại hạ tự mình xử lí”
Hắn đang định rời đi, Tiểu Sơn Quân đột nhiên từ trên bàn nhảy xuống, chặn ngay trước mặt hắn.
Khương Giác khó hiểu nhìn nó, nó ngẩng đầu lên nhìn hắn: “ Tiên sinh muốn làm đại sự, tại sao không phô trương một chút?”
Vừa dứt lời, Tiểu Sơn Quân hơi cúi đầu, trên thân phát ra một âm thanh như pháo, thân hình trong nháy mắt trở lên to lớn, lông đuôi trắng mượt mềm mại bỗng chốc biến thành vảy.
Trong căn phòng trang nhã, bỗng đâu xuất hiện một đám tường vân.
Khương Giác nhìn bộ dạng sau khi thay đổi của Tiểu Sơn Quân, đồng tử co rút lại, hắn sửng sốt một hồi mới chắp tay nói: “Khó trách…Thì ra Tiểu Sơn Quân là thú cát tường sao?”
Trước mặt hắn giờ đây là một sinh vật khổng lồ, thân mình giống nai, bàn chân lại mọc ra như ngón chân sói được phủ đầy vảy.
Thú cát tường, ngọc kỳ lân!
Con ngọc kỳ lân này có hai khối phồng, màu sắc khác nhau, một là màu ngọc bích, một là màu vàng ròng, phía sau là hai cái đuôi dài đung đưa qua lại.
Nó rảo bước tới trước mặt Khương Giác, ngồi xổm xuống: “Tiên sinh, nếu ngài muốn làm đại sự, không ngại đem theo theo tôi học hỏi một hai điều chứ?”
Khương Giác cười lớn: “Nếu vậy, ta lại bất kính rồi”
Hắn lật người cưỡi lên lưng ngọc kỳ lân.
Ngay lập tức, Tiểu Sơn Quân cõng hẵn trực tiếp xuyên qua tường của tửu lâu, bay thẳng ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook